Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 23: Đằng nào rồi cũng…sẽ thuộc về em



Vưu Kiện càng ngày càng tin tưởng vào sự phỏng đoán của mình.

Âu Dương Kiều Vỹ thật sự là một tên quỷ nhỏ. Chỉ có những tên quỷ nhỏ mới bày ra nhiều loại trò khó đỡ như vậy. Còn nói những câu nói thật tầm thường, nghĩ anh sẽ vì nó mà động lòng được à?

Không đâu. Nhóc còn non lắm, là một tên quỷ nhỏ non nớt!

Vưu Kiện ngồi trên quầy bar, vừa xoay xoay ly rượu trong tay vừa nhớ tới cảnh tượng trưa hôm đó, không hiểu sao lại bật cười. Bắc Ni từ đằng xa đi lại, vô tình chứng kiến cảnh tượng này liền cảm thấy thú vị.

Cậu chạy tới gần, tùy ý dựa người vào quầy rượu nói: “Này, đại ca làm gì mà cười một mình vậy?”

Nghe thấy giọng của cậu, Vưu Kiện sực tỉnh táo, quay qua lườm một cái rồi ấn ly rượu vào miệng cậu. Mỗi lần Bắc Ni xuất hiện đều ồn ào như vậy, nhức cả đầu.

Bắc Ni bất đắc dĩ uống cạn ly huyết tửu trong tay anh, sau đó vẫn chưa chịu buông tha hỏi tiếp: “Đại ca đang yêu à?”

Vưu Kiện nhíu mày, định sẽ nhét thêm điếu thuốc vào miệng cậu để tuyệt đường ăn nói.

“Có chú em mới cần yêu đương để bớt phiền nhiễu người khác đi đấy!”

“Sao anh biết em không yêu?” Bắc Ni cười cười, chìa tay xin một điếu thuốc, lại nói tiếp, “Em yêu đương là chuyện không lạ lùng gì nữa, có anh ấy, anh mà yêu ai nghiêm túc mới là chuyện kinh khủng. Giống như tận thế sắp tới vậy!”

Vưu Kiện rít vào một hơi rồi phả ra làn khói xám đục, không khỏi cười khan: “Vậy thì anh mày càng không nên yêu nghiêm túc, tránh gây ra thảm họa thế giới.”

“Vậy mà lại hợp lí.” Bắc Ni chống cằm, “Nhưng tuổi càng ngày càng lớn rồi, anh không định yên bề gia thất à? Chẳng trách cô ở nhà suốt ngày lo lắng cho mỗi anh.”

“Già bao giờ?” Vưu Kiện không nương tình tẩn một cú vào đầu cậu.

Bắc Ni vội ôm kín đầu, né sang một bên: “Sao lại không già? So với nhóc con kia thì anh xứng đáng hàng chú rồi. Giả dụ anh yêu đương với nhóc đó thì khác gì trâu già gặm cỏ non đâu hả? Haha, nghe thôi đã tình thú rồi.”

Vưu Kiện: “…”

Thế giới này điên rồi.

Một mình quỷ nhỏ náo loạn chưa đủ, ở bar còn gặp thêm Bắc Ni nhiều chuyện khắp muôn nơi nữa.

Anh nghĩ mình không sống nổi mất. Tuổi thọ cứ vậy bị hai con người kia ngày ngày rút cạn.

Không nói chuyện với Bắc Ni nữa, anh lấy điện thoại ra, tùy tiện lướt mạng một chút. Không nghĩ ngay sau đó trên màn hình bỗng nhảy ra một tin nhắn từ Wechat.

[Tranh Tranh: Hi chú, lâu rồi không nói chuyện.]

Vưu Kiện ấn vào đoạn tin nhắn, hiện ra một khung trò chuyện giữa hai người. Liếc nhìn cái tên, anh liền nhớ ra tên nhóc quả cam ngày nào cùng anh hàn huyên đôi ba câu.

[Karl YJ: Chào nhóc con. Hôm nay rảnh rỗi à?]

[Tranh Tranh: Vâng, đang ngồi nghe nhạc bỗng nhớ đến chú.]

[Karl YJ: Nghe gì lại nhớ đến tôi hm?]

[Tranh Tranh: Chú biết bài “Quân Khanh Từ” không? Trong đó có một câu như thế này “Ta sinh nàng chưa sinh, nàng sinh ta đã già”.]

Vưu Kiện đọc dòng chữ này, chân mày thoáng nhíu lại. Lại liếc sang Bắc Ni bên cạnh, sắc mặt của anh càng đen hơn.

[Karl YJ: Nhóc con, đây là ý tứ gì hả? Nghe lời nhạc đó lại nhớ đến chú đây là thế nào?]

[Tranh Tranh: *biểu tượng đỏ mặt* Đùa chú một chút thôi, không có ý gì đâu. Tôi nghĩ chú vẫn còn anh tuấn lắm, không đến mức già yếu đâu nhỉ?]

[Karl YJ: Còn sợ khi gặp mặt nhau, nhóc lại theo đuổi tôi không chừng.]

Lưu manh…lưu manh!!!

Âu Dương Kiều Vỹ mím nhẹ môi, nằm trong chăn không sao yên ổn, lăn qua lăn lại rồi nhắn tiếp.

[Tranh Tranh: Ờ, cũng có thể lắm. Nhưng đáng tiếc, hiện tại tôi đang đơn phương một người, cũng lớn giống chú vậy đó. Tôi không biết phải làm thế nào bây giờ? Khoảng cách tuổi tác quá lớn, suy nghĩ cũng rất khác nhau.]

[Tranh Tranh: Tôi nghĩ chú có thể giúp một chút đó.]

Gì chứ? Yêu người lớn tuổi hơn à?

Vưu Kiện vuốt trán, không thể không nhớ tới Âu Dương Kiều Vỹ. Anh bắt đầu cảm thấy sợ hãi lo lắng, bởi vì cứ một câu đều sẽ vô tình nhớ tới nhóc con đó. Hình ảnh cười tít mắt và bánh bao trên gò má phúng phính cứ trôi nổi không ngừng.

Đủ rồi, mau biến đi chỗ khác, quỷ nhỏ!

Vưu Kiện lại vuốt trán, sau đó uống một ngụm rượu để bình tĩnh lại.

[Karl YJ: Sao lại nghĩ tôi sẽ giúp được cậu? Mà nói nghe thử tính tình người kia như thế nào?]

[Tranh Tranh: Rất đào hoa, hoạt bát thân thiện, có hơi lưu manh một chút nhưng ăn nói rất khéo léo. Người gặp người thích.]

Vưu Kiện lần này có chút chột dạ.

Cái kia…có khác gì đang miêu tả mình đâu chứ? Khoan đã, con người này sao lại tạo cảm giác quen thuộc đến vậy nhỉ?

[Karl YJ: Biết gì không? Tính tình người này rất giống với tôi.]

[Tranh Tranh: Thật sao? Nỗi khổ của tôi là không thể nắm bắt được suy nghĩ của người đó. Vì có nhiều vệ tinh xung quanh, tôi căn bản cũng chỉ là một vệ tinh bé nhỏ thôi, không đủ sức ảnh hưởng. Với lại, người đó thường bảo tôi là trẻ con, còn là trẻ con không ngoan nữa.]

À, anh cũng không thích trẻ con không nghe lời. Càng ngày càng giống tên quỷ nhỏ kia là thế nào vậy?

Vưu Kiện thở dài một tiếng, định bỏ điện thoại sang một bên, lát sẽ nhắn tiếp. Anh nghĩ nếu còn tiếp tục nữa thì anh không thoát khỏi hình ảnh của Âu Dương Kiều Vỹ.

Đúng lúc anh đặt điện thoại xuống thì bên kia nhảy ra thêm một tin nhắn.

[Tranh Tranh: Chú có đang yêu ai không?]

Vưu Kiện liếc qua nhìn, bỗng chốc bật cười.

Yêu à? Hmm…

[Karl YJ: Đoán xem.]

Âu Dương Kiều Vỹ bên này lần nữa lăn vòng vòng như cuộn chả giò, sau đó hồi hộp gõ từng chữ.

[Tranh Tranh: Chắc là có rồi. Nếu như chú giống với người tôi thích thì hẳn là không thiếu người yêu đâu.]

[Karl YJ: Thật ra tim chú đây vẫn còn trống một chỗ. Chi bằng nhóc từ bỏ người kia rồi yêu chú đi, chắc chắn sẽ được rất nhiều phúc lợi.]

Sao cơ? Thầy…thầy…thầy dám!!!

Âu Dương Kiều Vỹ phồng má bực bội nhưng vẫn cố gắng tỉnh táo đối đáp.

[Tranh Tranh: Thế…có người nào yêu chú không? Đơn phương chú chẳng hạn.]

Một câu này lướt qua đại não, lập tức hình ảnh của bé con lại hiện lên, ngày một rõ ràng đến ám ảnh.

Vưu Kiện hít vào một hơi lạnh, không nhịn được uống nốt ngụm rượu cuối cùng.

[Karl YJ: Cậu tin không? Có một người rất giống cậu đang theo đuổi chú đấy.]

[Tranh Tranh: Vậy sao chú không chọn người đó mà lại bảo tôi yêu chú làm gì? Ai cũng có đối tượng rồi mà.]

Ha…

[Karl YJ: Không phải gặp ai cũng có thể nói lời yêu, nhóc không hiểu đạo lý này à?]

[Tranh Tranh: Tất nhiên là hiểu, cho nên mới không từ bỏ người kia mà đi theo chú đấy. Không phải gặp ai cũng có thể nói lời yêu mà. Nhưng…tôi nghĩ chú nên cho cậu bạn kia một cơ hội, biết đâu đó là chân mệnh thiên tử của chú thì sao?]

Vưu Kiện cười phụt một tiếng.

[Karl YJ: Sao tôi cứ cảm giác nhóc cố gắng gán ghép tôi với người ta ấy nhỉ?]

Nheo mắt lại, anh thoát khỏi màn hình chat, trực tiếp đi tìm hiểu cái ID Tranh Tranh này. Trong tường nhà không để quá nhiều thông tin, dường như là một người hướng nội, rất bí ẩn. Anh nghiền ngẫm một vài phút, cuối cùng nghi ngờ đây chỉ là một tài khoản phụ mà thôi.

Nếu vậy…

Trong lòng càng lúc càng nghi hoặc đủ điều, Vưu Kiện vuốt vuốt cằm, sau đó quay lại xem tin nhắn của Tranh Tranh.

[Tranh Tranh: Tôi không muốn chú bỏ lỡ một người yêu thương mình thôi.]

[Karl YJ: Thế à? Vậy…tôi sẽ suy nghĩ về lời khuyên của cậu.]

Thật sao?

Âu Dương Kiều Vỹ suýt nữa đã hét lên một tiếng. Ở trong chăn, cậu không ngừng phấn khích, lăn lộn vài vòng rồi bay sang nhắn cho Chúc Văn.

[Tranh Tranh: Chúc Văn, thầy ấy bảo sẽ cho mình một cơ hội đấy.]

[Chúc Văn: Cái gì? Nói hồi nào?]

[Tranh Tranh: Thật ra cũng không hẳn là cho mình cơ hội, nhưng cũng có một tí xíu hy vọng.]

[Chúc Văn: Xời, vậy mà tưởng…]

[Tranh Tranh: Một ít hy vọng cũng là có nhé. Cậu đợi xem, rồi thầy ấy cũng sẽ là của mình thôi.]

[Chúc Văn: Được, tớ vẫn đang đợi đây.]

[Chúc Văn: Áaaaa, đóa hoa cao lãnh vừa thêm tớ vào danh sách bạn bè.]

[Tranh Tranh: Là ai?]

[Chúc Văn: Cậu đúng là không biết cái gì ngoài thầy Vưu hết! Đóa hoa cao lãnh là Thôi Vũ Thần đó.]

[Tranh Tranh: Cậu thân với cậu ấy từ bao giờ vậy?]

[Chúc Văn: Không thân, nhưng chắc sẽ thân thôi. Ôi, tớ được người đẹp thêm vào danh sách này.]

[Tranh Tranh: …Tạm biệt.]

[Chúc Văn: Tạm biệt, tớ đi nói chuyện với đóa hoa cao lãnh đây.]

Âu Dương Kiều Vỹ không rõ lắm mối quan hệ của Chúc Văn và Thôi Vũ Thần là thế nào. Nhưng cậu làm gì có thời gian cho việc đó chứ? Bây giờ chuyện cậu cần chú tâm chính là…người họ Vưu kia kìa.

Quay lại màn hình chat của Vưu Kiện, cậu nhắn một dòng.

[Tranh Tranh: Nếu có kết quả tốt đẹp hãy nói tôi nghe nhé. Hy vọng tôi cũng có thể khiến người kia rung động và mở lòng.]

[Karl YJ: Xem ra cậu rất nghiêm túc.]

[Tranh Tranh: Đương nhiên. Tôi sắp “yêu” người đó luôn rồi.]

Vưu Kiện nhìn chữ yêu trong ngoặc kép, bất giác nhíu mày. Song, anh không nhắn nữa vì có khách quý đến, cần phải ra ngoài tiếp chuyện.

Âu Dương Kiều Vỹ thấy khung tin nhắn im re cũng không dám làm loạn vì nghĩ anh đang bận rộn công việc. Sau đó, cậu ngoan ngoãn đi làm hết tất cả bài tập về nhà với một tâm trạng hứng khởi và hạnh phúc.



Vì sắp đến đợt thi cuối kỳ thứ nhất, các thầy cô đều tất bật ôn tập cho học sinh của mình.

Cô Cẩm vừa bước vào lớp liền nhờ lớp trưởng và lớp phó học tập đi xuống phòng giáo viên mang đề cương ôn tập lên cho cả lớp.

Âu Dương Kiều Vỹ nghe thấy bèn đứng dậy, cùng với lớp trưởng đi qua phòng giáo viên. Kì thực, trong lúc đi đến đó, tâm tình của cậu phấn khích lạ thường.

Ở phòng giáo viên chắc chắn sẽ được gặp mặt Vưu Kiện.

Mới sáng sớm đã có phúc lợi từ cô Cẩm rồi.

Âu Dương Kiều Vỹ vừa đi vừa lén lút mỉm cười. Không ngờ lớp trưởng bên cạnh tình cờ thấy được cảnh này, khó hiểu hỏi cậu:

“Ê, cười gì vậy?”

“Không có?”

Lớp trưởng vò vò tóc: “Rõ ràng cậu mới mỉm cười mà. Trông nguy hiểm lắm đó.”

Âu Dương Kiều Vỹ xoa xoa mặt, cảm giác nó bắt đầu nóng lên, có khi còn đỏ như cà chua nữa.

Hai người đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến phòng giáo viên. Lúc bước vào, việc đầu tiên Âu Dương Kiều Vỹ làm chính là nhìn qua phía bàn làm việc của anh. Tiếc là chỗ đó hiện tại trống trải, không có người nào cả.

Thầy ấy đi đâu rồi?

Âu Dương Kiều Vỹ hơi nhíu mày, sau đó quay lưng đi theo lớp trưởng nhận đề cương ôn tập. Mỗi người cầm một nửa, cũng tương đối nặng đấy. Không biết cô Cẩm cho bọn họ ôn cái gì mà nhiều dữ vậy.

Lúc rời khỏi đó, Âu Dương Kiều Vỹ cố tình đi ngang qua bàn làm việc của Vưu Kiện, mắt liếc những món nằm trên bàn, tình cờ nhìn thấy một tờ giấy bản kiểm điểm.

Khi đọc được cái tên của người viết bản kiểm điểm này, cậu đã ngạc nhiên đến độ há hốc miệng.

Lớp trưởng đi trước bỗng dừng lại ở cửa phòng, nhỏ giọng gọi: “Kiều Vỹ, đứng đó làm gì vậy?”

Âu Dương Kiều Vỹ nghe thấy tiếng gọi, bèn sực tỉnh, chạy nhanh đến cửa phòng.

Trên đường trở về lớp, cậu thầm thắc mắc, sao thầy ấy lại phải viết bản kiểm điểm?



Hai tiết ôn tập đề cương của cô Cẩm làm cho Chúc Văn suýt tẩu hỏa nhập ma.

Cô bé nằm dài ra bàn, lờ đờ bảo: “Trời ơi, cô Cẩm muốn chúng ta chết ngộp trong đề cương hay sao vậy? Đầu tớ bây giờ chỉ toàn là hằng đẳng thức thôi nè.”

Âu Dương Kiều Vỹ sắp lại tập vở rồi quay ra phía sau, gõ gõ lên đỉnh đầu của cô bạn.

“Thôi cậu bớt than đi được không? Làm càng nhiều bài tập thì cậu càng nhớ mấy cái đó lâu hơn đấy. Cũng tốt mà! Sắp thi rồi đó, đừng có lơ đãng nữa.”

Chúc Văn chống cằm: “Biết rồi biết rồi, khổ lắm. Chỉ là tớ không có động lực học tập cho lắm. Nhìn thấy mấy đẳng thức đó là sợ hãi rồi.”

“Không có động lực à?” Âu Dương Kiều Vỹ nghĩ nghĩ, “Không phải cậu chơi với Thôi Vũ Thần đó sao? Học tập người ta một chút đi. Kì thi vừa rồi cậu ta nằm trong top 10 toàn trường đấy.”

Nhắc đến Thôi Vũ Thần, Chúc Văn tỉnh táo hẳn. Cô bé hai mắt sáng rực nhìn cậu, cười bảo: “Ờ nhỉ, sao tớ có người đẹp bên cạnh mà không thấy ta?”

“…người đẹp bên cạnh?”

Chúc Văn nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, bất giác ngại ngùng, xua xua tay: “Nói nhầm nói nhầm, ý là có một người bạn vừa đẹp vừa giỏi mà không nhìn thấy.”

Nghe câu từ của Chúc Văn cứ sai sai chỗ nào đó mà cậu chưa nghĩ ra được. Trong lúc cô bạn lôi điện thoại ra nhắn tin chat chit gì đó thì cậu đứng dậy đi vệ sinh.

Phòng vệ sinh trong giờ ra chơi luôn đông nghịt người. Âu Dương Kiều Vỹ chờ đợi tầm vài phút mới được tới lượt. Lúc đi ra ngoài, cậu tình cờ nhìn thấy bóng dáng của Vưu Kiện.

Đi lại gần hơn một chút, cậu nhận ra người đang đứng bên cạnh anh là cô Dương.

Lại là cô ấy.

Âu Dương Kiều Vỹ thở dài bất mãn, trong lòng thầm nói, chàng trai đang sánh bước bên cô, đằng nào rồi cũng…sẽ thuộc về em thôi.

Nhưng mà hiện tại thì chuyện đó chưa xảy ra. Hiện thực tàn nhẫn này càng làm cậu bất mãn hơn gấp mười lần.

Chờ đợi cô Dương nói chuyện với anh xong rồi, cậu mới đi lại gần.

“Thầy Vưu!”

Vưu Kiện nghe thấy tiếng gọi, ngoái đầu lại nhìn, không nhịn được nhíu mày.

“Lại chuyện gì đây hm?”

Âu Dương Kiều Vỹ mỉm cười vô tư nói: “Không có chuyện gì ạ. Chỉ là tình cờ nhìn thấy thầy, không kìm được mà lại gần chào một tiếng.”

Vưu Kiện cười khổ: “Chào rồi đấy.”

“Thầy không muốn nói chuyện với em sao?”

“Không nói chuyện với quỷ nhỏ.”

Âu Dương Kiều Vỹ phồng má: “Em…không phải là quỷ nhỏ.”

“Chứ là gì mới chịu?”

“Em…là của thầy.”

Vưu Kiện trừng mắt, Âu Dương Kiều Vỹ lập tức rụt vai, sửa lại: “Không phải, em là…một đứa trẻ đáng yêu đang thầm thích thầy thôi.”

Lần này Vưu Kiện cảm giác bó tay triệt để. Anh lắc nhẹ đầu, không nhịn được duỗi tay búng vào trán cậu một cái.

“Thôi đi, những câu này không rung động được tôi đâu.”

Âu Dương Kiều Vỹ ôm trán, cười cười lém lỉnh: “Vậy…sao thầy phải tỏ ra đề phòng chứ? Em nghĩ ông bà ngày xưa nói không sai đâu.”

Vưu Kiện: “Hm? Ông bà nói gì?”

Bé con kiễng chân lên, ghé sát tai anh thì thầm: “Mưa dầm thấm lâu đó thầy.”

Vưu Kiện nhíu mày, cả người hơi né sang một bên, định sẽ giáo huấn nhóc con kia một trận thì bất ngờ nhận lấy phúc lợi.

Âu Dương Kiều Vỹ tranh thủ hành lang không còn người, giơ cao hai cánh tay lên, tạo thành hình trái tim rồi cười tít mắt.

Kèm theo khẩu hình miệng: Thầy ơi, em thích thầy rất nhiều đó!

Hết chương 23.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.