Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 15: Cả cậu…cũng đi đi!



Tối thứ bảy, Chúc Văn thường hẹn Âu Dương Kiều Vỹ ra ngoài công viên tản bộ một chút.

Sau khi đi bộ một vòng, hai người tìm đến một ghế đá ngồi xuống. Ngoài công viên lúc này rất đông đúc, hầu như chỉ toàn là người trẻ tuổi ra đây vui chơi mà thôi. Phía xa xa còn có một chiếc xe bán kem ốc quế, âm nhạc ding dong vui tai, đèn led chớp nháy không ngừng.

Âu Dương Kiều Vỹ không thích ăn kem lạnh cho lắm, ngồi từ bên này nhìn qua, chậc lưỡi vài tiếng rồi nói: “Cậu có nghĩ thầy ấy đã rung động rồi không?”

Chúc Văn vừa cúi người chỉnh lại dây giày, nghe hỏi liền ngẩng lên đáp: “Vụ thầy ấy cho cậu lon nước đó hả?”

“Ừm. Cả chuyện cùng mình đi ăn trưa dù không thể ăn được món ở căng tin nữa.”

Chúc Văn ngồi thẳng người, mang một bộ dáng trầm ngâm nghĩ ngợi, hồi sau nói: “Thật ra những điều này chưa đủ khẳng định một ai đó có tình cảm với cậu hay không. Cậu hiểu mà, tình cảm khó nói lắm, cũng cần có thời gian nữa. Ngoại trừ trường hợp của cậu thì tớ trước giờ không tin vào tình yêu sét đánh đâu.”

Âu Dương Kiều Vỹ cúi mặt, hơi nhăn nhăn: “Lần đầu tiên mình thích một người đến vậy, cho nên những biểu hiện nhỏ nhặt nhất cũng làm mình nghĩ ngợi nữa. Thầy ấy…với mình cũng thật khác nhau, đôi lúc bản thân mình cũng không biết nên làm gì mới phải.”

“Tất nhiên là cậu sẽ không biết làm gì rồi. Vì cậu còn trẻ con lắm.”

Bé con quay qua, lườm một cái: “Cậu thì người lớn chắc?”

Chúc Văn cười ha hả: “Người lớn hơn cậu nhiều, Tiểu Vỹ à. Mà, cậu quên mất một chuyện quan trọng rồi hả? Thầy Vưu hiện tại đang có tin đồn với cô Dương đó? Sao chúng ta không thử tìm hiểu kỹ về chuyện này rồi hẵng hành động nhỉ?”

“Sẽ không có gì đâu!” Âu Dương Kiều Vỹ bỗng chắc nịch đáp, “Mình cảm giác được thầy Vưu không thích cô Dương, một chút cũng không.”

Chúc Văn nheo mắt nhìn người bên cạnh, bĩu môi khinh thường – được rồi, nếu không thích cô Dương thì chắc hẳn là thích cậu đi?

“Ờ, cứ xem như thầy ấy không thích cô Dương đi, nhưng chúng ta cũng không biết được hiện tại thầy ấy đang có tình cảm với ai không. Tạm thời chúng ta cứ từng bước mà đi, chưa biết đi đã chạy sẽ té sấp mặt cho xem.”

Lại nhìn qua phía xe bán kem, Âu Dương Kiều Vỹ bỗng rơi vào trầm ngâm, trong đáy mắt ẩn hiện từng ánh đèn màu.



Lúc trở về nhà, Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy mẹ mình bước ra từ trong phòng ngủ của cậu. Thoáng qua vài giây kinh ngạc, cậu mau chóng chạy đến, ánh mắt giống như muốn che giấu điều gì đó, ấp úng hỏi:

“Mẹ vào phòng con làm gì thế ạ?”

Liêu Mịch ôm trong tay một đống quần áo dơ mà cậu bỏ dưới đất, vẻ mặt tĩnh lặng như nước, không có chút gì là nóng giận hay bực bội.

Bà nhìn cậu một cái rồi nói: “Dọn dẹp phòng cho con chứ còn làm gì. Con xem, quần áo thay ra cũng ném ngay dưới giường.”

“À…” Âu Dương Kiều Vỹ thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, miệng cười cười: “Con xin lỗi, khi nãy con đi vội quá quên béng mất phải dọn quần áo. Lần sau mẹ không cần làm nữa đâu, con sẽ nhớ mà.”

“Có khi nào con bảo như vậy với mẹ đâu ta?” Liêu Mịch cười nhẹ, từng chút một muốn bóc lớp vỏ ngụy trang của con trai: “Hôm nay con trai mẹ trưởng thành ghê. Thật sự không cần mẹ phải vào phòng dọn dẹp nữa sao?”

“Vâng ạ!” Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu một cái chắc nịch.

“Được rồi, nói thì phải nhớ giữ lời đấy. Bây giờ vào phòng học bài đi rồi còn ngủ sớm nữa.”

Âu Dương Kiều Vỹ đứng ngay trước cửa phòng, hai bàn tay ướt mồ hôi giấu sau lưng, liên tục ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, mẹ nghỉ sớm đi nhé. Mẹ ngủ ngon ạ!”

Nói xong cậu luồn tay vặn khóa cửa, cửa vừa hé mở đã chạy tót vào trong. Nhìn thấy cửa phòng đóng lại rồi, Liêu Mịch mới giương khóe môi, cười đầy ẩn ý.

Ngay sau khi khóa trái cửa phòng lại, Âu Dương Kiều Vỹ chạy đến bàn học, cẩn thận kiểm tra một món đồ. Trên mặt bàn lúc này ngoại trừ những cuốn sách nằm ngổn ngang ra còn có một vật khác rất đáng yêu, hoàn toàn chiếm hết sự chú ý của những thứ khác.

Âu Dương Kiều Vỹ ngồi xuống ghế, hai tay tì cằm, mê mẩn nhìn ngắm.

Món vật mà cậu đang đặt trên bàn thật ra chỉ là một lon nước ngọt vẫn còn nguyên vẹn, chưa bị khui ra. Điều đặc biệt của lon nước này chính là xung quanh nó có một số con bướm nhỏ đủ màu sắc bay lượn vây quanh, ngoài ra còn có hiệu ứng ánh đèn chớp nháy nữa.

Trông lộng lẫy xinh xắn vô cùng.

Đây là thứ phép thuật mà Âu Dương Kiều Vỹ đã làm lên lon nước. Đối với người khác, đây có thể chỉ là một món đồ bình thường, nhưng với cậu thì khác. Vì vậy mà cậu muốn nó phải trở thành thứ đặc biệt nhất trên đời này.

Có điều, trong nhà luôn có một quy tắc dành riêng cho cậu. Đó là cậu không được sử dụng phép thuật một cách tùy tiện mà chưa hỏi ý kiến của phụ huynh. Đây cũng là lý do khi nhìn thấy mẹ mình vào phòng ngủ, cậu đã hoảng hốt đến vậy.

Nhưng ngẫm lại cũng thật lạ, nếu mẹ đã vào đây rồi thì không thể không nhìn thấy lon nước đặt chễm chệ ở trên bàn được? Vậy…tại sao mẹ không nói gì hết?

Âu Dương Kiều Vỹ nhíu mày nghĩ ngợi, nghĩ mãi cũng không ra được kết quả gì đành dẹp nó sang một bên, bắt đầu lôi sách vở ra học bài.



Ngày trước, tiết học mà Âu Dương Kiều Vỹ thích nhất chính là Ngữ Văn và Lịch Sử. Nhưng hiện tại nó đã bị thay đổi thành tiết Thể Dục.

Chuông bên ngoài chưa reo lên, Âu Dương Kiều Vỹ đã sẵn sàng cho tiết học tiếp theo rồi.

Chúc Văn ngồi bên dưới thấy vậy mà buồn cười, khều khều vào lưng cậu: “Nè, cậu có cần phấn khích đến vậy không hả?”

Âu Dương Kiều Vỹ không quay lại, chỉ dựa sát lưng rồi thì thầm đáp: “Có gì không được?”

“Tớ chỉ thấy lố thôi.” Chúc Văn nén cười, “Ai yêu vào cũng không bình thường, chậc chậc.”

Ai yêu vào cũng không bình thường hả? Đúng rồi, có ai muốn bình thường khi yêu đâu chứ? Cậu…chắc chắn là bị tình yêu làm cho tâm trí bấn loạn mất rồi.

Âu Dương Kiều Vỹ không phản bác câu nói của Chúc Văn, ánh mắt chăm chú nhìn lên bảng, tuy nhiên không hề để tâm đến môn học mà chỉ nghĩ đến Vưu Kiện.

Đôi lúc cậu cũng rất tỉnh táo tự vả mặt mình, tự nhủ: Không được, yêu đương là việc không xấu, nhưng yêu đương mà quên mất học hành thì chắc chắn là việc rất tệ.

Nhưng mà lý thuyết lúc nào cũng dễ hơn thực hành, cho nên chẳng mấy chốc Âu Dương Kiều Vỹ lại chìm đắm trong tình yêu bé nhỏ của mình.

Tiết thể dục đến rất nhanh. Âu Dương Kiều Vỹ cũng phấn khích cực độ.

Cậu thay quần áo chỉnh tề, dây giày thắt nút gọn gàng, phong thái tốt, khí thế cũng rất tốt.

Lúc xếp hàng, Chúc Văn huých vào hông cậu một cái: “Mắt cậu sắp rớt ra rồi kìa.”

Âu Dương Kiều Vỹ giật khẽ người, quay sang nhìn rồi còn tỏ ra vô tội.

Chúc Văn bĩu môi, không thèm nói đến cậu nữa.

Suốt bốn mươi lăm phút hoạt động không ngừng, cuối cùng cả lớp cũng được nghỉ giải lao. Trong khi những bạn học đều mệt đến lã người thì Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại còn khỏe hơn ban đầu gấp mấy lần.

Trong buổi học hôm nay, cậu cũng thể hiện rất tốt. Tuy ném bóng không vào rổ nhưng rất kiên nhẫn và tập trung, tinh thần học hỏi không tệ.

Đội trưởng đội bóng rổ học cùng lớp với cậu lúc này chạy qua bắt chuyện: “Tiểu Vỹ, cậu thích bóng rổ lắm hả? Có muốn tham gia câu lạc bộ của tụi này không?”

Âu Dương Kiều Vỹ đang cúi đầu soạn đồ, nghe thấy giọng nói liền ngẩng đầu lên nhìn. Vài giây sau, cậu ngây ngốc lắc lắc, từ chối dứt khoát: “Chắc là không tham gia đâu.”

“Sao vậy? Ban nãy thấy cậu chơi hăng lắm mà? Dù chưa có kỹ thuật tốt nhưng có tinh thần là được rồi. Tham gia đi, bọn này sẽ tập cho cậu.”

Nghe đối phương kiên trì dụ dỗ, Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng lại nghĩ: Liệu có được gặp mặt thầy Vưu thường xuyên hay không? Nếu được thầy ấy tập luyện cho thì…có khi mình sẽ tham gia thật.

“Thế nào? Suy nghĩ kỹ chưa?”

“Chuyện này cứ để mình xem lại đã. Vì lịch học có hơi bận, không chắc sẽ có thời gian để cùng các cậu tập luyện được.”

Đội trưởng hơi tiếc nhưng cũng không muốn ép người kia, bèn cười cười vỗ vai nói: “Ok! Nếu khi nào muốn cứ gặp tôi nhé.”

Sau khi đội trưởng kia rời đi, Âu Dương Kiều Vỹ lấy trong cặp ra một hộp bánh nhỏ, cẩn thận giữ trong tay rồi đứng dậy. Chúc Văn từ xa phi thẳng tới, cười hi ha.

“Xong chưa? Chúng ta đi thôi.”

Âu Dương Kiều Vỹ đeo cặp lên vai: “Đi thôi. Thầy ấy đâu rồi?”

“Khi nãy tớ thấy thầy đi về phía phòng giáo viên đó. Mau lên!”

Nói rồi cả hai bé con hướng về khu A mà chạy đến. Khi tới nơi, Âu Dương Kiều Vỹ bỗng thấy hồi hộp. Dù đây không phải lần đầu cậu gặp mặt người kia hay tặng quà cho người đó, nhưng mà…

“Có ổn không nhỉ?” Bé con nhăn mặt.

Chúc Văn bên cạnh lén quan sát: “Ổn mà. Chỉ là tặng bánh thôi, thầy ấy có ăn thịt cậu đâu.”

Ừ nhỉ… chỉ tặng bánh thôi mà. Còn có, hôm nay cậu học thể dục rất tốt, không lười biếng như những buổi trước đó. Liệu như vậy có đủ gây ấn tượng tốt hay không?

Tâm trí Âu Dương Kiều Vỹ còn đang lơ lửng giữa tầng mây thì cánh tay bị kéo một cái. Cậu ngó qua, thấy Chúc Văn đứng im như cây cột, ánh mắt liếc liếc báo hiệu.

Cậu ngó lên một chút, phát hiện cửa phòng giáo viên đã mở ra. Người bước ra ngoài vừa vặn là Vưu Kiện.

Âu Dương Kiều Vỹ hít vội một hơi, chân cũng nhanh chóng tiến về phía anh.

Đứng đối diện Vưu Kiện, cậu mỉm cười rất thật tâm, dường như hạnh phúc đã nảy nở trong lòng. Trong lòng bàn tay đặt một hộp bánh nhỏ, cậu nhẹ nhàng nâng lên, nói:

“Em tặng thầy này. Đây là bánh hạt dẻ, bên trong còn có mứt—”

“Đem đi đi. Cả cậu…cũng đi đi.”

Âu Dương Kiều Vỹ như chưa kịp thích ứng, ngây ra một lúc.

Vưu Kiện lúc này nhìn cậu bằng một ánh mắt lạnh nhạt, giống như chưa từng quen biết. Anh không đoái hoài đến hộp bánh trong tay cậu, nói xong liền quay lưng bỏ đi. 

Hết chương 15.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.