Này, Không Phải Em Bị Câm Sao?

Chương 66: Thanh Di có ơn cứu mạng (1)



Tư Mã Thanh Di gác tay lên trán. Đêm nay đã là đêm thứ năm, hắn mất ngủ đã lâu như vậy, nguyên nhân lại khiến hắn liên tục chối bỏ, mặc cho bản thân cực khổ tìm cách vẫn không thể chợp mắt được một chút.


Hắn rõ ràng được hắn chán ghét cô đến cỡ nào, hận không thể ở trước mặt mọi người vứt đi vẻ ngoài hoà nhã hắn xây dựng nên mà đem người con gái kia tống đi nơi khác thật xa. Hắn nhớ hắn đã từng chán nản thở dài, mong rằng ông trời sẽ đem người con gái đó mang đi, đừng ở bên cạnh hắn quấy phá, thẳng đến khi ước nguyện của hắn đạt được, hắn lại cảm thấy nuối tiếc.


Hắn từ năm mười lăm tuổi đã quen biết cô, nhìn thấy cô bám dính lấy mình không buông sinh phiền chán, ở cùng cô chưa bao giờ bày ra vẻ mặt tôn trọng mà hắn nên có. Dù sao đây cũng là hôn thê của hắn, cho dù hắn có căm ghét tới mức nào, cũng phải nhịn xuống mà hướng cô cười, sau đó ở góc khuất tàn nhẫn tổn thương cô.


Cô như vậy nhưng chưa từng hận hắn.


Hắn nhớ sinh nhật năm hắn mười bảy, cô tự tay chuẩn bị một cái bánh kem ba tầng to tướng, xiêu xiêu vẹo vẹo đẩy trước mặt hắn. Tư Mã Thanh Di chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ khinh bỉ, không khách khí đem hất đổ, khi trông thấy tiền bối trong nhà tìm tới liền bày ra vẻ mặt rằng hắn lỡ tay, cô vẫn là không bóc trần hắn.


Năm đó hắn dứt khoát xuất ngoại, sang Trung Đông chỉnh đốn hàng ngũ, vốn là muốn cách xa cô một chút, không ngờ đến khi gặp lại, cô không những trưởng thành hơn không ít, hướng hắn mỉm cười, nhưng trong mắt đều là phiền muộn, hoàn toàn không để hắn vào mắt.


Hôn thê hắn xinh đẹp diễm lệ, lại yêu thương hắn sâu đậm như vậy, biểu hiện khi gặp hắn luôn là vẻ mặt si mê nhìn nhìn, thế lực phía sau lưng to lớn khủng bố. Người như vậy nếu cưới về, đối với hắn chính là bành trướng thế lực, không có chút bất lợi nào. Tư Mã Thanh Di nghĩ, hắn chưa bao giờ muốn buông tay.


Nếu Phong Nhã Vân biết, nhất định sẽ cười vào mặt hắn. Tra nam ham muốn trái phải ôm ấp nữ nhân như hắn, cô gả cho hắn không phải ủy khuất sao?


Hắn tình cờ gặp được một nữ nhân ngoan ngoãn, nhu thuận như người vợ hiền, hầu hạ hắn vô cùng thoải mái, gãi vào tâm can hắn thư thái dễ chịu vô cùng. Nhưng tâm hắn càng ngày càng loạn, hắn thế nhưng lại không gạt được hình ảnh cô ra khỏi đầu. Nhớ lại tình cảnh hôn thê hắn ngồi trong lòng nam nhân khác, bị nam nhân len lén đùa bỡn dưới gầm bàn, kích thích hắn tức giận run người, nhưng vẫn phải kiềm chế lại, đè ép cảm xúc bản thân mình xuống.


Hắn chính là không muốn người khác chạm tay vào người của mình.


Ánh mắt của Phong Nhã Vân chỉ có thể dõi theo hắn. Hắn không thể chấp nhận việc cô nhìn theo một người khác. Hắn cho rằng đây chỉ là chút cảm xúc ghen ghét khi hôn thê mình bị kẻ khác ngấp nghé, bằng không vì sao hắn gần đây luôn khó chịu, luôn nghĩ đến cô, việc mà trước đó mấy năm chưa từng xảy ra?


Hắn ma xui quỷ khiến cầm lên điện thoại di động, gọi tới số điện thoại mà hắn chưa bao giờ gọi, không ngờ tới rằng cô thế nhưng lại tắt máy. Hắn không thể tin nổi, nhưng vẫn cố chấp nhắn cho cô một cái tin, tùy tiện bày ra một lý do. Cuối cùng cũng đợi được hồi âm rồi.


Giây phút nhìn thấy tin nhắn của Phong Nhã Vân, Tư Mã Thanh Di thở phào một hơi. Cô vẫn như vậy, vẫn không vạch trần hắn. Thanh Di trong lòng một tia cảm kích, hắn ngả người, lại không kiềm chế được mà cười nhẹ.


Đợi đến khi Thanh Di thật sự gặp lại hình ảnh khiến hắn mấy đêm liền tâm tâm niệm niệm tới mất ngủ, cô nhìn hắn lạnh nhạt mỉm cười: "Sao đột nhiên lại quan tâm tới công trình?"


Hắn không thể nói rằng bản thân mình tùy tiện, bèn làm bộ đứng đắn. "Ông nội bảo anh tới xem qua. Đảm bảo một chút, tất nhiên vẫn tin tưởng năng lực của em." Hắn bày ra vẻ mặt nhẹ nhàng, liền thấy Phong Nhã Vân không cao hứng bỏ qua.


Tư Mã Thanh Di hụt hẫng.


Phong Nhã Vân không chú ý biến hoá trên gương mặt hắn. Để tiện cho công việc giám sát, cô một thân quần bò bó, ôm sát chặt chẽ hai chân thon dài, áo sơ mi mỏng dài tay vừa tránh nóng vừa tránh nắng chiếu đến đen da, tóc trên đầu vấn cao thành đuôi ngựa, cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân.


Thanh Di nhìn một buổi, từ trong tiềm thức nhớ đến thiếu nữ làn váy mong manh, chạy đến bên hắn cười to níu tay, muốn cùng hắn đi cùng một chuyến.


Phong Nhã Vân đối với năng lực của Louis và Albaric rất tin tưởng, nhưng bên cạnh nhiều hơn một người, bèn dắt hắn tới công trường. Hai người đầu đội mũ bảo hộ, tay chân đều đeo đồ kín mít, cô lấy thêm một cái khăn mỏng quấn quanh mặt, đem mũi và khoang miệng che chở.


Dù sao thì công trường bụi nhiều như vậy, mũi cô có chút đặc biệt, không cẩn thận rất dễ hắt hơi.


Hắn nhìn Phong Nhã Vân đem mình quấn thành bà thím, bất giác cười lớn.


"Anh cười cái gì?" Cô hung hăng trừng mắt, không biết con gái quan trọng sắc đẹp sao? Nếu không bọc kín như vậy, trải qua thêm mấy hôm, cô sẽ biến thành cục than di động mất.


Hắn không trả lời, dường như chưa từng nhận ra cô cũng có mặt trẻ con như thế, thật sự khiến hắn thoải mái cười ra tiếng, không có nửa phần giả tạo.


Thời tiết gần đây rất nóng nực. Phong Nhã Vân lại mặc trên mình nhiều đồ như vậy, hắn ở bên cạnh liên tục nghe cô cảm thán, nóng quá nóng quá, ý cười càng lúc càng sâu.


Hai người một ngày đứng một bên quan sát công trình tiến hành theo đúng quy củ, cũng không xảy ra sơ sót gì, chán nản, bèn quay cước bộ về nhà.


"Anh về trước đi. Em có nơi này cần xem qua." Phong Nhã Vân đội nón trên đầu, nón rộng vành kéo xuống che khuất đôi mắt, nhìn không ra biểu hiện nói với hắn.


"Ừ." Hắn nhẹ nhàng trả lời, nhìn sắc trời chuyển dần sang chiều tối, không tính toán sẽ thực sự trở về.


Hắn ở phía sau bám theo bóng lưng Phong Nhã Vân, nhìn thấy cô thoăn thoắt nhanh nhẹn len lỏi qua từng địa phương xa lạ. Thanh Di kinh ngạc, liền tăng tốc độ theo cùng.


Hầm mỏ.


Nơi này là nơi nào? Vì sao trước giờ hắn chưa từng thấy qua?


Hắn nhìn cô sờ tới sờ lui trên một tảng đá lớn, bỗng dưng hí hửng kêu lên một tiếng, dùng sức lực nhấc từng viên đá chắn phía trước, lộ ra một cửa động nho nhỏ vừa đủ một người chui vào, liền lẻn vào bên trong.


Thanh Di nhìn hành động cô không có nửa điểm chần chừ, hiển nhiên đã được tính toán kỹ càng, tâm buông lỏng, nhún mũi chân, từng bước chậm rãi đi theo.


Dừng ngay tại cửa động, hắn suy nghĩ một chút, bèn để một tảng đá nhỏ chắn dọc lại, phía trên đánh một chữ thập, phòng ngừa cửa động chẳng may đổ sụp, hai người cũng có thể thoát ra ngoài.


Hầm mỏ bên trong hơi nước ẩm ướt, không khí lùa vào không nhiều, hắn cảm thấy hơi ngột ngạt. Dọc theo bên vách hầm, đá được sắp xếp lộn xộn, không hề có dấu hiệu khai phá, dưới chân đất cũng chưa mòn. Thanh Di nhíu nhíu mày, đậy hình như là một hầm mỏ bỏ hoang, hoặc chưa ai biết tới.


Hắn đi dọc hầm mỏ. Càng về sâu bên trong không khí càng lúc càng ít, ngược lại hơi nước càng lúc càng nhiều, thỉnh thoảng trên áo hắn nhỏ xuống vài giọt. Tư Mã Thanh Di cúi đầu đi tiếp. Hắn khá cao, giờ khắc này khó khăn cong lưng, hắn giữ nguyên tư thế này cũng đã một lúc, lưng đã bắt đầu cảm thấy tê đau. Phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng nhỏ le lói, hắn theo đó bước qua, lúc đến gần liền sửng sốt.


Không ngờ phía sau một hầm mỏ bỏ trống có một khu đất tựa như vùng đất thần tiên, cây cỏ phát triển tươi tốt xum xuê thành một mảnh xanh rì mát rượi, phía trước còn lấp ló một hồ nước, nước bên trong trong vắt, nhìn thoáng qua liền thấy đáy bên dưới toàn sỏi nhỏ, lát vụn như thảm.


Bên hồ, thiếu nữ xinh đẹp uyển chuyển tựa như tiên nữ, lười biếng vươn vai, dưới ánh sáng nhợt nhạt liền trông thấy đường cong duyên dáng ẩn dưới áo sơ mi mỏng khẽ bay. Tư Mã Thanh Di nhìn ngây ngẩn, bước chân đi về phía tiên nữ kia, chuẩn bị một tay bám lấy.


Nhưng tiên nữ kia lại xoay người, đưa lưng về phía hắn. Nàng tiên xinh đẹp ấy chạy về phía trước, cách xa hắn thêm một đoạn, dừng ở bên mép hồ bên kia chống tay lên đầu gối nhìn xuống phía dưới.


Phong Nhã Vân nhìn chăm chú, không phát giác được đất dưới chân từ từ tản ra. Tư Mã Thanh Di từ từ tiến tới, còn chưa kịp làm gì liền nghe thấy cô kêu lên một tiếng, ngã xuống dưới hố.


Hắn theo phản xạ vươn tay, không cứu được người, ngược lại bản thân mình cũng rơi xuống hố theo. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ngạc nhiên khi thấy hắn, lại nhìn tới bản thân mình lao xuống vun vút, sắc hồng trên mặt đều bay biến. Phong Nhã Vân trắng bệch hoảng loạn, bàn tay huơ tới huơ lui trong không khí mong tìm được thứ gì để nắm, vô tình cầm lấy một thứ ấm áp, cô theo bản năng đem quấn chặt vào trong ngực.


Thanh Di hắn cũng không rõ, trong khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt cô hoảng sợ tột độ như vậy liền quạt gió đưa tay ra, cô lập tức bắt lấy, hắn liền đem thân hình nhỏ bao bọc vào trong lòng.


Hắn dù sao cũng là nam nhân, thân thể trầy xước một chút cũng không có vấn đề. Nhưng cô thì khác, nghĩ đến khi nãy cô còn một mực bảo vệ làn da mình, tâm hắn nảy ra một chút thương xót, ôm lấy Phong Nhã Vân chặt hơn, đem bản thân mình thành tấm đệm lưng hoàn hảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.