"Vì sao lão tổ sư đột nhiên ban lệnh?" Phong Nhã Vân thực sự xem Phó Khải như cái loa tình báo, cái gì hỏi được đều hỏi tới.
"Tôi nào biết!" Hắn nhín vai, "Người hạ độc cưng khả năng rất cao là đệ tử dưới trướng Thiệu Huy, bởi vì thuốc này là do lão đại tự tay nghiên cứu đem làm đề thi, trước ngày thi tuyệt đối không lọt ra ngoài, chỉ có thể trong lúc thi đấu nhất thời bất cẩn, tạo cơ hội cho kẻ khác động tay, đem nó đi hạ độc cưng. Nhưng mà, ảnh hưởng của thuốc này đặc biệt đến vậy, Tiểu Bạch à, cưng cẩn thận nghĩ lại xem, bản thân cưng với người ta có thâm cừu đại hận thế nào, lại có thể ra tay nặng như vậy?"
Cô lắc đầu trầm mặc, hiển nhiên không biết.
"Tôi nghĩ lão tổ sư đột nhiên xuất thủ, nhiều khả năng là do ngài luôn muốn tổ chức chúng ta là một phe thế lực thần bí, không thích lộ diện ra ngoài ánh sáng, đứng giữa hai bên Hắc Bạch đạo giữ vị trú trung gian. Lần hạ độc này chẳng qua có sơ hở, độc dược quý hiếm, lại còn hạ thủ trên người ngoài, làm tổ chức bại lộ, đối với suy nghĩ thường tình của lão tổ sư ở phía trái ngược, nên hạ lệnh đưa thuốc giải cho cưng giảng hoà. Có lẽ ngài cũng không ngờ rằng một người bị hạ độc như vậy còn có thể tìm tới được tổ chức, lại còn trà trộn vào được bên trong làm đệ tử. Việc này tôi cũng khâm phục cưng đấy!"
Phó Khải cười như không cười, đuôi lông mày khẽ nhếch, ở trên khuôn mặt tuấn tú của hắn tạo thành nét ma mị yêu nghiệt, trong ánh mắt phảng phất chút đào hoa phiêu lãng. Phong Nhã Vân nhìn lướt qua, hờ hững lạnh nhạt.
"Anh sao lại biết được tôi trúng độc?"
"Có người liên hệ với lão tổ sư, người đó hình như có quan hệ không tệ với ngài." Hắn dừng một chút, "Người đó đem tình hình cưng kể lại, hướng ngài cầu cứu, lão tổ sư là một người trọng nghĩa, đương nhiên sẽ không chối từ, huống hồ việc này cũng thuận đường suy nghĩ của ngài."
Trong đầu Phong Nhã Vân lướt qua thân ảnh lão phụ thân, không phải trùng hợp đấy chứ? Lão phụ thân thật sự quen biết với Vô Song phái? Khó trách thái độ của lão kỳ lạ như vậy.
"Sắp tới tổ chức có hành động gì không?" Cô cảm thấy hơi mệt, mi mắt cứ dính lấy nhau, bèn thả người xuống ghế, đem hai chân vắt chéo, thư thái nhắm mắt.
"Không có. Lão tổ sư căn dặn, sau khi để cưng dùng thuốc phải được nghỉ ngơi trong vòng ít nhất một tuần, sau đó có thể quay trở lại hoạt động tiếp." Phó Khải nhìn nữ nhân lười biếng ngả người mềm mại như mèo, không khỏi buồn cười. "Mau về đi, trong thuốc có chứa một ít thuốc ngủ, cưng chắc cũng mệt lả người rồi."
Hắn vừa dứt lời, đầu Phong Nhã Vân liền lập tức gục xuống, ngoẹo sang một bên đụng vào thành ghế, vang lên một tiếng giòn to. Hắn nhìn cô vì đau mà cau mày, môi nhỏ khẽ chu lên, tâm tình bỗng dưng vui vẻ.
"Đi thôi, tôi đưa cưng ra ngoài!"
Hắn đỡ cô đứng dậy, thuận tay đem cô dựa vào trong người.
Phó Khải nhìn đầu Phong Nhã Vân liên tục đảo hướng, thầm nghĩ có phải đã cho thuốc ngủ hơi quá tay rồi hay không. Mới nhanh như vậy đã có tác dụng?
Hắn đem cô ra khỏi phòng, một tay đem cô choàng qua bên vai, tay còn lại nắm lấy eo nhỏ. Buổi trưa thời tiết nóng nực, Phong Nhã Vân chỉ mặc một kiện áo lụa mỏng, xúc cảm trơn trượt mềm mại trên tay khiến hắn rất dễ chịu, eo liễu mềm mỏng tay hắn vòng qua liền có thể ôm hết. Ngoài cửa xe hơi màu đen đang đỗ, từ phía trong có người bước ra. Phó Khải chậc một tiếng, tiếc thật. Sớm như vậy đã có bạn trai rồi! Hơn nữa người này trông cũng không tệ.
Albaric nhìn thấy cô vật vờ tựa vào người kia, trong lòng cực kỳ khó chịu. Hắn vội vàng chạy tới, đem người bế lên ôm vào lòng, giờ đây hơi thở đều đều chậm rãi, hắn thở dài. Hình như là ngủ rồi!
Hắn đặt cô nằm trên ghế sau xe, bản thân ngồi vào ghế lái, ở trên đường cố gắng thả chậm tốc độ, để cô không từ trong mộng đẹp tỉnh dậy. Đường đi về nhà vì thế xa hơn một chút.
Một giây cuối cùng trông thấy người kia đem cô đặt vào trong xe, trong mắt đều là ôn nhu sủng nịnh, Phó Khải quay đầu, ở bên khoé miệng treo lên nụ cười nhàn nhạt.
Tiểu Bạch à, thực ra lão tổ sư bảo rằng cưng không cần đến tổ chức nữa, cứ ở nhà an an ổn ổn tịnh dưỡng. Ngài phỏng chừng là muốn đem cưng giấu đi đi. Tuy không biết cưng cùng ngài rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng tôi làm sao có thể để mọi chuyện dễ dàng như vậy được. Vậy nên, Tiểu Bạch thân ái, chúng ta hẹn tuần sau gặp lại.
Phong Nhã Vân hoàn toàn đối với suy nghĩ của hắn không hay biết gì, dược hiệu tác dụng mạnh mẽ, xâm nhập vào bên trong não bộ khuấy động. Vài mảnh ký ức vụn vặt trôi theo về, hoá thành một giấc mộng.
"Bảo Bảo?" Cô thốt lên.
"Ừ!" Thiếu niên gật nhẹ đầu, "Bảo trong bảo bối. Em là tiểu bảo bối trong lòng biểu ca."
"Anh cũng là bảo bối của em. Vậy em cũng gọi anh là Bảo Bảo sao?" Phong Nhã Vân ngây thơ hỏi lại, thiếu niên phì cười, đặt tay trên đầu cô xoa xoa.
"Không được. Em không được phép gọi anh là Bảo Bảo, bởi vì Bảo Bảo là cách anh gọi em, là thoả thuận riêng của hai chúng ta." Thiếu niên đưa cho cô một cây kẹo bông to, che khuất cả khuôn mặt cô. Phong Nhã Vân yêu thích cầm lấy, đầu lưỡi lè ra đem kẹo cắn một ngụm, mới phát hiện cục bông xốp tan ngay trong miệng, hứng thú cắn thêm ngụm thứ hai.
"Vậy em gọi anh là gì?" Cô miệng mồm dính đầy kẹo, bị thiếu niên nhìn thấy, khịt mũi đem khăn tay lau sạch.
"Một tiếng biểu ca, hai tiếng cũng là biểu ca." Thiếu niên cau mày, nhìn cục bông lớn đang vui thích nhấm nháp cục bông nhỏ mà không để ý tới hắn, buồn bực kéo người vào trong lòng.
"Em không được gọi tên anh sao?" Phong Nhã Vân miệng vẫn đầy kẹo như cũ, ngước mắt nhìn hắn.
"Không được. Anh không thích cái tên này. Không cho phép em gọi anh." Thiếu niên đột nhiên nổi đoá, siết chặt vòng tay, làm thiếu nữ trong lòng la oai oái.
"Hiên?" Cô cố chấp trêu đùa, nhìn gương mặt hắn đỏ bừng tức giận, cười khanh khách.
"Nhóc con nghịch ngợm." Thiếu niên quay đầu cô, ở trên môi hung hăng cắn xuống trừng phạt, sau đó mới trúc trắc hôn sâu, đem viền môi gặm cắn.
Nụ hôn mang theo e dại của thiếu niên, kéo theo hương vị ngọt ngào của kẹo bông đường. Thiếu nữ khe khẽ cười, ôm lấy đầu thiếu niên ấn xuống.
Cô không biết đây là hành động gì, chỉ cảm thấy rất thoải mái.
Phong Nhã Vân bừng tỉnh, trên trán thấm đầy mồ hôi. Cô run rẩy cong người, cuộn lại thành một đoàn nhỏ.
Các giấc mộng càng lúc càng rõ hơn. Phong Nhã Vân từ đó mà thấy được mối quan hệ không mấy bình thường giữa cô cùng người gọi là biểu ca kia, trong mộng cô mơ hồ cùng người ta ôm hôn lại ngây thơ không biết gì. Phong Nhã Vân không ngốc, cô biết rằng cô cùng biểu ca tình ý song phương, nếu biểu ca không xui xẻo mất đi, không chừng hôn phu sau này của cô không còn là Tư Mã Thanh Di nữa, mà là biểu ca hắn.
Nhưng rõ ràng là cô cảm giác được tình cảm của mình giành cho biểu ca, làm cách nào mà thoắt cái liền đem Thanh Di hắn si tâm vọng tưởng một mực điên cuồng, chuyện này có hơi kỳ lạ. Cô kết hợp ký ức bé xíu vụn vặt cùng các tình tiết vốn được tác giả viết trong tiểu thuyết, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong mộng tuy rằng ngày càng rõ ràng, nhưng dung nhan biểu ca lại là thứ duy nhất cô không thể nhìn thấy. Cô chỉ lờ mờ cảm nhận được bố cục trên khuôn mặt hắn, vẫn hoàn mỹ không sai biệt, không có chột mắt hay mù loà, mũi cũng không vẹo, da dẻ mịn màng, miệng mồm không méo không xệ không hô. Nhưng ngoài các đặc điểm đó ra, cô không còn phán đoán được gì nữa.
Thậm chí, sau giấc mộng, Phong Nhã Vân mơ hồ ngửi được mùi hoa cà phê thơm ngát. Hương thơm mang theo ý vị đau thương, ở trong đầu cô không ngừng quẩn tới quẩn lui.
Cô ôm đầu một lúc lâu, giấc mộng qua đi để lại cảm giác đau đớn thấu xương, không chỉ ở vùng não bộ vì cố nhớ lại các ký ức bị quên lãng, ở tim nghẹn thắt như bị ngàn đao chém qua. Phong Nhã Vân từ trong vô thức lẩm bẩm, nức nở từng tiếng: "Biểu ca... Biểu ca..."
Nước mắt không khống chế được chảy xuôi trên mặt, trên ga giường thấm ướt một mảng.
Phong Gia Đằng mở cửa, lão định xem thử con gái mình đã tỉnh dậy chưa, vừa vặn nghe thấy toàn bộ, mi tâm chốc lát cau lại. Lão nhìn nha đầu nhỏ bé thống khổ rên rỉ, đổi hướng ra ngoài, bảo Albaric tới chăm sóc, bản thân mình liền lập tức nhấc điện thoại gọi đi.
"Tôi cần cậu tới xem con bé. Có vẻ như..." Lão nhìn về phía vừa đi khỏi, "...Con bé sắp nhớ lại rồi."
Đầu dây bên kia hơi ngập ngừng: "Sớm như vậy?"
"Tình hình có hơi nghiêm trọng. Mong cậu mau chóng thu xếp. Tôi... Chỉ còn con bé." Phong Gia Đằng nén lại hơi thở nặng nề. Lão không thể lại mất đi một người thân. Phong Nhã Vân là tất cả những gì lão cần, không có con bé, lão không sống nổi.
Đầu dây bên kia hiểu tâm sự lão, nhưng lại buông lời khiến lão buồn bực: "Vài ngày trước cô ấy có ghé qua chỗ cháu rồi. Chú!" Người bên kia rụt rè, "Cháu sẽ cố hết sức."
-----------------------------------------------------------
Ay yo, nãy lỡ tay ấn nhầm, làm mọi người hoảng một phen rồi :))))