Phong Nhã Vân phát sốt đã hai ngày, luôn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Vương Tử Thao túc trực nơi đầu giường, đem khăn lông thấm mát lau hết mặt mũi cô, vén áo lau sạch thân thể từ trên xuống dưới.
Sở dĩ chuyện này có thể giao cho Hắc Dạ, nhưng hắn không đồng ý. Không ai được phép chạm vào nữ nhân của hắn, người này là của hắn, chỉ có hắn mới có thể đụng vào.
"Anh là thân nhân bệnh nhân?" Bác sỹ nhìn hắn nghi ngờ, nhưng vẫn ra vẻ lịch sự hỏi.
Hắn trừng mắt nhìn vị bác sỹ kia một cái, mới sực nhớ người này không thuộc phạm vi quản lý của hắn, mới bực bội trả lời: "Phải."
"Bệnh nhân này thể chất bẩm sinh hàn thể, trong người hàn khí rất nhiều, nếu muốn dùng thuốc hỗ trợ trong chuyện phòng the nên cân nhắc kỹ lưỡng cũng như nên tham khảo ý kiến bác sỹ. Anh là người bên cạnh bệnh nhân lại không nắm rõ được điều này sao?" Bác sỹ đẩy đẩy gọng kính, thâm ý nhắc nhở.
Hắn đúng thật không biết.
Bác sỹ nhìn hắn im lặng, liền tức khắc hiểu rõ.
"Tôi sẽ kê đơn thuốc phù hợp với bệnh nhân. Trong thời gian tới anh hãy tìm mọi cách hạ thân nhiệt bệnh nhân trở lại bình thường, bằng bất cứ mọi cách, nếu không muốn bệnh nhân tiếp tục lâm vào hôn mê." Bác sỹ nói xong, liền kiểm tra ống truyền tĩnh mạch, đọc các thông số y tế hiển thị trên máy chạy, sau đó lui ra.
Hắn nhìn người trên giường hai mắt vẫn đang nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt phả ra từng đợt, tóc tai có chút hơi loạn, khuôn mặt vẫn đỏ bừng sốt cao không hạ, bất đắc dĩ thở dài.
Hắn đã thử hết cách, đem khăn lạnh lau tới lau lui trên người cô, nhưng chỉ cần buông ra một chút, thân nhiệt lại nóng lên như cũ.
Tay hắn chậm rãi lau bên trong mặt đùi, lơ đãng lướt qua tiểu huyệt, chợt nhận thấy tiểu huyệt bỗng dưng lấp ló đóng mở, bèn chen hai ngón tay đem huyệt khẩu mở rộng ra.
Chẳng lẽ dược hiệu vẫn còn?
Thủy dịch trên tay hắn kéo dài, trong suốt toả hương thơm nhè nhẹ. Hắn nhớ Hắc Dạ từng nói, thuốc này đáp ứng đủ mọi yêu cầu của hắn.
Bao gồm thời gian phát tác có thể lên đến 12 giờ.*
*Chém đó :))))))
Thực ra cực khoái quá nhiều có thể khiến hai người chết vì lao lực và mất nước, vì thế hắn đã bí mật chuẩn bị thêm một số phương thức giúp duy trì thể lực, hai người vừa động vừa ăn cũng không có vấn đề gì.
Tất nhiên đó chỉ là dự tính của hắn, làm thế nào cũng không ngờ tới sự việc phát sinh đến mức này.
Huống hồ bọn họ mới chỉ làm có một lần.
Hắn suy nghĩ hồi lâu, sau đó ra ngoài dặn dò thuộc hạ, khoá chốt cửa, kéo rèm che chắn cẩn thận, cuối cùng mới lưu loát đem quần tây trên người cởi xuống.
Nam căn vẫn luôn ủ rũ cúi đầu, hắn đem thủy dịch của cô vuốt lên trên mã mắt một vòng, côn thịt liền bừng bừng khí thế ngẩng cao.
Hắn thở dài, thực không muốn cứ thế mà làm trong cái tình trạng này. Muốn bao nhiêu bất tiện liền có bấy nhiêu.
Quần áo Phong Nhã Vân bị hắn lột ra vứt xuống sàn, cơ thể trần trụi bại lộ hoàn toàn trước mắt hắn. Cô an tĩnh nằm ngủ, nhưng hơi thở nặng nề nhắc nhở hắn chú ý, tình thế hiện tại không ổn, cần phải nhanh chóng hạ nhiệt, chẳng còn có cách nào khác ngoại trừ vận động thân thể.
Đem hai chân chống lên, hắn lách mình chen người vào. Hoa huyệt ướt át trơn trượt thấm đẫm thủy dịch, hắn nén chịu ham muốn đem côn thịt chôn sâu vào bên trong, duỗi tay đem thân hình cô nắn bóp. Kích thước của cô hắn đã quá quen thuộc, hơn nữa lại trong tình thế bắt buộc không cử động nổi, hắn vẫn là sợ cái huyệt khẩu kia không đủ chỗ cho bản thân mình ra vào.
Hai vú trắng hồng bị hắn nhào nặn đủ kiểu, ngón trỏ cùng ngón cái hắn chộp lấy nhũ tiêm vân vê, đỉnh anh đào se lại đỏ bừng sừng sững ngẩng cao, khí thế hiên ngang đối diện với tầm mắt hắn. Hắn đem đầu lưỡi ngậm lấy, từng chút một đảo quanh đầu ngực, thỉnh thoảng cắn xuống nhũ tiêm nhè nhẹ, mút mạnh, bầu ngực lập tức sóng sánh, tựa như mặt hồ trong trẻo, việc hắn làm tựa như thảy vào mặt hồ một viên đá, khiến cho mặt hồ nổi lên từng đợt sóng nhỏ, chậm chạp lan toả ra.
Hô hấp Phong Nhã Vân ngập ngừng. Hắn mút nhẹ xương quai xanh, lưu lại trên đó ấn ký màu hồng nhạt, liền thấy hơi thở cô trầm xuống, so với ban đầu có hơi rối loạn.
Xem ra vẫn là thân thể có phản ứng.
Hắn duỗi tay đem kiện quần áo cuối cùng trên người cởi xuống, áp thân mình lên phía trên, bên dưới dùng côn thịt ma sát bên ngoài cửa huyệt. Thủy dịch chậm rãi bao bọc lấy mã mắt tràn ra, so với bình thường có hơi ít, căn bản vẫn chưa đủ để hành động, hắn bắt đầu đau não, căng người đem ham muốn bản thân ép chặt lại.
Vương Tử Thao dùng tay xoa nắn hồi lâu, nỗ lực khiến ái dịch trong người cô chảy ra nhiều thêm một chút, mới có thể tiện sự hành động. Côn thịt rẽ ra từng nếp gấp uốn bên trong tiểu huyệt chen vào, đau đến mức hắn suýt nữa buông bỏ, nhưng lại hạ quyết tâm, cắn răng đem côn thịt đẩy sâu vào.
Huyệt động khi trước đã phi thường chặt chẽ, nay Phong Nhã Vân lại lâm bệnh, bên dưới kẹp hắn gắt gao, hắn nén chịu thân hình, gồng người lên đem côn thịt chậm rãi ma sát bên trong, nhẹ nhàng rút ra rồi đâm mạnh vào, ái dịch mới từ từ ló diện.
Mồ hôi trên trán Vương Tử Thao nhỏ xuống âm hộ bóng loáng, hắn cầm chắc hai chân cô đem gác lên đùi mình, từng chút một lui gậy thịt ra sau, dùng sức đâm tới. Mỗi lần rút ra cắm vào sâu tận hoa tâm, hoa huyệt dần dần được nới rộng, dâm dịch chảy xuống bôi trơn tiểu huynh đệ nhà hắn, đường đi ngày càng thông thoáng, hắn theo bản năng lập tức đẩy nhanh tiết tấu.
Lần mây mưa này đích xác là lần đầu tiên làm hắn cảm thấy khó xử. Hắn chỉ dám dùng hai phần lực đạo thông thường mà cắm, một bên sợ cô thương tổn, một bên lại muốn nhanh chóng hạ nhiệt. Hắn đấu tranh tâm lý một lúc lâu, vẫn luôn trong thế giằng co.
Côn thịt dưới thân hắn càng lúc càng mãnh liệt. Lúc hắn run rẩy phóng ra tinh hoa lần đầu tiên, liền thấy trên mặt cô đổ ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn cẩn thận kiểm tra, dùng máy đo thân nhiệt kề vào trán, nhìn thấy nhiệt độ giảm xuống 0.6 so với trước, trong lòng hé ra chút mong chờ.
Thật sự là giải nhiệt được sao?
Đêm đó Vương Tử Thao chuyên tâm đem cô đi hạ nhiệt, thẳng đến khi hắn nhận thấy nhiệt độ cơ thể cô đã trở về được bình thường, trời cũng đã tờ mờ sáng.
Nhưng mà, Phong Nhã Vân vẫn một mực chưa tỉnh lại.
Hắn nhìn nam căn giữa hai chân mình vẫn luôn dựng thẳng, thân nhiệt cô đã ổn định, bèn cắn răng đi vào phòng tắm xả nước lạnh.
Một đêm này hắn thực sự vất vả.
Mà một đêm này, Phong Nhã Vân từ trong hôn mê dần dần lấy lại ý thức.
Hắn leo lên giường bệnh, cẩn thận đem quần áo sạch mặc lên người cô, xong mới lẳng lặng đưa tay ôm ngang người ngủ.
"Biểu ca!"
Tiếng kêu lảnh lót thanh thúy như chuông ngân, thiếu niên ngoảnh đầu lại, biểu tình ngạc nhiên.
"Bảo Bảo, sao lại ra đây?" Thiếu niên đưa tay đỡ lấy cô, đem cô kéo lại không cho chạy.
"Trời thì nắng, đi đường lại không chịu mang theo mũ, em muốn bị cảm nắng mà bệnh chết à?" Thiếu niên lải nhải, lôi từ trong giỏ xách ra một chiếc mũ cói, thiết kế đơn giản thanh lịch, bên trên còn đính kèm vài bông hoa màu trắng lung linh tuyệt mỹ.
"Đây là hoa gì? Trông đẹp thế, còn thơm nữa!" Cô đưa tay ngắt lấy một bông, tò mò hỏi.
Bông hoa màu trắng nở rộ tròn xoe trên tay, từng cánh hoa toả ra mùi hương thư thái dễ chịu. Cô ngắt lấy hai cánh nhỏ, đem dán lên hai hàng lông mày, khúc khích cười: "Nhìn em này, lông mày rậm ghê nhỉ!"
Thiếu niên ngơ người một lúc lâu, bật cười: "Bỏ xuống đi, nhìn như hai con đỉa, chẳng hợp với em tí nào cả!"
Cô chu môi phụng phịu, giận dỗi quay mặt đi.
"Hoa đó là hoa cà phê. Nhà biểu ca còn nhiều lắm, nếu em thích thì lần sau ghé qua, để anh nói dì Lâm hái cho vài bông về nhà chơi nhé!" Thiếu niên hứa hẹn, lấy bông hoa cài lại trên mũ, đem mũ trùm lên trên đầu cô kín mít.
"Leo lên lưng anh ngủ một lát đi. Anh cõng em về nhà."
Cô dạ một tiếng rõ to, hào hứng trèo lên lưng thiếu niên.
"Lưng của biểu ca là êm nhất!" Cô tí tởn, "Đông Đông cứ đòi để anh ý cõng, mà lưng Đông Đông xương xẩu quá, chẳng êm tí nào!"
Thiếu niên đột nhiên khựng lại làm đầu cô đập vào cần cổ hắn, cô la ó: "Biểu ca! Đau chết em!"
"Hắn lại tìm đến em?" Thiếu niên trở nên âm lãnh.
"Biểu ca với Đông Đông có vẻ không thích nhau nhỉ? Em chẳng bao giờ thấy hai người chịu đi chơi chung vì em cả."
"Bảo Bảo, nghe biểu ca nói. Đừng tiếp tục chơi với hắn nữa. Đông Đông không phải người tốt, còn chưa biết hắn có ý định gì, tốt hơn hết em nên cách xa hắn một chút." Thiếu niên xốc cô lên một cái hăm doạ, làm cô suýt chút phì cười.
"Ồ! Đông Đông cũng bảo em như thế, bảo em giữ khoảng cách với biểu ca." Cô tủm tỉm cười, cọ vào cổ thiếu niên làm nũng. "Nhưng mà em thích biểu ca nhất, phải làm sao bây giờ?"
Thiếu niên nguyên bản bực bội, bị câu nói đường mật của cô làm cho rụng rời tâm can. Hắn quay đầu, đối diện khuôn mặt cô giở giọng ngon ngọt: "Bảo Bảo nói thật không?"
"Đương nhiên là thật!" Cô ngắt hoa trên mũ, đưa đến trước mặt hắn. "Cho biểu ca này. Hoa cà phê thơm thật đấy!"
Thiếu niên nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm, ở phía sau bông hoa hôn lên môi thiếu nữ.
-----------------------------------------------------------
*Hoa cà phê màu trắng, có năm cánh, thường nở thành chùm đôi hoặc chùm ba, nhìn từ phía xa khá giống mọc theo bụi. Màu hoa và hương hoa khá giống hoa nhài. Hoa chỉ nở trong vòng 3 đến 4 ngày và có thời gian thụ phấn chỉ khoảng 3 tiếng. Tùy theo loại cây cà phê khác nhau, hoa cà phê cũng sẽ được phân loại khác nhau. Hiện này 2 loại cà phê phổ biến nhất thị trường là Arabica (chiếm khoảng 60-80%) và Robusta (còn có tên khác là Canophera, chiếm khoảng 20-40%), theo đó hai loài hoa này cũng có tên tương tự.
Một số loại hoa cà phê:
Hình ảnh khác: