- Em vào trong đây, anh về cẩn thận – Thiên Giai nhắc nhở
-Ừ, anh về đây, em vào nhanh đi kẻo lạnh- Dũng Nhân đứng nhìn Thiên Giai đi vào trong , khuất bóng rồi mới ra về. Anh không hiểu cảm giác gì đang hòa quyện với dòng máu mình lúc này. Chỉ biết là nó rất tuyệt. Anh chưa từng có cảm giác này với một ai khác, Thiên Giai là người đầu tiên. Anh thích cô rồi sao??
”””Phần này giới thiệu Dũng Nhân chút nhé “”"”"”
Con nhà quyền quý, giàu có nhưng luôn giản dị, không hề kiêu ngạo về gia thế của gia đình mình. Anh là con người ôn nhu, luôn suy nghĩ thấu đáo. Với chỉ số IQ cao , những bài tập đại học mà anh định theo đuổi đều đã giải qua. Cộng với chiều cao 1m80 là lợi thế để anh tham gia đội bóng chuyền của trường. Một con người nói chung là hoàn hảo, còn chưa kể đến nụ cười sát gái
- Thuốc này có thể giúp cô nhanh làm vết thương mà không để lại sẹo, cầm lấy đi – Tĩnh Phong tới phòng Thiên Giai và đưa cho cô lọ thuốc.
-Cảm ơn anh, nhưng thật sự không cần đâu- Thiên Giai từ chối
-Cứ cầm đi, còn không tôi giúp cô bôi thuốc – Tĩnh Phong nhanh chóng bước tới, dọa Thiên Giai một phen khiếp sợ, liền lùi vào trong, không may đụng phải chổi quét nhà đang quét dở mà trượt xuống. Rất nhanh, Tĩnh Phong vươn tay đỡ lấy cô, hai người cơ hồ gần nhau tới mức Thiên Giai có thể cảm nhận được nhịp tim của Tĩnh Phong. Vội buông cô ra, kéo cô ngồi xuống giường, mở vết thương đã băng ra rồi bôi thuốc lên.
-Tối nay bôi lại lần nữa. Mỗi ngày bôi khoảng ba, bốn lần là sẽ khỏi thôi – Tĩnh Phong dặn
-Ừm- Thiên Giai gật khẽ
Bỗng ở ngoài vọng vào tiếng nói
- Thiên Giai à anh mang thuốc đến cho em
Ra là Dũng Nhân
-Chào cậu- Dũng Nhân không còn cười nữa
-Chào anh- Tĩnh Phong đứng dậy
Thấy không khí ngột ngạt quá mức, Thiên Giai đứng lên , đánh lảng qua vấn đề khác
-Hai, người ngồi chơi, em đi lấy nước
Ở nhà bếp Thiên Giai rất lo lắng, không biết phải làm sao. hai người con trai ở chung một phòng với một nữ sinh thế này, thật không thể chấp nhận. Trở ra với hai ly nước, Thiên Giai nói :
-Hai anh uống đi.
-Ừm, à mà tay em sao rồi, đỡ chưa? – Dũng Nhân ân cần
-À, cũng bớt rồi anh, vài ngày sau là có thể lành lặn như cũ
Tĩnh Phong nghĩ ” Cái tên Dũng Nhân này lợi hại thật, Thiên Giai chuyển cách xưng hô với hắn thân mật thế, còn với anh….”
-Cô nghỉ ngơi đi, tôi về- Tĩnh Phong đi ra phía cửa
-Để tôi tiễn anh. Cám ơn về lọ thuốc của anh- Thiên Giai đứng dậy
Tĩnh Phong vừa khuất thì Dũng Nhân cũng ra về, trước đó còn dặn
-Tối anh sẽ đón em
-A, không cần phiền anh vậy đâu, em tự về được mà
-Không có gì, anh chỉ là tiện đường đi học về thôi