Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 107: Xem như là một nụ hôn hộ mệnh



Vưu Kiện lục lọi trong trí nhớ của mình, muốn xem thử trước kia liệu có người nào từng khiến anh phải hoảng sợ lo lắng như vậy chưa.

Sau một hồi lục tìm, kết quả là không có ai, ngoài người đang ở trong lòng anh.

Vưu Kiện trầm mặc rũ mắt nhìn xuống, phát hiện cậu cũng vừa ngước lên nhìn mình, bất giác trái tim như đập mạnh hơn bình thường.

Lần này anh nghe rõ ràng tiếng tim đập thình thịch.

Vừa xấu hổ vừa lạ lẫm vô cùng.

Đôi mắt ấy lúc nào cũng chứa đựng nét hồn nhiên vô tư, dù đã là chủ tịch của một công ty không hề nhỏ, nhưng mỗi khi liếc nhìn cậu, anh đều cảm thấy như vậy.

Một khuôn mặt khiến người khác yêu mến.

Một cảm giác nhẹ nhàng buộc người ta ở cạnh lâu dài.

Âu Dương Kiều Vỹ cũng im lặng nhìn ngắm khuôn cằm toát ra một nét gì đó cương nghị mạnh mẽ của anh, hồi sau nhỏ giọng hỏi:

“Chú sợ tôi bị chết à?”

Câu hỏi này vừa thẳng thừng vừa thản nhiên đến lạ.

Hàng chân mày của Vưu Kiện thoáng chau vào nhau. Cậu không biết khi nãy anh đã sợ đến mức nào sao mà còn bình thản hỏi như thế?

Thế có muốn bị thật hay không đây?

Cơn giận đang sôi sùng sục trong lòng, vậy mà mới liếc nhìn miếng băng cá nhân có in hình thú dán trên mặt cậu, bỗng nhiên cơn giận bị cuốn đi mất.

Ai đã mua cái này cho em vậy hả?

Bờ môi mím lại, cuối cùng vẫn mỉm cười.

Vưu Kiện duỗi tay sờ lên miếng băng cá nhân, bỗng dưng dịu dàng nói: “Sợ chứ sao không?”

Âu Dương Kiều Vỹ mặc anh nhìn ngắm hình thú trên mặt mình, chép chép miệng bảo: “Thế nếu khi nãy tôi xảy ra chuyện không may thì chú như thế nào đây?”

Không nghĩ ngợi, anh đáp vô cùng dứt khoát: “San bằng cả cái phòng đấy. Nhân viên không có kỷ luật, không có đạo đức nghề nghiệp gì hết.”

“Nhưng mà đây là công ty của tôi?”

Vưu Kiện chợt cười bỉ ổi: “Em mau quên thế? Tôi cũng là một cổ đông trong JIei rồi. Vả lại, chỉ cần liên quan đến em, dù là gì đi nữa thì vẫn là động đến tôi rồi.”

Nghe câu này, tuy rất ngạo mạn, nhưng cũng rất thỏa mãn cõi lòng.

Âu Dương Kiều Vỹ tách khỏi người anh, đi đến ghế ngồi xuống. Cậu giơ cánh tay lên, ngắm nghía mấy vết trầy xước, hồi lâu thì thở dài thườn thượt.

Cánh tay trắng nõn không tì vết của cậu đã biến mất rồi.

Vưu Kiện cũng đi tới ngồi ngay trên thành vịn, cả người hơi dựa vào bên cạnh cậu, nghiêm túc nói: “Khi nãy tôi gặp Tông Nham ở phòng quản trị thiết bị. Thật ra không tận mắt nhìn thấy hắn bước từ bên trong ra, nhưng cảm giác hắn rất khả nghi. Vì sao lại xuất hiện ở lầu trên trong khi thang máy vừa gặp sự cố? Cũng chính hắn là người đã bảo em ghé sang phòng thiết kế xem mô hình gì gì đó.”

Âu Dương Kiều Vỹ cúi mắt xuống nhìn cho kỹ vết cắt trên da, đầu mày hơi nhíu lại, lát sau mới chậm rãi tiếp lời anh: “Tông Nham à? Anh ta vẫn bình tĩnh tiếp chiêu của chú đúng không?”

Thái độ bình thản của cậu nhất thời làm cho anh sửng sốt. Anh nghiêng đầu, nheo mắt lại hỏi: “Em đã sớm nghi ngờ hắn rồi?”

Miếng da mới khô lại, còn chưa kịp đóng vảy đã bị cậu nghịch ngợm ngứa tay bóc ra. Một tia đau nhói sượt qua cơ thể, cậu khẽ kêu lên, aw.

“Aw gì mà aw?” Vưu Kiện giữ lấy cánh tay của cậu, ngứa mắt gần chết, “Nói rõ tôi nghe xem, có phải em đã nghi ngờ hắn rồi không?”

Âu Dương Kiều Vỹ liếc xuống cổ tay bị nắm giữ, chớp chớp mắt, thản nhiên nói: “Chú làm gì mà hung dữ vậy? Tôi nghi ngờ hắn chứ có phải thích hắn đâu chứ! Mà đúng là vậy—”

Một khắc trái tim anh như bị điện giật: “Đúng là vậy?”

Thấy anh bị trêu chọc đến giật mình, cậu bỗng ngửa cổ cười lên mấy tiếng. Vết thương trên người cũng không còn đau nữa. Dường như trêu chọc anh đã sớm thành trò tiêu khiển của cậu mất rồi.

“Ừm hửm, ý là…đúng là tôi đã nghi ngờ Tông Nham. Từ hôm ra mắt sản phẩm, hắn ta lỡ để lộ chút sơ hở không đáng có. Sau đấy tôi có theo dõi từng hành tung của hắn, càng lúc càng nghi ngờ hơn. Việc cúc áo cũng đã điều tra ra rồi.”

Vưu Kiện rướn mày nhìn cậu: “Em kiểm tra dấu vân tay?”

“Ừm. Lấy dấu vân tay từ món đồ ở trên bàn làm việc của hắn với cúc áo, kết quả là hoàn toàn trùng khớp. Trước mắt Tông Nham là kẻ đáng nghi nhất, nhưng mà tôi vẫn còn một kế hoạch cuối cùng để buộc hắn phải lộ mặt.”

Âu Dương Kiều Vỹ hơi dừng lại, dường như đang nghĩ tới chuyện khác, vẻ mặt trở nên căng thẳng hơn, “Có điều, vì sao hắn lại làm những điều này? Liệu kẻ đứng sau mọi chuyện…có âm mưu gì với gia đình tôi không nhỉ?”

Một câu hỏi thốt lên, khiến cho cả hai cùng trầm tư suy nghĩ. Những sự cố không hay liên tiếp xảy ra, hôm nay còn động đến cả tính mạng của cậu, tuy không quá nghiêm trọng nhưng cũng là có ác ý. Nếu như cậu không mau tìm ra hung thủ thật sự thì sau này mọi chuyện sẽ càng tệ hại thêm.

Lại nói, rốt cuộc thì nguyên nhân gì đã khiến cho kẻ đó muốn tước lấy tất cả của cậu như vậy?

Nhưng mà, liệu có phải chỉ muốn nhắm đến mỗi cậu thôi không?

Vưu Kiện không biết Âu Dương Kiều Vỹ đang nghĩ gì, nhưng trong lòng cũng sớm có một số lý do riêng. Trong đó, có một lý do rất quen thuộc, xảy ra khá thường xuyên dù ở trong thời đại nào cũng vậy.

Đó là tranh giành giang sơn.

Trong các loại đố kỵ, có hai loại mà chúng ta thường thấy nhất: Tình yêu và giang sơn.

Vì yêu mà thù hằn, nhưng cũng vì quyền lực mà trừ khử lẫn nhau.

Một hồi lâu không ai lên tiếng, Vưu Kiện bất ngờ đứng dậy, đi về hướng cửa sổ. Hành động của anh nhất thời làm cho cậu chú ý, nghiêng đầu nhìn qua.

Anh phóng tầm mắt lơ đãng ra ngoài, lần sờ trong túi áo một điếu thuốc. Anh châm lửa, rít vào một hơi, chậm rãi bình thản. Sau đó mới đột nhiên cất tiếng, “Có lẽ có liên quan đến vị trí hiện tại của ba em.”

Âu Dương Kiều Vỹ lập tức ngồi thẳng dậy, tỉ mỉ ngẫm nghĩ câu nói của anh. Càng nghĩ càng thấy hợp lý, nhưng trong Yêu tộc trước giờ rất yên bình, ai ai cũng thuận theo mọi mệnh lệnh của Âu Dương Chấn Anh, tạo dựng một cuộc sống không tranh đua hỗn loạn.

“Sao chú lại nghĩ vậy?”

Vưu Kiện xoay người lại, bàn tay vịn lên cạnh bàn, nheo mắt hỏi ngược cậu: “Lẽ nào em không nghĩ đến nó?”

Thấy cậu im lặng, anh khẽ cười: “Bé con, em vẫn còn ngây thơ lắm. Việc tranh giành giang sơn hay quyền lực là chuyện không còn lạ. Vả lại, trong một tộc ít nhiều cũng có những bất đồng với nhau. Lòng tham là không đáy, chỉ cần bị một yếu tố nhen nhóm thì ngọn lửa ấy sẽ bùng nổ, lúc đó thì khó mà kìm hãm được.”

Anh phả ra một làn khói, nói tiếp: “Từ trước đến giờ, tôi biết Yêu tộc của em sống rất hòa bình, nhưng có đến hàng trăm kiểu người khác nhau, em không cách nào quản họ được đâu. Việc này vẫn nên đề phòng thì hơn. Trước mắt cứ tóm được một con cá đi đã, chỉ cần nó sa vào lưới thì cá đầu đàn đành phải lộ diện thôi.”

Sau khi nghe anh nói sâu hơn về nguyên nhân, trong lòng cậu cũng bất giác nghĩ ngợi. Nhưng tạm thời cậu chưa nghĩ ra được người nào “thích hợp” nhất trong chuyện này.

Vưu Kiện giơ cổ tay lên xem đồng hồ rồi đứng thẳng dậy, bước về phía cậu. Trong phòng không có gạt tàn, có lẽ vì cậu không hút thuốc. Anh đành kẹp đầu lọc giữa hai ngón tay, dùng chính tay đó nâng cằm cậu lên, ngắm nghía một lúc mới mỉm cười nói:

“Bây giờ tôi phải đi rồi, em ở lại nhớ cẩn thận. Đừng để tính mạng gặp nguy trước khi bắt được kẻ đầu sỏ đấy!”

Trước khi đi, anh cúi xuống, hôn lên trán cậu.

Một chiếc hôn rất nhẹ nhàng, như chuồn chuồn lướt qua mặt nước.

Mọi hôm anh chỉ nảy ra ý định mà không hành động. Hôm nay không hiểu vì sao lại muốn hôn người này cho bằng được.

Sau sự cố hồi nãy làm anh không yên tâm mà rời đi, vì vậy đành “để lại” một nụ hôn của chính mình.

Xem như là, một nụ hôn hộ mệnh.

“Có chuyện gì phải báo cho tôi, biết chưa?”

Tuy nụ hôn lúc nãy rơi trên miếng băng cá nhân, nhưng cậu vẫn thấy cả người căng cứng. Cổ họng chợt khô khốc, mất một lúc mới ậm ừ đáp: “Tôi biết rồi.”

Thấy vẻ mặt cậu không được tự nhiên, nói cách khác là ngượng ngùng, trong lòng đột nhiên hưng phấn kỳ lạ.

Anh nhếch khóe môi cười thầm một cái, đáng yêu hết phần người khác rồi.



Những ngày kế tiếp, trong công ty vẫn yên ả, hầu như mọi người đều lao vào vòng xoay bận rộn của những ngày cuối năm. Một loạt kế hoạch được triển khai nhất thời làm cho tất cả không còn thời gian nghĩ đến chuyện khác.

Trong những ngày đó, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn bình an vô sự. Nhưng không phải vì vậy mà cậu lơ đãng không tiếp tục theo dõi hành tung của đối tượng khả nghi.

Một buổi tối tại văn phòng chủ tịch.

Âu Dương Kiều Vỹ vừa xem qua bảng kế hoạch thu mua một mảnh đất mới, dành cho sự kiện sắp tới bên phía tập đoàn Tinh Anh – một trong những tập đoàn lớn của dòng họ Âu Dương.

Cậu gập tài liệu lại, lúc ngẩng mặt lên vẫn nhìn thấy Trình Nặc im lặng đứng ở gần đó. Lúc nãy cô bước vào pha cho cậu một ấm trà mới, sau đó thì đứng đợi nghe cậu giao cho một số công việc.

Trình Nặc không biết Âu Dương Kiều Vỹ đang lặng lẽ quan sát mình. Có lẽ cô không mấy tập trung, mi mắt cụp xuống, không rõ đang suy nghĩ gì. Mấy hôm nay tinh thần của cô vẫn chưa ổn định, sắc mặt nhợt nhạt giống như bị ốm lâu ngày, lúc nào cũng mang một vẻ hoang mang lo sợ, chẳng còn điềm tĩnh như ngày trước nữa.

Trong lòng Âu Dương Kiều Vỹ cũng nảy sinh nghi hoặc, nhưng nhiều hơn hết là sợ rằng dạo gần đây áp lực công việc quá nặng nề, khiến cho tinh thần của cô không được thoải mái.

“Trình Nặc.”

Trình Nặc giật mình, vội ngẩng đầu nhìn qua bên phải. Thấy đối phương vừa mới nhìn đồng hồ, cô mới lén lút thở phào một tiếng rồi vội vàng điều chỉnh lại thái độ của mình.

Trình Nặc bước lên hai bước, im lặng nghe cậu giao phó.

Thế nhưng Âu Dương Kiều Vỹ hôm nay không giao thêm công việc cho cô, chỉ nói: “Hôm nay cô về trước đi, không còn công việc gì khác đâu. Chú ý nghỉ ngơi một chút.”

Ngoài dự đoán của Trình Nặc, cậu vậy mà quan tâm đến sức khỏe của cô hơn bình thường. Có điều, thứ cô đang muốn không phải là cái này. Cô đâu cần nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, cô chỉ cần hoàn thành được công việc, lúc đó mới gọi là tinh thần được cứu mạng.

Trình Nặc cụp mi mắt, im lặng một hồi mới đánh liều hỏi: “Chủ tịch, tôi có cần làm gì để giúp cho kế hoạch thu mua mảnh đất ở Đông Triều không ạ?”

Cách hỏi của cô có gì đó khá ngập ngừng, làm cho cậu khó hiểu.

Âu Dương Kiều Vỹ ngả lưng ra phía sau, ngước mắt nhìn cô, trầm ngâm suy tư. Vẻ mặt này của cậu khiến cô khẩn trương, ngón tay vô thức bấu vào nhau, rất đau nhưng cô không quan tâm đến.

Trong đầu chỉ vọt ra một suy nghĩ, có phải đã làm cho cậu nghi ngờ rồi không?

Khi Trình Nặc định lên tiếng sửa lại câu nói trước đó thì đã sớm nghe thấy cậu nói, giọng điệu cực kỳ từ tốn nhưng cũng lạnh nhạt xa cách.

“Kế hoạch đó tôi đã tính toán xong cả rồi, giá sàn cũng đã có, thư ký Trình không cần để ý lắm đâu. Đừng ôm nhiều việc vào người quá, không tốt.”

Nói rồi cậu mở ngăn kéo ra, đặt bảng kế hoạch nằm trong đó, đóng ngăn kéo lại. Một loạt động tác thực hiện trơn tru mà bình thản, chỉ có Trình Nặc mãi nhìn chăm chăm vào ngăn tủ của cậu.

Lát sau, Âu Dương Kiều Vỹ đứng dậy, khoác áo vào người rồi quay đầu nhìn Trình Nặc: “Còn có chuyện gì muốn nói sao?”

Trình Nặc bây giờ mới dời tầm mắt sang chỗ khác, dường như có chút bất lực cùng tiếc nuối, nhỏ giọng đáp: “Không ạ. Bây giờ tôi về nhà ngay đây. Chủ tịch đi thong thả.”

Âu Dương Kiều Vỹ hơi nhướn mày, ánh mắt sát sao nhìn theo bóng dáng của Trình Nặc. Sau khi cô rời đi rồi, cậu mới lấy hai viên kẹo ở trên bàn, bỏ vào túi áo.

Cửa phòng được cậu khóa lại rất cẩn thận.

Trong công ty lúc này cũng không còn nhân viên nào ở lại tăng ca. Một bầu không khí tĩnh mịch bao trùm lấy cả dãy hành lang vắng vẻ. Chỉ còn ánh sáng nhạt nhòa bên ngoài chiếu qua tấm kính.

Một khoảng thời gian sau, bỗng trên cầu thang truyền tới tiếng giày bước đi.

Từng bước chậm rãi giẫm lên mặt đất.

Càng lúc càng gần về phía cửa phòng chủ tịch.

Sau đó, bước chân thoáng dừng lại.

Ánh sáng tình cờ phản chiếu một chiếc bóng kéo dài trên mặt đất. Người này luôn thận trọng cúi thấp đầu mình, lần sờ trong túi áo một chiếc chìa khóa.

Giữa không gian yên tĩnh, âm thanh va chạm của chìa khóa khẽ vang lên, giống như một chiếc kim nhỏ, vô tình phá đi sự tĩnh lặng hiu quạnh này.

Chìa khóa tra vào khe hở, rất nhanh đã trùng khớp, cánh cửa lập tức mở ra.

Sau khi mở cửa, người nọ nhanh chóng lẻn vào bên trong, toan đưa tay đóng cửa lại.

Ánh mắt sắc bén không nhìn dáo dác xung quanh, có vẻ như đã quá quen thuộc với căn phòng này. Người đó đi thẳng đến bên bàn làm việc của Âu Dương Kiều Vỹ, lục từng ngăn kéo một.

Mỗi một ngăn được mở ra, người nọ điên cuồng lục tìm một thứ gì đó. Từng xấp tài liệu cứ thể bị lật tung, rơi xuống đất, tạo ra vài âm thanh loạt xoạt.

Đến ngăn kéo thứ ba, người nọ lấy ra một bìa cứng, đặt lên bàn. Cầm đèn pin soi xuống, đôi mắt thoáng nheo lại, ngón tay sờ lên mặt giấy, vội vã lướt xuống tìm kiếm.

Chẳng đầy hai phút, rốt cuộc cũng đã tìm được thứ mình muốn.

Khóe môi hơi nhếch lên, định lấy điện thoại ra chụp lại số liệu trong tờ giấy thì đột nhiên có âm thanh ở ngoài cửa truyền tới.

Bàn tay cứng đờ giữa không trung.

Người nọ mím chặt môi, bình tĩnh tắt đèn pin. Sau đó trở nên cảnh giác, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía cửa phòng.

Không ngờ, cửa phòng đã mở ra từ lúc nào.

Đối diện là dãy hành lang lạnh lẽo không một bóng người. Nơi cuối hành lang tối mịt mù, từng cơn gió không rõ ở nơi nào thổi đến, như muốn thấm vào xương tủy.

Khung cảnh kỳ quái này nhất thời khiến người nọ sững ra vài giây.

Ngay sau đó, có một giọng nói thình lình cất lên khiến trái tim vọt lên tận cổ họng.

Giọng nói phát ra từ sau lưng hắn.

“Đã tìm được rồi sao?”

Người nọ lập tức quay mặt lại, đối diện với người vừa mới cất tiếng. Mượn tạm ánh sáng bên ngoài, cả hai mơ hồ nhìn ra được nhau.

Đèn pin trong tay bỗng trượt khỏi bàn tay, rơi xuống đất, lăn thật nhanh về phía cửa phòng.

Cả hai im lặng nhìn nhau rất lâu mà không ai chịu lên tiếng nói thêm lời nào nữa.

Đến giờ, hắn vẫn không ngờ sự việc đã bị bại lộ.

Trước mặt hắn lúc này chính là Âu Dương Kiều Vỹ, nét mặt vô cùng bình tĩnh đang chăm chú nhìn kẻ vừa sa vào lưới.

Bước chân loạng choạng lùi ra phía sau, càng lùi, hắn càng cảm thấy có gì đó không bình thường.

Đèn pin khi nãy bị rơi, đến giờ vẫn chưa nghe thấy phát ra âm thanh va vào cửa phòng hay là vách tường.

Đáy mắt hắn như dấy lên một nét lo sợ.

Hắn quay phắt người lại, đúng như dự đoán, vẫn còn một người nữa chặn ngay cửa phòng.

Liếc mắt nhìn xuống, hắn nhận ra đèn pin đã sớm bị đôi giày Tây bóng loáng kia giẫm lên.

Đầu chân mày của hắn chau chặt vào nhau.

Mẹ kiếp!

Vưu Kiện bước tới một bước, đôi chân thuôn dài của anh đá ra phía sau, nhanh chóng đóng kín cửa lại. Đèn pin cũng bị hất sang một bên.

Anh mang theo bộ dạng lười nhác dựa vào cửa phòng, hai tay ôm trước ngực, cười đến nho nhã: “Ha, lần này có gọi là bắt tại trận không, Tông Nham?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.