Vưu Kiện rướn chân mày làm cho Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy bầu không khí có chút gì đó sai trái.
À không, phải nói là cực kỳ sai trái.
Âu Dương Kiều Vỹ nhíu mày nhìn Vưu Kiện, thầm nuốt xuống hai ngụm nước bọt. Sau đó thình lình ngồi thẳng dậy, đôi mắt trừng lớn nhìn vào khoảng không mờ mịt.
Đầu óc cậu lúc này cũng mịt mờ không kém.
Chuyện gì vậy? Mình vừa làm loại chuyện gì rồi? Cái gì mà em thích thầy? Liêm sỉ của mày nằm ở đâu rồi Kiều Vỹ kia?
Bao nhiêu lời giải thích muốn tuôn ra nhưng căn bản là không thể. Cậu không còn mặt mũi nào đối diện người kia để giải thích được nữa.
Khuôn mặt bé nhỏ gần như muốn khóc đến nơi.
Ngược lại, Vưu Kiện ở bên cạnh thì tỏ ra thản nhiên hơn, một chút cũng không để ý đến những lời nói khi nãy. Anh nhàn nhã nâng ly rượu lên nhấp môi, chờ đợi đối phương chủ động mở lời.
Chẳng bao lâu, đối phương cũng đã có chút động tĩnh. Âu Dương Kiều Vỹ rục rịch thân người, sau đó bất ngờ đứng bật dậy, không nhìn mặt Vưu Kiện mà nói:
“Chuyện đó…em sẽ giúp thầy giữ bí mật. Còn bây giờ em xin phép về trước, cũng đã muộn rồi. Ngày mai gặp lại thầy…”
Âu Dương Kiều Vỹ nói xong, qua khóe mắt lén lút quan sát biểu tình của Vưu Kiện. Lại phát hiện anh dường như không có phản ứng gì thái quá, trong lòng thầm nhẹ nhõm.
Vưu Kiện đặt ly rượu xuống bàn, nói: “Được rồi, thầy đưa em ra cổng.”
Nói xong anh liền đứng dậy, đi trước. Âu Dương Kiều Vỹ lén lút nhìn lên tấm lưng cao lớn ở trước mặt mình, gò má vẫn còn ửng đỏ.
Sau khi người kia tiễn về xong, bé con một mình lang thang trên đường. Từ đó về nhà, cậu bỗng cảm thấy trong lòng như hụt hẫng một điều gì đó.
Nói thì cũng đã nói ra, thầy ấy lẽ nào không có chút phản ứng nào sao?
Ngạc nhiên, bối rối, vui mừng, thậm chí là khó chịu cũng không có.
Thầy Vưu, rốt cuộc thầy có cảm xúc không vậy?
Âu Dương Kiều Vỹ vừa đi vừa nghĩ, không tìm ra đáp án liền bực tức đá văng những viên đá nhỏ trên mặt đất.
…
Sáng hôm sau, Chúc Văn đi vào lớp, việc đầu tiên mà cô bé làm chính làm ném cái cặp lên bàn của mình. Sau đó ngồi vào chỗ bên cạnh Âu Dương Kiều Vỹ, bắt đầu huyên náo ồn ào.
“Tiểu Vỹ Tiểu Vỹ.”
Âu Dương Kiều Vỹ đang úp mặt xuống bàn, nghe bên tai giọng nói léo nhéo của con gái, biết tỏng là ai đang ngồi cạnh mình. Cậu chần chừ một chút mới ngồi dậy, mặt mũi còn ngái ngủ nhìn Chúc Văn.
“Lại sao nữa?”
Chúc Văn hai mắt sáng rực: “Chuyện tìm hiểu của cậu thế nào rồi? Có được gì không?”
Tìm hiểu?
Âu Dương Kiều Vỹ dụi mắt cho tỉnh táo, sau đó tỉ mỉ nhớ lại cảnh của ngày hôm qua. Ừ thì hôm qua cậu đã vào được bên trong quán bar tìm gặp Vưu Kiện, còn được anh cho vào phòng VIP nói chuyện. Nhưng cuối cùng lại biến thành một buổi nói chuyện linh tinh nhảm nhí mất hết mặt mũi.
Âu Dương Kiều Vỹ nhớ lại, không muốn nói nên lời.
Chúc Văn ngược lại tò mò nhổm người dậy: “Sao nào? Cậu nghĩ gì mà lâu quá vậy? Tớ muốn biết quá đi!”
“Cũng không có gì đặc biệt đâu.” Cậu thở dài, vì Chúc Văn là người bạn thân duy nhất cho nên cậu cũng không giấu diếm nói: “Quán bar đó hình như là của thầy ấy thật.”
“Cái gì?”
Chúc Văn trợn tròn mắt.
Âu Dương Kiều Vỹ kịp thời đưa tay che miệng cô bé lại, tránh để thốt ra thêm những lời thừa thãi nào đó. Vì dù sao cậu đã hứa với Vưu Kiện sẽ giữ bí mật chuyện này rồi.
“Nhỏ tiếng một chút, cậu định nói cho cả lớp nghe à?” Cậu lườm rách mắt.
Chúc Văn rút rút đôi vai, tự giác che miệng, cười khúc khích: “Xin lỗi, tớ vô ý quá. Chỉ là nghe chuyện này có chút bất ngờ, à không, thật ra thì quá bất ngờ… Tớ không nghĩ thầy ấy vậy mà lại mở quán–“
“Được rồi, đừng nói nữa, mọi người nghe thấy đấy.” Âu Dương Kiều Vỹ chống cằm, mở sách Ngữ Văn ra nhìn nhìn rồi nói tiếp: “Có chuyện còn kinh khủng hơn nữa.”
Chúc Văn quay mặt lại nhìn: “Chuyện gì?”
“Hôm qua mình lỡ bảo mình thích thầy ấy.”
Lần này Chúc Văn không trợn tròn mắt nữa mà là đứng hình vài giây. Cô bé như thất kinh nhìn cậu bạn của mình, một hồi sau mới có thể cử động cơ hàm, muốn cười nhưng không cười được.
Chuyện gì thế này? Tiểu Vỹ, cậu quá là ngầu đi! Tớ đúng là xem thường cậu rồi!
Thấy người kia im lặng, Âu Dương Kiều Vỹ ngước mặt lên nhìn thử, không ngờ bị một cú đập lên vai làm hoảng mình.
Chúc Văn cười gian trá: “Tiểu Vỹ, cậu thật là ngầu, thật sự rất ngầu đấy!”
“Ngầu cái gì?” Âu Dương Kiều Vỹ không hiểu, nhíu mày làu bàu: “Cậu lại xàm xí rồi đó.”
Chúc Văn bĩu môi: “Ngầu thiệt mà. Có ai dám mạnh dạn tỏ tình như cậu đâu chứ?”
“Đấy là lỡ miệng.”
“Vẫn là tỏ tình rồi.”
“Nhưng thầy ấy không phản ứng gì cả.”
Nghe đến đây, Chúc Văn hơi dừng mắt nhìn đối phương, sau đó nhỏ giọng hỏi lại: “Không phản ứng gì luôn hả?”
Âu Dương Kiều Vỹ bất mãn: “Phải. Một chút cũng không. Điều đó có nghĩa lời tỏ tình kia chẳng có giá trị gì cả, giống như một trò đùa vậy. Rõ ràng lúc ấy trông mình rất khôi hài, rất buồn cười, rất ngớ ngẩn…”
Ài…
Chúc Văn tạm thời không nói gì, chỉ im lặng nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của bạn mình, trong lòng có chút thương xót.
Một thiếu niên chưa nếm trải hết mùi vị của cuộc đời đã bị một cú vả đau như vậy rồi.
Tiểu Vỹ à, cậu đúng là đáng thương!
Sau khi suy nghĩ kỹ, Chúc Văn quyết định không nói đến chuyện đau lòng kia nữa, ngược lại muốn bày cho Âu Dương Kiều Vỹ vài “chiêu trò” nho nhỏ để tiếp cận Vưu Kiện.
Nghe một loạt chiêu trò từ đơn giản đến phức tạp, từ ngớ ngẩn đến có lý, Âu Dương Kiều Vỹ rốt cuộc cũng chọn được một cái, xem chừng có hiệu quả không thấp.
Đến giờ ăn trưa, Âu Dương Kiều Vỹ rời khỏi lớp nhanh như một cơn gió. Chúc Văn ở phía sau thầm che miệng cười hì hì, ánh mắt đầy âm mưu khó lường.
Trên hành lang chẳng bao lâu đã đông nghịt người. Học sinh trong lớp ùa ra như ong vỡ tổ. Từng đàn áo trắng kết hợp với quần và váy màu xanh sẫm tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo và ảm đạm.
Âu Dương Kiều Vỹ đi dọc hành lang, một hồi thì dừng lại trước cửa phòng giáo viên. Qua ô cửa kính nhỏ trên cửa, cậu nhón chân nhìn lén vào bên trong.
Ngay lập tức bắt được hình ảnh của Vưu Kiện đang ngồi trước màn hình máy tính chơi game.
Âu Dương Kiều Vỹ kiên trì nhón chân quan sát, trong lòng thầm bảo, hóa ra thầy ấy chơi loại game đó. Hôm nay về mình nhất định sẽ tìm hiểu về nó mới được!
Quan sát được một lúc, bên ngoài có một nam sinh khác đi đến, phong thái tao nhã, áo sơ mi thẳng nếp, quần cũng được là phẳng phiu.
Nam sinh ôm trong tay một chồng sách, ánh mắt nghi hoặc nhìn Âu Dương Kiều Vỹ một lúc lâu mới lên tiếng:
“Xin lỗi, có thể tránh đường một chút không?”
Nghe thấy giọng nói, bé con giật mình quay qua nhìn một cái. Sau đó tự động lùi về sau, lí nhí ngại ngùng bảo: “Dạ, em xin lỗi.”
Khi liếc nhìn phù hiệu trên áo nam sinh kia, cậu biết được người nọ lớn hơn mình tận hai lớp. Lại liếc lên nhìn qua mặt mũi người ta, bé con cảm thấy người nọ rất được, ngũ quan ôn hòa, tạo cho đối phương sự thiện cảm.
Nam sinh nhìn Âu Dương Kiều Vỹ một cái rồi đi đến cửa phòng, sau đó quay sang niềm nở nói: “Mở giúp anh cái cửa nhé.”
Âu Dương Kiều Vỹ ngoan ngoãn mở cửa giúp anh.
Đúng lúc này, người bên trong phòng cũng vừa vặn đi ra. Nam sinh ngước mắt nhìn đối phương, vui vẻ chào một tiếng: “Thầy Vưu.”
Bé con đang cúi đầu, nghe hai tiếng “thầy Vưu”, tâm tình giật thót. Ánh mắt đảo loạn, cậu định thầm lặng lui về phía sau rồi trốn thoát. Nhưng không nghĩ người nọ mắt lại tinh tường hơn nhiều, nhanh chóng tóm lấy cổ áo của cậu.
Có vẻ Vưu Kiện rất thích trò này.
Lúc nào cũng thích nắm thóp cậu mới chịu được.
Âu Dương Kiều Vỹ ấm ức trong lòng nhưng không nói ra. Sau khi bị tóm, bé con chậm rãi quay mặt lại, nâng mắt nhìn đối phương.
Vưu Kiện cúi đầu cười một cái lưu manh: “Lại tìm thầy à?”
Mỉm cười sao? Thầy ấy mỉm cười và hỏi câu đấy à?
Đối với thái độ này, Âu Dương Kiều Vỹ vô cùng hoài nghi. Liệu sau một đêm, Vưu Kiện có thể thay đổi chóng mặt như vậy hay không?
Bình thường khi nhìn thấy cậu ở gần, anh đã không thoải mái rồi. Huống gì hôm nay cậu còn đến tận phòng giáo viên, chắc chắn ý đồ là tìm anh rồi.
Vậy mà anh không khó chịu, không phớt lờ, ngược lại còn giữ cậu lại, mỉm cười và chủ động hỏi chuyện.
Âu Dương Kiều Vỹ nghi hoặc nhìn anh một lúc lâu mới chịu mở miệng đáp: “Chuyện đó…ừm phải ạ, em tìm thầy đấy.”
Vưu Kiện ôm tay trước ngực, dưới tia nắng bên ngoài chiếu vào, màu tóc của anh càng hiện lên rõ rệt, vừa sáng vừa tôn lên nước da trắng nhợt của mình. Khóe môi nhẹ nhàng kéo lên một góc, vừa đủ khiến cho người khác nhìn vào có được cảm tình.
Khó khăn lắm mới dứt ra được hình ảnh đẹp trai rạng ngời trước mắt, Âu Dương Kiều Vỹ thầm hít vào một hơi, hai bàn tay ở sau lưng nắm chặt lại, giống như dồn hết quyết tâm nói ra.
“Thầy đi ăn trưa với em nha?”
Nghe lời mời ngọt ngào này, biểu hiện đầu tiên của Vưu Kiện chính là bất ngờ. Sau đấy lại vô cùng khó xử.
Anh đưa tay vuốt ngược mái tóc ra sau, tạo thành một làn sóng nhỏ, gợn lên bồng bệnh giống như đám mây. Ánh mắt nhìn sang phía khác, anh suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Chắc là không được rồi, trưa nay thầy có—“
Âu Dương Kiều Vỹ ánh mắt không bỏ cuộc, chen vào: “Thầy vẫn nhớ ngày hôm qua chứ?”
“Sao?”
Vưu Kiện khó hiểu nhìn qua phía bé con, trong tích tắc anh liền nhíu mày, trong bụng thầm mắng, thằng quỷ nhỏ!
Như nhận ra vẻ mặt hậm hực của đối phương, bé con cười thầm một tiếng, nhón chân ghé sát tai anh thỏ thẻ: “Đó là bí mật, thầy không muốn ai biết đâu phải không ạ?”
Vưu Kiện vẫn còn nhíu mày.
Một tay cắm sâu trong túi, lồng ngực tức anh ách. Vốn dĩ anh không phải từ chối vì không muốn cùng cậu ăn trưa, mà vì căn bản món ăn của cả hai không hề giống nhau.
Anh là ma cà rồng. Nhóc là con người.
Làm sao đây?
Vưu Kiện muốn cười một cái cho tình hình đỡ căng thẳng nhưng càng cười càng trở nên méo mó khó xem. Anh đưa tay sờ sờ mũi, một hồi sau thì đánh mắt lườm bé con một cái.
“Giỏi lắm nhóc con, dám nắm thóp tôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ cười đến rạng rỡ.
Trong lòng khẽ cảm ơn Chúc Văn, kế sách của cô bé lần này quả nhiên không tệ một chút nào!