- Cậu thôi đi, Tuyết Linh! Đừng có học nữa. Cậu có biết cậu đang giải bài toán lớp 10 không hả? Còn là loại nâng cao nữa đấy!
Tôi gập cuốn tập lại, thở hắt ra một tiếng, không nói gì.
Bây giờ không lo tự học mấy môn dành cho lớp 10 này thì đợi đến bao giờ? Chẳng lẽ đợi đến lúc trở về làm Băng Tâm, lúc đó có mà ba chấm không biết gì, ở đó đội sổ đi là vừa.
Lòng tự trọng của một học bá không cho phép điều đó xảy ra.
Dù sao cũng sắp thi cuối kỳ rồi, hi vọng Anh Nhi nó thi tốt tốt chút, đừng ở đấy làm rớt hạng của bà.
Lần trước đứng sau tên kính cận Vũ Nhật là bà đã không vui rồi, kỳ này mà đứng sau vài đứa nữa chắc bà thổ huyết mất.
Khi đó danh tiếng học bá Băng Tâm sẽ bị hủy trong tay Anh Nhi!
Ôi, nghĩ thôi cũng thấy đau lòng rồi.
Hai tháng vừa qua, Khải Thiên cậu ta dám chiến tranh lạnh với tôi cơ đấy! Nào là đi "di cư" sang chỗ khác, để tôi ngồi một mình một xó. Nào là không thèm nói chuyện với tôi một câu. Nào là... À, hết rồi.
Chẳng biết cậu ta lại tính giở trò gì mà quen lắm bạn gái thế không biết. Cô thứ năm rồi đấy.
Khải Thiên làm cách nào để đám con gái đó không ghen với nhau nhỉ? Đúng là tuổi trẻ tài cao. Khà khà...
- Tuyết Linh, cậu không ghen sao?
Ghen ư? Có lẽ... Không hề nha!
Tôi chau mày, giọng nói có vài phần khó chịu:
- Tớ đã bảo là tớ không yêu Khải Thiên rồi mà!
- Rồi rồi rồi! Biết rồi! Gắt~
Tôi cười trừ, lấy trong cặp ra cuốn tập vẽ và vài thứ họa cụ khác.
Tố Thanh thấy vậy liền thắc mắc, hỏi:
- Lại đi vẽ tranh phong cảnh nữa sao?
- Ừm! - tôi gật đầu, đáp - Có đi cùng không?
Tố Thanh thở hắt ra một tiếng, liền đứng dậy, nói:
- Đi thì đi!
***
Tôi ngồi ở sân thượng nhà kho trên sân thượng trường, Tố Thanh ở bên cạnh... chụp hình xong lại ngồi dựa lưng vào lan can nghịch điện thoại.
Thời tiết sáng nay thật đẹp, bầu trời trong xanh và những tia nắng lung linh. Thỉnh thoảng còn có vài cơn gió nhẹ thổi qua.
Ủa? Miếng giấy lót tay đâu rồi ta?
Tôi ngó ngang ngó dọc tìm.
A, kia rồi! Ở ngay cạnh chân thanh lan can đối diện.
Tôi bước tới gần, cúi xuống nhặt miếng giấy.
Từ trên đây nhìn xuống có thể thấy toàn cảnh sân thượng trường. Nhưng...
Cái cảnh gì vậy nè trời? Mới sáng sớm đã hấp diêm thị giác nhau rồi.
A, tôi chưa thấy, chưa thấy Khải Thiên với con bé nào đó chuẩn bị hôn nhau đâu.
Ư ư, chỉ còn cách vài milimet nữa là hai môi chạm nhau rồi.
Mặt tôi nóng ran lên. Vội nhấc chân trở về chỗ cũ.
Cầm tập lên vẽ tiếp.
Chết tiệt! Tại sao cái cảnh đỏ mặt đó lại không chịu ra khỏi tâm trí tôi chứ?
Aizzz, quên đi, quên đi nào!
Khó tập trung quá! Làm sao đây?
- Tuyết...
Tố Thanh vừa mở miệng ra định nói gì đó đã bị tôi nhanh tay bịt miệng lại. Nó ú ớ, nhíu chặt mày tỏ vẻ không hiểu.
Tôi đưa ngón trỏ lên môi, khẽ lắc lắc đầu, ra hiệu im lặng.
Tố Thanh khẽ gật đầu, tôi liền buông tay ra.
- Chuyện gì vậy? - Tố Thanh thì thầm.
Tôi mím môi lại, chỉ chỉ về phía lan can đối diện.
Tố Thanh chau mày, đi về hướng tôi chỉ. Rất nhanh liền trở lại, trên môi còn nở một nụ cười gian sảo.
Vội vã thu dọn họa cụ rồi đưa cho tôi cầm, xong liền kéo tôi đi về phía cầu thang đi xuống sân thượng trường.
Này này, Ngọc Tố Thanh! Cậu điên hả? Bây giờ đi xuống thì tụi mình biết phải đối mặt với Khải Thiên sao hả? Cậu muốn hai đứa mình làm bóng đèn sáng nhất hôm nay à?
Ôi, điên mất thôi.
Aizzz, không kịp rồi!
Tố Thanh buông tay tôi ra, cười tươi rói nhìn về phía Khải Thiên:
- Khải Thiên! Goodmorning!
Hừ, hôm nay còn bày đặt nói tiếng anh nữa cơ đấy!
Khải Thiên nghe có tiếng động, liền mở mắt ra, vội vàng buông tha cho đôi môi cô bé kia.
Lạnh lùng nhìn Tố Thanh, ánh mắt không biết vô tình hay cố ý mà nhanh chóng lướt qua tôi làm tôi cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Cô bé kia quay lưng lại, nhìn bọn tôi mà hai má đỏ phừng phừng, miệng vô thức thốt lên:
- Đàn chị...!
- Khải Thiên sướng nhé! Mới sáng sớm đã được ăn đậu hũ rồi! - Tố Thanh cười khẩy - Thôi, đá cháo lưỡi vui vẻ nhé! Đi đây! Bye...
Ha, sao Tố Thanh cậu dùng từ sao mà... Hừm, nói ra những câu đấy mà mặt còn không biến sắc nữa. Khâm phục!!!
Nhưng... Tôi lại làm sao thế này? Cái cảm giác kì lạ kia bây giờ như đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi. Sao tự dưng lại bực bội như thế này nhỉ?
Tố Thanh kéo tôi đi được ba bước thì dừng lại, mỉm cười nhìn tôi, nói nhỏ:
- Sao? Ghen rồi à?
- Tớ...
Ghen ư? Cái cảm giác bực bội này là do ghen ư?
Tố Thanh khẽ thở hắt ra một tiếng, rồi xoay người lại. Nửa cười nửa không nhìn cô bé kia, giọng nói mang vài phần châm chọc:
- À, đúng rồi! Chị muốn hỏi em vài điều!
Cô bé tròn xoe mắt nhìn Tố Thanh, khẽ mấp máy môi:
- Đàn chị muốn hỏi gì ạ?
Tố Thanh đưa tay lên vuốt cằm, khẽ đảo mắt một vòng, dáng vẻ đăm chiêu suy nghĩ như một ông cụ non. Vài giây sau liền mỉm cười, một nụ cười vô hại nhưng trong giọng nói lại có chút khinh bỉ:
- Chị muốn hỏi... lòng tự trọng của em bị chó tha rồi đúng không?
Cô bé trợn tròn mắt kinh ngạc. Khải Thiên đứng bên cạnh, sắc mặt cũng tối đi vài phần.
Câu hỏi của Tố Thanh đây là có ý gì chứ?
- Đàn chị nói... em không hiểu.
- Một đám con gái "xài" chung một thằng con trai! - Tố Thanh nói tiếp - Từ bao giờ giá trị con gái của đại học bá khối 7 đây lại trở nên rẻ mạt như vậy?
Đại học bá khối 7? Cô bé này á?
Hai tay cô bé siết chặt gấu váy, hơi cúi đầu xuống, im lặng không dám nhìn thẳng Tố Thanh.
Tố Thanh được đằng chân lân đằng đầu, mỉa mai hỏi tiếp:
- Lúc nãy chị có thấy hai người hôn nhau rồi! Nhìn thôi cũng biết kỹ năng đá cháo lưỡi của em không tệ. Không biết em học ở đâu thế? Được nhiều thằng con trai khác dạy hay xem phim xxx nên...
Quát quát cái gì chứ hả? Muốn hù chết người mới vừa lòng à?
- Tố Thanh à! - tôi lên tiếng - Đi thôi! Không khí ở đây ô nhiễm quá, tớ chịu không được.
Nói rồi, tôi liền kéo Tố Thanh đi một mạch!
Giả dối! Đến cuối cùng cũng chỉ toàn là giả dối! Gì mà "Trái tim này của anh đã trót lỡ yêu em mất rồi!" chứ? Tất cả cũng chỉ là giả dối. Hôm trước còn nói yêu tôi, hôm sau liền có con khác. Vậy mà tôi cứ nghĩ cậu yêu tôi thật lòng chứ. Ban đầu còn có chút áy náy nhưng giờ thì áy náy cái beep.
Tôi đã quá ngu ngốc mà.
Hôn với chả hít, Khải Thiên cậu hôn tới chết luôn đi. Tôi không ngờ nhân cách cậu lại ngày càng thối nát như vậy đấy.
- Vì cậu đấy!
Tôi khựng người lại, nhìn Tố Thanh bằng ánh mắt khó hiểu.
- Chỉ vì cậu! - Tố Thanh liếm môi một cái rồi liền nói tiếp - Chỉ vì cậu mà Khải Thiên mới ra nông nỗi như vậy. Cậu tức giận cái gì chứ? Cậu nghĩ cậu có quyền giận cậu ấy sao? Ghen rồi hả? Bây giờ thì cậu lấy tư cách gì để ghen hả? Cậu không thích Khải Thiên. Cậu nhẫn tâm từ chối cậu ấy. Cậu ấy có bạn gái cậu lại không vui. Cậu không cảm thấy những điều đó mâu thuẫn chứ?
- Tố Thanh à, tớ...
Tố Thanh đặt ngón trỏ lên môi, nói tiếp:
- Không phải lúc này, Tuyết Linh à! Đừng nói gì cả, hãy chỉ nghe tớ nói thôi. Đã bao giờ cậu chịu lắng nghe trái tim chưa? Cậu biết nó muốn gì không? Cậu nói, cậu thích người khác rồi ư? Tớ không biết tình cảm cậu dành cho người đó là gì nhưng... Cậu biết không? Người trong cuộc sẽ chẳng bao giờ sáng suốt bằng người ngoài cuộc đâu. Ánh mắt chính là thứ không biết nói dối. Cái cách cậu nhìn Khải Thiên như thế nào, ánh mắt ấy chứa đựng điều gì, chẳng lẽ người ngoài cuộc như tớ lại không nhìn ra. Tin tớ đi! Hãy thử lắng nghe trái tim, một lần thôi. Hãy giành chút thời gian để xem xét lại lòng cậu.
Đoạn, Tố Thanh xoay người bỏ đi.
Cậu nói cũng thật sự có lí đấy, nhưng...
Tôi cũng muốn lắng nghe trái tim này thêm một lần nữa nhưng tôi sợ lắm. Tôi sợ tôi lại bị tổn thương.
Ừ, thừa nhận. Tôi không phải một cô gái tốt, nhưng tôi cũng không hẳn là một cô gái xấu xa.
Chỉ là, có đôi lúc, tôi thật sư mệt mỏi khi từng người, từng người xung quanh tôi vì tôi mà thay đổi, vì tôi mà tổn thương, vì tôi mà rơi lệ.
Nhưng phải trách ai bây giờ? Thôi thì cũng chỉ biết trách bản thân mình quá hèn yếu, quá cố chấp. Chỉ biết trách bản thân mình không muốn thay đổi thói quen.
Yêu Khải Minh đã là một thói quen khó bỏ như một tên nghiện có thói quen hút thuốc phiện khó cai, chỉ là ngày càng lún sâu không lối thoát, chỉ là suốt ngày chỉ biết chìm đắm trong mơ mộng vô thực.
Chỉ là khi có bàn tay đưa ra, bản thân lại cố chấp ôm thật chặt nỗi tương tư không có được.
Chỉ là bỏ qua tiếng gọi trái tim, chỉ là bỏ qua lời khuyên lí trí, hành động như một con robot có lập trình sẵn.
Muốn đưa tay ra với lấy bàn tay kia lắm nhưng rồi vẫn là thu tay về, gượng cười với người, gượng cười với bản thân. Tự thôi miên bản thân rằng: "Chúng ta không thể!".
Chua chát lắm!
Tôi không đáng để người phải quan tâm. Ngoài kia hàng ngàn cô gái tốt hơn tôi. Hãy chọn một cô gái thật tốt, hãy yêu cô ấy thật lòng, rồi cô sẽ cho cậu hạnh phúc cậu vốn nên có được.
Tôi không xác định được tình cảm của mình là có yêu cậu hay không mà đã chấp nhận cậu thì chẳng khác nào để cậu làm lốp xe dự phòng.
Tôi không thể!
Có đôi lúc bản thân mình muốn gì mà tôi cũng không biết. Nực cười lắm. Đúng không?
Nhiều lúc chính tôi đây còn cảm thấy chán ghét bản thân mình.
***
- Hey, Tuyết Linh! Tuần sau thi cuối kỳ II rồi, chiều nay tớ đến nhà cậu làm đề cương toán thầy mới phát nha? - Tố Thanh nói - Được không?
- Ừm, được thôi! - tôi gật đầu, mỉm cười đáp.
Thời tiết cuối tháng tư rất là nóng. Ánh mặt trời gay gắt như đang muốn thiêu cháy vạn vật dưới trần gian.
Tôi và Tố Thanh la cà dọc đường đi học về, thỉnh thoảng còn ghé vào mấy tiệm tạp hóa ven đường mua kem.
A, nóng như thế này ăn kem mới là tuyệt vời nhất. Đúng không nào? Cái cảm giác mát lạnh ấy... Ư, mới tuyệt vời làm sao.
Đến ngã rẽ, tôi và Tố Thanh một người một rẽ đi về nhà.
"Bộp..." Một bàn tay đập lên vai tôi.
Tôi giật mình, từ từ quay đầu lại. Amen, Ngọc Lệ cậu muốn hù chết bà à?
Ngọc Lệ trên người vẫn mặc bộ đồng phục. Mới hai tháng không gặp sao cậu ấy lại trở nên gầy gò xanh xao như thế này chứ?
Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy, Ngọc Lệ?
- Nói chuyện một lát đi! - Ngọc Lệ yếu ớt nói.
Tôi khẽ gật đầu.
Dưới bóng cây mát, từng cơn gió nhẹ thổi qua không dễ chịu một chút nào, nó mang theo hơi nóng, cái oi bức giữa trưa hè chứ không phải cái mát lạnh dịu nhẹ. Thà không có gió cho rồi.
"Phịch..."
Ngọc Lệ không nói không rằng, đột ngột quỳ xuống trước mặt tôi, hai ta siết chặt lấy gấu váy, hốc mắt sớm đã đỏ hoe, giọng nói lạc hẳn đi:
- Tớ biết cả rồi! Cậu không cần phải giả bộ đâu. Xin lỗi cậu... Băng Tâm!
- Có gì từ từ nói! - tôi hơi bối rối - Đứng đậy trước đi!
Hên bây giờ đoạn đường này không người qua lại, nếu không, người ta nhìn vô cứ tưởng tôi bắt nạt Ngọc Lệ mất.
Ngọc Lệ cười nhạt, nói tiếp:
- Không! Tuyết Linh à! Đúng là con người phải đến những lúc cuối đời mới hiểu ra được đạo lý đâu là đúng, đâu là sai. Tớ sai rồi! Tớ xin lỗi
Ngọc Lệ à, đối với tớ, tớ chưa bao giờ thật sự giận cậu cả.
Đối với chuyện lần trước cậu đẩy tớ xuống dưới vách núi, tớ cũng không hề giận cậu, bởi khi đó, trong tớ chỉ có cảm giác thất vọng.
Không phải thất vọng về điều gì khác, mà chính là thất vọng về cậu.
Cậu từng nói, tớ giống như một đứa con nít vậy. Phải, tớ rất con nít. Một đứa con nít mau quên. Một đứa con nít không biết giận dai. Một đứa con nít rất dễ dàng tha thứ.
Bởi chuyện gì đã qua thì đã là quá khứ rồi. Tớ lại không thích đào mộ quá khứ ra.