Âu Dương Kiều Vỹ đi rất nhanh, khiến cho Chúc Văn phải cố gắng lắm mới bắt kịp được nhịp chân của cậu.
Khi bắt kịp rồi, cô bé kéo vai cậu một cái, thở hồng hộc nói: “Trời ơi, cậu đi hay chạy vậy hả? Mệt chết tớ rồi!”
Âu Dương Kiều Vỹ không để ý đến việc người kia vừa thở vừa oán trách, chỉ hơi dừng lại, quay đầu nhìn ra phía sau lưng. Lúc này ở trước cửa phòng dụng cụ đã không còn người nữa, trống vắng và yên tĩnh.
Chúc Văn vừa ôm một đống đồ trong tay vừa ngoái đầu nhìn theo hướng của cậu, bất giác hiểu được chuyện gì đó.
Bầu không khí vốn yên lặng thì bị câu hỏi của Chúc Văn phá vỡ: “Nè, cậu…ghen đúng không? Ghen nên mới đi nhanh như vậy, ghen nên mặt mới xị xuống thế kia.”
Nghe cô nói, Âu Dương Kiều Vỹ nhất thời sực tỉnh, điều chỉnh lại sắc mặt của mình. Cậu mím nhẹ môi, không muốn thừa nhận việc trong lòng khó chịu khi nhìn thấy Vưu Kiện công khai quan tâm một người nào đó, nhưng hình như mọi thứ đều đang thể hiện quá rõ ràng.
Chúc Văn quàng tay qua vai cậu, vỗ vỗ: “Cậu không cần giấu giếm như vậy đâu, bởi vì việc khó giấu thứ nhất là yêu, việc khó giấu thứ hai chính là ghen. Mà cả hai cái này…cậu đều không giỏi che đậy. Cậu hiểu hôn?”
“Không muốn hiểu!”
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn bực bội, bèn quay người đi tiếp. Lần này cậu đã trở về với tốc độ bình thường rồi, nhưng đâu đó dưới mỗi bước chân là cơn giấm chua lan tỏa không ngừng.
Chúc Văn liếc mắt nhìn một cái, bĩu môi khinh thường, đạo lý hay ho như vậy mà không chịu tiếp thu, phí lời với cậu quá đi!
Từ sau lưng, Chúc Văn tự tin hỏi vọng đến: “Nè, thế cậu có muốn biết về người kia không? Cái người đấy đấy.”
Một lời này truyền đến tai, Âu Dương Kiều Vỹ thoáng dừng bước, nhưng tuyệt nhiên không quay đầu lại trả lời. Cậu siết nắm tay lại, đúng là rất muốn tìm hiểu người nọ với Vưu Kiện rốt cuộc là mối quan hệ gì nhưng mà…cái này thật khiến người ta khó chịu.
Sao mình phải đi tìm hiểu lén lút thế này cơ chứ?
Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy bản thân chưa đến mức đại hạ giá, bèn nén xuống tò mò, không thèm biết.
Chúc Văn thấy cậu im lặng, trong lòng nghi hoặc, lẽ nào không muốn chị đây tìm hiểu giúp thật à?
…
Hôm sau, trời đã có nắng, nhưng lại rất nhạt.
Ngồi ở một góc vắng vẻ yên tĩnh trong căng tin, Âu Dương Kiều Vỹ vừa dùng bữa sáng vừa tiện thể xem qua một số bài tập trắc nghiệm.
Buổi sáng nào cậu cũng đến căng tin sớm nhất, đôi khi cũng có lác đác vài người ngồi tản ra ở mỗi chỗ. Không khí sáng sớm dịu nhẹ mát mẻ, gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, mơn man vài sợi tóc lòa xòa trước trán cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ cầm bút chì làm bài tập trắc nghiệm. Trong lúc đang làm bài, cậu nghe thấy tiếng nói phát ra ở gần đó. Ngẩng mặt lên nhìn về phía đối diện liền thấy được hai nam sinh vừa mới tới.
Cậu đã từng gặp qua một trong hai người họ, chính là vào ngày hôm qua, khi ở trước cửa phòng dụng cụ.
Âu Dương Kiều Vỹ thoạt đầu không muốn để tâm đến Từ Lương, nhưng chẳng bao lâu lại có thêm một người xuất hiện.
Cậu thoáng nhíu mày, sao hôm nay thầy ấy lại đi xuống căng tin làm gì vậy?
Ở bàn đối diện, xéo một góc ba mươi độ, Vưu Kiện từ đằng xa đi lại gần chỗ ngồi của Từ Lương và Vưu Chiếu Hy. Anh hơi cúi đầu nhìn thoáng qua bàn bọn họ, nhận thấy chỗ của Từ Lương đang để một số bài tập, bỗng cười nhẹ một cái.
Từ chỗ của cậu nhìn qua, vị trí và khoảng cách giữa Vưu Kiện và Từ Lương hơi gần quá mức bình thường. Cậu chăm chú nhìn bọn họ nói chuyện với nhau mà quên mất cả bài tập đang làm dở.
Vưu Kiện nhìn xuống số bài tập của Từ Lương, không nhịn được khen ngợi: “Vừa thi xong mà em còn có thể làm bài tập à? Tinh thần học tập cao quá rồi đấy.”
Từ Lương vừa uống sữa vừa mỉm cười đáp: “Mấy bài tập này sau kỳ nghỉ lễ sẽ cần ôn, em chỉ lo ôn trước thôi, đến đó không cần gấp gáp vội vã nữa.”
Lúc này Vưu Chiếu Hy ở bên cạnh nhàm chán thở dài, còn tùy ý trỏ trỏ đầu bút xuống vở mình: “Cậu lúc nào mà không như vậy chứ? Đến khi ôn tập thì cũng không còn gì để ôn nữa rồi.”
“Tiểu Hy, thầy thấy em nên học tập bạn mình một chút đi, để nhiều thời gian làm việc không bổ ích cũng vậy.”
Vưu Chiếu Hy lườm Vưu Kiện một cái, bất bình nhưng không thèm nói ra.
Từ Lương thấy vậy vội nói: “Cậu ấy có học mà thầy.”
Vưu Kiện không nhìn Vưu Chiếu Hy, đánh mắt nhìn sang Từ Lương, cánh tay bỗng quàng qua vai cậu, trông rất thân thiết. Cả hai thoáng chốc thay đổi chủ đề, nói đến một món đồ chơi mà Từ Lương rất thích.
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi ở bên này không hề yên ổn. Buổi sáng yên tĩnh của cậu đều đã bị hai người kia phá vỡ. Tiếng lòng cũng kêu lên rắc rắc. Chính là tiếng tan vỡ đau lòng ủy khuất.
Rũ mi mắt, Âu Dương Kiều Vỹ thầm hít vào một hơi, quyết định không nhìn bọn họ nữa. Tuy vậy, trong lòng vẫn còn rất nhiều hoài nghi không nói nên lời.
Đúng lúc này, Chúc Văn ở đâu nhảy ra, mang theo làn gió mới mẻ vui vẻ đến thổi tan những buồn phiền của cậu bạn thân.
Chúc Văn ngồi xuống ở chỗ đối diện, quan sát sắc mặt không vui của Âu Dương Kiều Vỹ, bèn hỏi: “Nè, mới sáng sớm mà có chuyện gì rồi?”
Âu Dương Kiều Vỹ còn cúi đầu làm bài chưa chịu ngẩng lên, khi đánh dấu đến câu thứ năm mươi, cậu mới tùy tiện đáp: “Quay ra phía sau.”
Chúc Văn nghe lời quay đầu lại, lập tức chứng kiến toàn cảnh Vưu Kiện đang cùng Từ Lương trò chuyện vui vẻ thân mật. Khoảng cách của hai người cũng thật sát nhau, anh chỉ cần cúi xuống thêm một chút liền chạm đến đỉnh đầu của người kia.
Hóa ra là như vậy.
Một đòn trí mạng, sát thương trí mạng cũng phải 1000%.
Chúc Văn hít vào một làn khí lạnh, quay đầu lại nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, cố gắng động viên cậu một chút.
“Chắc là bọn họ đang nói chuyện học tập thôi?”
Âu Dương Kiều Vỹ vẻ mặt không cam lòng ghì bút chì xuống mặt giấy, giận dỗi đáp: “Thầy ấy dạy môn thể dục, học tập cái gì lúc này?”
Chúc Văn vò vò tóc, trong lòng cười khổ, cũng đúng. Dường như cảm nhận được đối phương không muốn nói tiếp, cô cũng không lên tiếng nữa, để lại bầu không khí an tĩnh cho cậu ôn bài.
Vài phút sau, Âu Dương Kiều Vỹ bỗng đóng vở lại, dọn dẹp mọi thứ trên bàn rồi đứng bật dậy. Tiếng ghế va chạm tạo ra âm thanh khá lớn, làm những người xung quanh cũng chú ý đến cậu không ít.
Chúc Văn đang hút sữa, nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn cậu.
“Cậu…đi đâu thế?”
Âu Dương Kiều Vỹ không lên tiếng, chỉ đeo balo lên vai, ôm vở trước ngực rồi quay người rời khỏi căng tin. Một thoáng đã biến mất ngay tại ngã rẽ.
Chúc Văn hút đến những giọt sữa cuối cùng mới sực tỉnh, vội vội vàng vàng đeo cặp đuổi theo phía sau.
Một loạt động tác nhanh gọn dứt khoát đó đều thu vào tầm mắt của Vưu Kiện ở đối diện. Từ Lương ngồi bên này cũng nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ, với trí nhớ tốt của cậu, đương nhiên nhớ ra người kia là ai.
Vưu Kiện đánh mắt nhìn sang chỗ ngồi trước đó của bé con, môi mỏng hơi cong lên, sau đó mới đứng thẳng người dậy, im lặng rời đi.
…
Vì sắp kỳ nghỉ lễ, mọi người trong lớp đang bàn luận với nhau sẽ làm gì trong những ngày nghỉ đó.
Tranh thủ giờ tự học không có giáo viên canh quản, lớp trưởng đứng dậy khởi xướng chủ đề tổ chức đi chơi.
Lớp trưởng nói: “Lớp chúng ta có muốn đi đâu chơi không? Đi ăn hoặc là đi đâu đó. Tụi mình nghỉ đến hai tuần lận.”
Một bạn bên dưới đề nghị: “Đi ăn đi, ăn là niềm vui là hạnh phúc.”
Một bạn khác lại bảo: “Đi công viên giải trí thì sao? Ở đó có nhiều trò thích lắm.”
Thêm một bạn đưa ra ý kiến: “Hay là buổi sáng tụi mình đi ăn, ăn xong thì đi chơi hoặc đi hát karaoke. Cũng thú vị.”
Cả lớp càng bàn luận càng sôi nổi. Chúc Văn cũng dẹp hết bài vở, chạy sang đám đông bên kia, góp nhặt ý kiến của mình.
Chỉ riêng Âu Dương Kiều Vỹ không hòa mình vào với mọi người, ngồi tại chỗ làm bài tập Toán nâng cao. Cậu tập trung đến mức không nghe thấy các bạn đang bàn luận đến chuyện gì rồi.
Mải đến khi Chúc Văn đi qua, cậu mới nhàn nhạt ngẩng lên nhìn một cái.
Chúc Văn cúi xuống nhìn bài tập Toán nâng cao, vẻ mặt sợ hãi như thấy ma quỷ: “Cậu…cậu làm cả Toán nâng cao? Hỏi thật nhé, thú vui của cậu chính là giải bài tập hở?”
Âu Dương Kiều Vỹ bấm máy tính tính toán, chậm rãi ghi xuống đáp số rồi nói: “Ngoài là thú vui, nó còn là việc mình làm khi bực bội.”
“Bực bội vẫn còn có thể giải toán, cậu không phải con người bình thường mà.” Chúc Văn đỡ trán, không để chính mình bị dọa cho ngất xỉu.
Sau đó cô hỏi: “Cậu muốn đi đâu chơi trong kỳ nghỉ?”
“Không có hứng.”
Chúc Văn nuốt nước bọt, lại hỏi: “Vậy…cậu định không đi chơi cùng lớp sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ từ trước đến giờ vẫn không có thú vui hòa nhập với lớp, nhất là tham gia những hoạt động ngoài trời với mọi người. Đầu năm cậu đi đá bóng và đi ăn cùng bọn họ chỉ vì có mặt của Vưu Kiện mà thôi.
Bây giờ chuyện đó cũng khó xảy ra, cho nên cậu càng không có hứng thú.
“Bắt buộc không?”
Chúc Văn chống cằm, thở dài nói: “Không, nhưng cậu nên đi để giải khuây, không phải rất hay ho sao? Cứ ở trong nhà, trong phòng làm bài tập như vậy có ngày sẽ điên thật đó. Ra ngoài dạo chơi mới không nghĩ đến những việc tiêu cực.”
Âu Dương Kiều Vỹ bỗng dừng bút, ngẩng đầu nhìn cô: “Mình vẫn không hiểu được một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Tại sao thầy ấy lại xuống căng tin để làm gì? Không lẽ chỉ đơn thuần nói chuyện với người kia mà thôi?”
Chúc Văn nheo mắt nghĩ ngợi: “Cái đó cũng bình thường thôi mà. Thầy ấy xuống ăn sáng, tình cờ gặp mặt người kia rồi nói chuyện? Không lẽ cậu cấm thầy Vưu xuống căng tin à.”
“Thầy ấy không ăn đồ ở căng tin đâu, cậu không biết à?”
Chúc Văn tròn mắt nhìn: “Sao lại thế?”
“Không biết nữa, nhưng thầy ấy hiếm khi xuống căng tin ăn lắm. Cho nên mình mới thấy khó hiểu.”
Âu Dương Kiều Vỹ lại rũ mắt, cố gắng lấy toán nâng cao làm vật tiêu khiển, tránh để đầu óc suy nghĩ quá nhiều.
“Thật ra…” Chúc Văn lúc này bỗng lên tiếng, ánh mắt đảo loạn một vòng, “Hôm qua tớ có hỏi Vũ Thần về người kia, vô tình biết được một chút thông tin. Cậu có muốn nghe không?”
Âu Dương Kiều Vỹ lại dừng bút, nhưng không ngẩng mặt lên: “Nói nghe thử.”
“Người đó là đàn anh lớp trên, tên Từ Lương. Anh ấy là một học sinh ưu tú của khối, được nhiều giáo viên trong trường yêu mến vì tính tình ngoan ngoãn lễ phép, còn chăm chỉ học tập nữa. Điểm số trong mỗi kỳ thi đều rất cao. Tuy nhiên vì quá hiền lành nên hay bị những người khác ăn hiếp. Anh ấy có một người bạn thân tên Vưu Chiếu Hy. Nghe quen chưa?”
“Họ Vưu hả?”
Chúc Văn gật gật: “Vưu Chiếu Hy là em trai của thầy Vưu đấy. Nghe Vũ Thần nói có hôm còn nhìn thấy thầy Vưu đưa Từ Lương đến trường nữa cơ. Xem ra mối quan hệ của hai người họ khá thân thiết.”
Nghe đến đây, chiếc bút bi trong tay cậu nhất thời bị siết chặt lại.
Đưa…đến trường thật sao?
Âu Dương Kiều Vỹ cúi nhìn những con số trong tập, cảm thấy bọn chúng thật khó hiểu, tâm trí cậu cũng ngổn ngang rối bời.
Chúc Văn nói xong một loạt thông tin của Từ Lương thì dừng lại giây lát, quan sát vẻ mặt tiu nghỉu của đối phương, cảm thấy buồn lòng hộ.
“Thật ra tớ nghĩ do Từ Lương là bạn thân của Vưu Chiếu Hy, Vưu Chiếu Hy lại là em trai của thầy Vưu, cho nên…mới thân thiết như vậy thôi. Cậu cũng đừng nghĩ ngợi nhiều. Nếu như thầy ấy đã có người trong lòng thì cũng sớm cự tuyệt cậu rồi.”
Âu Dương Kiều Vỹ cắn môi, đau lòng hỏi: “Bộ như vậy chưa đủ là cự tuyệt sao? Vậy thế nào mới là cự tuyệt?”
“Cái đó…” Chúc Văn cứng họng, nghĩ rằng càng nói sẽ càng làm cậu buồn, cho nên quyết định không nói chuyện này nữa.
“Thôi, cậu làm bài tiếp đi, tớ sang bên kia xem tình hình lớp thế nào rồi. Đừng nghĩ ngợi nhiều, buồn sẽ mau già lắm.”
Dứt lời, cô bé lập tức chạy đi tiếp tục hóng hớt.
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn theo bộ dạng tràn ngập không khí mùa xuân của Chúc Văn mà thở dài một tiếng.
Lại nhìn qua những bài tập trong sách, cảm thấy cách này đã hết hiệu quả mất rồi.