Chợt có thứ gì đó làm tui chói mắt. Nhìn xung quanh tui thấy ở ban công của một ngôi nhà gần đây, có một người cầm một chiếc máy chụp ảnh. Lẽ nào... cậu ta đã chụp lại những thứ không nên chụp rồi sao?
Chiếc ô tô gây tai nạn lăn bánh bỏ đi. Lúc đi ngang qua tui, tui đã thấy rất rõ người ngồi trong chiếc xe đó. Tui từ ngạc nhiên đến giận dữ. Người ngồi trong chiếc xe đó chính là... anh hai Trần Gia Huy và người ngồi ghế sau rất giống tui, lẽ nào lại là... Trần Anh Nhi? Nhưng tại sao? Tại sao sau khi gây ra tai nạn, anh hai không đưa Minh vào bệnh viện? Tại sao lại bỏ chạy? Tại sao không thừa nhận tội lỗi mình gây ra? Tại sao? Tại sao chứ?
Một lúc sau, "tui" ngất đi và đã có một người con trai mang "tui" đi, tui không thấy rõ mặt cậu ta vì cậu ta đang đeo khẩu trang nhưng trong ánh mắt cậu ta có cái gì đó gọi là lo lắng, đau đớn. Xe cấp cứu tới, Minh được người ta đưa lên xe. Chiếc còi của xe nhỏ dần, nhỏ dần và biến mất. Lệ nhìn theo chiếc xe nước mắt vẫn cứ rơi.
Đứng trước giường bệnh của Minh, tui cầu cho Minh bình an vô sự, mong cậu sớm khỏe lại và mong cậu hãy tha thứ cho tui, muốn nói với cậu rất nhiều điều nhưng ngay cả tui cũng không nghe tui nói gì huống chi là người khác. Thậm chí, tui con không thể chạm vào cậu nữa mà. Trong suốt thời gian Minh nằm viện, Lệ luôn luôn túc trực bên cậu ấy không ngừng nghỉ. Chắc nó yêu cậu nhiều lắm.
Nó vừa gọt trái cây vừa nói:
- Trước lúc cậu xảy ra tai nạn ý, tớ ở trên lầu thấy Tâm với cậu nói gì ấy, nhưng đó ở xa quá tớ không nghe thấy gì.
Vậy con chuyện Minh không tha thứ cho tui thì sao nhỉ?
"BIẾN! TUI SẼ KHÔNG BAO GIỜ THA THỨ CHO CẬU! TUI SẼ BẮT CẬU TRẢ BẰNG MỘT CÁI GIÁ THẬT ĐẮT!".
Không bao giờ? Tha thứ? Trả giá thật đắt ư? Nghe thật là buồn cười! Nhưng nghĩ lại thì, chả nhẽ cậu ta quên mối thù này rồi sao? Suốt năm năm nay cho thấy cậu ta trả thù tui cái méo gì đâu? À không, cũng có thể là chưa tới thời điểm thích hợp. Tự dưng hóng cậu ta trả thù mình ghê vậy đó. Kết luận cuối cùng: Từ nay về sau phải cảm thận với Minh.
Haizz... Cứ tưởng là sẽ không nhớ lại giấc mơ ấy vậy mà... nhắm đôi mắt lại định ngủ tiếp. Lăn qua, lăn lại, thôi đẹp mịa đi, bốn giờ sáng quách rồi còn đâu. Giờ này còn ngu nghê gì nữa. Cảm thấy cổ họng hơi khô, tui liền bật người dậy đi xuống bếp lấy chai nước suối trong tủ lạnh ra. Uống một ngụm, mà sao thấy cho họng lạnh dã man. Thôi kệ! Lấy thêm một lon pepsi rồi chạy lon ton lên phòng. Tiến đến bạn học, ngồi xuống, đặt lon nước lên bàn. Học bài ư? No no no. Bật chiếc máy tính lên, và việc đầu tiên khi khởi động máy tính công thì chắc chắn là "chào hỏi" bác google rồi. Lên youtube, để làm gì ư? Tất nhiên là bật nhạc K-pop lên, luôn luôn và chỉ nghe nhạc của oppa đẹp trai và nổi như cồn như BTS, Big Bang, EXO,.. và tuyệt đối không bao giờ nghe nhạc của mấy "chụy" vì sao ư? Đơn giản lắm! Đứa con gái nào mà không thích mấy oppa đẹp trai chứ! Nhạc Hàn Quốc tuy là nghe chả hiểu cái mô tê gì nhưng giai điệu thì hay. Đặc biệt là mấy bài hit của mấy oppa như Not Today của BTS, Wolf của EXO, Haru Haru của Big Bang,.. hình ảnh thì ngầu, âm nhạc thì miễn chê, giọng hát thì méo có gì diễn tả được nghe một lần là nghiện luôn.
Trước khi ấn "play" thì phải cắm cái headphone vô đã. Nếu không tui dám cá là chỉ một phút ba mươi giây sau là tui sẽ bị ăn chửi sắp mặt, nhất là ông anh hai thần kinh kia.
Nói là lên youtube chứ tui chỉ nghe nhạc thôi chứ không xem video. Mở tab mới lên, không đọc truyện ngôn tình lâm li bi đát như "Tam sinh tam thế thập lí đào hoa" của Đường Thất Công Tử thì là mấy tập truyện tranh sướt mướt của Hwang Miri, cũng có thể là vài bộ truyện đang hot nhất ở Nhật Bản như " Thám Tử Lừng Danh Conan", "Dragon Ball"; "Naruto" hoặc là "One Piece" chẳng hạn. Suy cho cùng tất cả chỉ là đang giết thời gian, tìm bất cứ thứ gì cho thể giúp tui ổn định lại tâm trạng.