Kỳ nghỉ lễ trôi qua thì mùa đông cũng đến được một tháng rồi.
Ngoài trời tuyết rơi không ngừng. Sáng sớm tuyết đã đóng dày đặc ở trước cửa, trên mái nhà, bậu cửa sổ, khắp ngõ đường lớn nhỏ.
Thật ra sau kỳ nghỉ lễ này, mọi người đều không muốn đến trường. Vì chỉ cần học một tuần thôi đã đến kỳ thi giữa kỳ hai mất rồi. Bài tập đến ồ ạt không kịp thở. Mọi người còn chưa tận hưởng xong những ngày nghỉ chơi đùa thoải mái đã phải rút dao rút gươm sẵn sàng lâm trận.
Đối với Âu Dương Kiều Vỹ, chuyện này cũng không quá mức khủng khiếp. Bài tập trước khi nghỉ lễ cậu đã làm xong xuôi từ bao giờ. Bài ôn tập thì cậu cũng chỉ cần ôn lại vài lần thôi là được.
Riêng Chúc Văn thì vẫn vật vã với những kỳ thi, không khác gì lúc trước.
Sau khi hẹn nhau tại căng tin trường, Chúc Văn đến đó đã nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ ngồi ở một góc ăn sáng.
Cô bé dừng chân đưa mắt nhìn khắp căng tin một lượt, không nhìn thấy Vưu Kiện mới thở phào nhẹ nhõm, an tâm mà đi tới chỗ của cậu.
Chuyện Vưu Kiện một dao chặt đứt tình cảm của Âu Dương Kiều Vỹ, Chúc Văn đã nghe kể rồi. Lúc nghe gần như toàn bộ câu chuyện, cô đã vô cùng kinh ngạc. Kinh ngạc bởi vì không nghĩ Vưu Kiện mà mọi người biết sẽ có lúc đáng sợ như vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ không kể chuyện anh suýt nữa thì làm trò gì đó với cậu, còn lại đều kể hết.
Chúc Văn mới nghe bấy nhiêu đã tức đến đỏ mặt rồi, nếu nghe đầy đủ thì hẳn là…chết ngất mất.
Sau khi hiểu mọi chuyện, Chúc Văn có động viên cậu rất nhiều, suốt mấy ngày nghỉ, hôm nào cô cũng nhắn tin và hát cho cậu vui. Nhưng cô biết, dễ gì vết thương lòng đã lành lại cơ chứ?
Đi lại gần chỗ cậu, Chúc Văn cười hì hì hai tiếng: “Hi! Hôm nay lại mì sợi à?”
Âu Dương Kiều Vỹ hút sợi mì lên rồi nhìn cô một cái: “Ừm, mì sợi rất ngon, ăn không ngán.”
Sau đó liền hỏi: “Cậu làm bài hết chưa?”
Chúc Văn vừa đặt mông xuống, tâm tình đã ê ẩm. Đặt ổ bánh mì lên bàn, cô cười cười méo mó: “Mới ngày đầu tiên quay lại trường học, cậu có thể đừng nhắc bài tập được không?”
“Sắp thi rồi, đừng có xao nhãng.”
Chúc Văn hít vào, gật gù liên thanh: “Vâng thầy Âu Dương, em đã nhớ rồi ạ. Em sẽ siêng năng hoàn thành bài tập, học bài không ngừng, quyết tâm lấy về điểm cao, đứng trong top của trường.”
Âu Dương Kiều Vỹ húp nước dùng, mặt lạnh tanh bảo: “Thôi, sáng rồi mơ gì nữa.”
Một dao đâm vào tim Chúc Văn.
Hai người nói qua nói lại một hồi, Chúc Văn cúi xuống tập trung gặm bánh mì. Bánh mì hôm nay khá mềm, không quá khó ăn.
Trong lúc Âu Dương Kiều Vỹ đang lấy bài ra xem qua, còn Chúc Văn ăn sáng thì Thôi Vũ Thần từ đằng xa đi lại gần chỗ của bọn họ.
Cô liếc nhìn Chúc Văn đang mải mê ăn, cất tiếng: “Chúc Văn.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng đến, gần thật gần làm Chúc Văn giật cả mình. Cô bé còn tưởng mình đang mơ thật sự, lay mãi không chịu tỉnh.
Quay qua nhìn một cái, Chúc Văn suýt nữa phun ra ngoài miếng thịt nguội. Cô tròn mắt nhìn người bên cạnh, chớp chớp mắt vài cái, tỏ ra kinh ngạc.
“Cậu…cậu…sao tự dưng lại ở đây?”
Thôi Vũ Thần vẫn luôn là nữ thần lạnh lùng, nhìn Chúc Văn tỏ ra ngớ ngẩn mà thầm thở dài. Sau đó cô đặt lên bàn ăn một chồng sách lớn nhỏ nhiều loại.
Chúc Văn liếc qua, lại liếc Thôi Vũ Thần.
“Sách cho cậu, ráng mà ôn tập.”
Hả?
Chúc Văn nuốt vội mẩu bánh mì trong cổ họng, nhìn qua đống sách mà mặt mày não nề.
Trời ạ, đây là quà tặng đầu tiên của Thôi Vũ Thần, nhưng nó làm cô áp lực quá trời quá đất. Tặng sách bài tập, còn có bài tập nâng cao, cái này là tặng quà hay giết người?
“Cái này…” Chúc Văn hít vào một hơi, “Cảm ơn cậu nha. Tôi sẽ cố gắng ôn tập…thật tốt.”
Thôi Vũ Thần lúc này mới dãn cơ mặt ra, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Chúc Văn. Từ nãy cô cũng đã để ý đến Âu Dương Kiều Vỹ, cũng biết hai người bọn họ thường xuyên đi chung với nhau, xem ra tình bạn rất thân thiết.
Quan sát Âu Dương Kiều Vỹ một chút, lúc liếc nhìn cuốn sách mà cậu đang đọc, Thôi Vũ Thần hơi kinh ngạc.
“Cậu…cũng đọc những bài thơ này hả?”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe hỏi, ngẩng mặt nhìn lên, nhàn nhạt gật đầu không đáp.
Chúc Văn tò mò nhìn cuốn sách rồi nhìn Thôi Vũ Thần: “Hả? Cuốn sách này thì sao?”
Thôi Vũ Thần khẽ cười, trêu cô: “Là loại sách mà cậu sẽ không bao giờ động vào.”
“Ồ, nghĩa là nó rất nhàm chán?”
“Không. Là vì cậu có xem cũng không hiểu được.”
Chúc Văn: “…” Quá đáng!
Thôi Vũ Thần không để ý Chúc Văn nữa, nhìn sang phía Âu Dương Kiều Vỹ, muốn nói chuyện một chút.
Cô cảm thấy nam sinh này rất ưu tú, vẻ ngoài trắng trẻo thư sinh, mặt mũi cũng rất ưa nhìn, tính tình lại có phần…nói sao làm nhỉ, có hơi lạnh lùng, cũng hơi kiêu ngạo.
Một người bạn thú vị.
“Này, tôi từng nhìn thấy tên cậu trong bảng xếp hạng của trường. Cậu…đứng nhì bảng khoa Văn.”
Thật ra Âu Dương Kiều Vỹ không thích Thôi Vũ Thần. Vì chuyện tấm ảnh lần trước. Nhưng không phải vì chuyện cậu bị Vưu Kiện hiểu lầm, mà là vì cô dám theo dõi Vưu Kiện.
Chuyện theo dõi một người thật sự bệnh hoạn đấy, huống gì chính vì vậy nên tạo ra rắc rối cho người đó nữa.
Thấy Âu Dương Kiều Vỹ nhìn mình bằng ánh mắt không thiện cảm, Thôi Vũ Thần bỗng chột dạ.
Cô cũng là có ý tốt muốn bắt chuyện với cậu thôi mà.
“Tôi cũng thấy tên cậu.” Sau một lúc lâu, cuối cùng cũng đáp lại.
Thôi Vũ Thần không khỏi thở nhẹ ra, liếc nhìn Chúc Văn như muốn bảo: Cậu bạn này cũng khó hiểu quá.
Chúc Văn nhìn vậy mà không ngờ hiểu được ánh mắt của đóa hoa cao lãnh, bèn nói nhỏ: “Thật ra cậu ấy đang có chút chuyện buồn, cho nên không muốn nói chuyện cho lắm.”
Như đã hiểu, Thôi Vũ Thần hơi gật đầu. Lại nhìn sang Âu Dương Kiều Vỹ, cô chắp hai bàn tay lại, tì cằm lên đó rồi vu vơ nói:
“Lúc đi lên là bậc thang, khi bước xuống lại là vách đá, đây chính là tình yêu.”
Sau đó Thôi Vũ Thần nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, mỉm cười: “Cậu đã từng đọc qua câu này chưa?”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe vậy liền ngẩng mặt nhìn cô, trong ánh mắt là nỗi buồn khó giấu. Chúc Văn ở bên cạnh ngược lại phồng má nghĩ ngợi gì đó.
“Tại sao đi lên lại là bậc thang, bước xuống lại thành vách đá?”
Thôi Vũ Thần nhìn Chúc Văn, không khỏi mắng: “Đúng là đần.”
“…” Này, quá đáng lần hai nhá!
Riêng Âu Dương Kiều Vỹ ở bên kia chỉ lặng lẽ cúi đầu, tiếp tục đọc sách. Trong lòng thầm nhẩm lại câu nói của Thôi Vũ Thần, càng đọc càng thấm, càng đau lòng.
Nó gần giống như câu: Cầm lên được, buông xuống không được.
Thôi Vũ Thần tựa hồ đã nhìn ra được lý do vì sao khiến cho Âu Dương Kiều Vỹ không muốn nói chuyện với ai, vì vậy cô cũng không muốn chạm vào vết thương lòng của cậu nữa.
Thay vào đó, Thôi Vũ Thần lấy bài ra ôn. Trước khi ôn còn nhìn Chúc Văn, nghiêm giọng nói: “Cậu cũng lấy bài ra ôn đi.”
Chúc Văn ăn nốt mẩu bánh cuối cùng, uống một ngụm nước cho trôi xuống thật nhanh. Sau đó tuân lệnh lôi bài vở ra, cúi đầu im lặng đọc vài lần.
Trong lòng ngược lại không khỏi khóc ròng, chơi với mấy người học giỏi không khác gì đào hố chôn mình.
Cả ba ngồi ôn bài được một lúc, Âu Dương Kiều Vỹ bỗng xao nhãng, tâm trí treo ngược trên cành cây.
Cậu rời mắt khỏi sách, ngước lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ban đầu chỉ định sẽ ngắm trời ngắm mây ngắm tuyết, không ngờ khi vừa ngẩng đầu nhìn qua lại vô tình nhìn thấy bóng dáng người đó đi tới.
Anh đang cùng một giáo viên khác đi bên cạnh, trò chuyện rất vui vẻ.
Nhìn nụ cười và ánh mắt lúc này của anh, cậu bất giác nhớ lại buổi tối hôm đó, trong lòng phút chốc trở nên lạnh lẽo.
Quả thực rất khác biệt, khác đến đau lòng.
Âu Dương Kiều Vỹ vội cúi đầu, xem như chưa từng nhìn thấy ai hết. Đúng lúc Chúc Văn ngước lên, thấy thái độ của cậu có hơi kỳ lạ, bèn quay đầu lại nhìn ra phía sau.
Vừa vặn nhìn được bóng lưng của Vưu Kiện sắp rời đi.
Chúc Văn mím nhẹ môi, quay lại nhìn Âu Dương Kiều Vỹ vẫn một mực cúi đầu giả vờ, không nhịn được thở dài.
“Nè, hay tụi mình lên lớp ôn được không?”
Thôi Vũ Thần nghe vậy, nghĩ nghĩ rồi đồng ý. Dù sao trên lớp cũng còn có việc, cô phải về lớp giải quyết một chút.
Phía Âu Dương Kiều Vỹ cũng không phản đối. Nói đúng hơn, lúc này tâm trí của cậu không còn để tâm đến việc gì nữa.
Khi chỉ còn hai người đi cạnh nhau, Chúc Văn ôm cặp trong ngực, đau đầu nói: “Nè, thời khóa biểu thay đổi rồi, tiết đầu tiên sẽ là thể dục đó.”
Dừng một chút, cô hỏi: “Cậu sẽ ổn chứ?”
Âu Dương Kiều Vỹ vẫn chậm rãi đi về phía trước, nghe hỏi liền suy ngẫm một chút. Cậu đã tự mình vẽ ra rất nhiều cảnh tượng nếu như hai người nhìn nhau, nhưng rồi tất cả cũng bị cậu xóa đi.
Vào chỗ ngồi rồi, cậu mới nhỏ giọng bảo: “Chuyện gì tới cũng sẽ tới thôi. Tránh cũng không được.”
Chúc Văn ngồi đằng sau vò vò tóc, mặt ngẩn ra, vậy là có ổn hay không?
…
Sau khi tiếng chuông reo lên hai hồi, tất cả mọi người trong lớp đều lục tục nối đuôi nhau rời khỏi phòng học.
Âu Dương Kiều Vỹ đứng lại bên trong chuẩn bị chưa xong. Chúc Văn đi đến cửa thì ngoái đầu lại nhìn cậu.
“Nè, xong chưa? Mọi người xuống cả rồi đó.”
Cậu cài lại khuy áo rồi đi đến bên cạnh Chúc Văn, vẻ mặt vẫn khá bình thường, không có dấu hiệu của sự căng thẳng. Thấy vậy, Chúc Văn cũng tương đối an tâm.
Lúc hai người xuống dưới sân thì mọi người đã tập hợp xong rồi. Chúc Văn khom lưng, kéo Âu Dương Kiều Vỹ nhẹ nhàng đi đến hàng cuối cùng, chen vào hai chỗ trống.
Chẳng may cho hai người, hành động lén lút này bị Vưu Kiện bắt gặp. Anh vốn rất cao, tầm mắt lại sắc bén, liếc một cái liền nhận ra hai người bọn họ.
Nhưng Vưu Kiện cũng không lên tiếng, chỉ nhìn lớp trưởng đang báo cáo sĩ số. Sau đó anh chống tay lên hông, thoải mái nói:
“Vì hôm nay một phần tuyết rơi nhiều, một phần chúng ta sẽ học nhảy ngựa gỗ cho nên sẽ di chuyển vào bên trong phòng tập nhé. Thầy biết ngày đầu đi học lại đã phải học thể dục rất mệt, nhưng mọi người cố gắng nhé.”
Nói rồi Vưu Kiện ra hiệu cho lớp trưởng đi trước, mọi người theo đó đi sau.
Chúc Văn đi trước Âu Dương Kiều Vỹ, hơi than thở: “Trời ơi, tớ ghét nhất học nhảy ngựa gỗ đó. Nhảy không qua là bị kẹt lại, vừa nhục vừa đau.”
Âu Dương Kiều Vỹ ở phía sau im lặng lắng nghe, không khỏi cong môi cười một cái.
Vào phòng tập, không khí ấm lên hẳn. Mọi người xoa xoa bàn tay, thổi vào đó một luồng khí nóng.
Chúc Văn nheo mắt nhìn cái yên ngựa gỗ, rụt vai lại đầy sợ hãi: “Cầu trời tớ sẽ nhảy qua được.”
Trong đám đông có phần huyên náo, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn trầm lặng như mọi ngày. Vốn dĩ bình thường cậu đã không cùng bạn học trong lớp trò chuyện, chỉ riêng Chúc Văn là người nói chuyện với cậu nhiều nhất thôi.
Hòa mình trong đám đông, Âu Dương Kiều Vỹ im lặng quan sát từng người lên thực hiện cú nhảy ngựa gỗ. Có vẻ mọi người đều nắm bắt rất nhanh kỹ thuật, nhưng cũng không tránh khỏi một số bạn khác chưa thành công.
Trái ngược với sự im lặng của cậu, Chúc Văn bên cạnh liên tục thở dài, thầm than thở: “Trời ơi, ngã một cái hơi thốn luôn nhe.”
Vưu Kiện ngồi ở đối diện bọn họ, nhìn vào danh sách lớp, đọc từng cái tên. Đến tên của cậu, anh thoáng ngập ngừng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt gọi một tiếng.
“Âu Dương Kiều Vỹ.”
Nghe thấy tên mình, cậu từ trong đám đông chậm rãi bước ra, đi đến vạch trắng, chuẩn bị tư thế nhảy qua ngựa gỗ.
Sau một hồi quan sát, cậu cũng nắm được một ít kinh nghiệm, nhưng thật ra vẫn có chút hồi hộp.
Ánh mắt tập trung nhìn về phía trước, Âu Dương Kiều Vỹ lùi về sau lấy đà, sau đó chạy nhanh về phía trước, cố gắng canh đúng lúc chống tay lên yên ngựa gỗ, nhảy qua.
Được nửa đường, tay cậu bị trượt khiến cho động tác không suôn sẻ.
Âu Dương Kiều Vỹ không kiểm soát được tình hình, ngã từ trên yên xuống. Cổ tay theo bản năng chống xuống mặt đất.
Đau đớn nhanh chóng truyền tới khiến cậu nhăn mặt.
Vưu Kiện từ đầu luôn theo dõi từng bước thực hiện của cậu, khi nhìn thấy cậu ngã xuống, cả người thoáng chốc đứng dậy, mi nhíu chặt lại.
Anh chạy đến, khụy một gối, xem tình trạng của cậu.
Nâng cổ tay của cậu lên, anh nhìn một chút rồi thử cử động, không ngờ cậu lại kêu đau, nhưng sau đó liền mím môi im lặng.
Vưu Kiện nhìn cậu, hỏi: “Đau lắm không?”
Âu Dương Kiều Vỹ cúi mặt, muốn rút tay về nhưng không được. Cậu trầm mặc một lúc mới lắc đầu, cắn răng chịu đau.
“Đau thì phải nói.”
“Không đau ạ.”
Vưu Kiện hơi chau mày, đưa tay đỡ lấy cậu đứng dậy. Chúc Văn lúc này cũng từ trong đám đông chạy đến, lo lắng nhìn cậu.
“Không sao chứ? Tớ đưa cậu lên phòng y tế nhé?”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn Chúc Văn, nhanh chóng gật đầu một cái. Sau đó cậu rút tay về, dường như cố gắng tránh né động chạm thân mật với người kia.
Thấy tay cậu đã rời khỏi tay mình, Vưu Kiện hạ tầm mắt nhìn qua một cái, không biết cảm giác này là gì nhưng anh không thoải mái cho lắm.
Chúc Văn đỡ lấy cậu, chầm chậm đi từng bước.
Cả lớp cũng vì chuyện này mà nhốn nháo cả lên, tò mò nhìn về phía cửa của phòng tập.
Vưu Kiện nương theo bóng lưng của hai người bọn họ một lúc lâu mới quay đầu lại, nghiêm giọng nói: “Trật tự, tiếp tục thôi.”
…
Sau khi kiểm tra cẩn thận vết thương cho Âu Dương Kiều Vỹ, cô y tế mỉm cười trấn an:
“Không sao đâu, cổ tay vẫn chưa bị trật, chỉ là chấn thương nhẹ thôi, đừng hoạt động mạnh quá là được. Vết thương ở đầu gối cô đã bôi thuốc rồi, đừng lo quá.”
Âu Dương Kiều Vỹ cúi nhìn cổ tay của mình, định cử động thử nhưng vẫn còn đau lắm, đành vậy.
Chúc Văn đứng bên cạnh vuốt vuốt ngực: “May quá, làm tớ lo muốn chết, hì.”
Nghe cô bé nói, cô y tế buột miệng bảo: “Hai đứa thân nhau quá nhỉ? Có vẻ Chúc Văn rất thích em đấy.”
Hả… Làm gì có!!!
Chúc Văn trừng lớn mắt, xấu hổ che mặt: “Cô ơi, cô nhầm rồi, em không có thích cậu ấy đâu.”
Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn cô bé, giả vờ nheo mắt lại nghi hoặc làm cho Chúc Văn lườm một cái rách mắt.
Lúc rời khỏi phòng y tế, Chúc Văn và Âu Dương Kiều Vỹ vô tình chạm mặt một người phụ nữ ăn mặc rất lịch sự lại đơn giản.
Vẻ đẹp của cô có thể dùng một từ là thuần khiết để miêu tả.
Cô nhìn thấy hai người họ, có chút vui mừng đi đến, giọng nói dịu dàng cất lên: “Cho cô hỏi, phòng giáo viên ở đâu vậy?”
Chúc Văn một bên đỡ Âu Dương Kiều Vỹ, một bên quan sát đánh giá người phụ nữ trước mặt mình. Nụ cười của cô ấy như ánh mặt trời, ấm áp xua đi cái lạnh của mùa đông.
“Dạ…cô đi ngược lại hướng kia, tới cầu thang thì rẽ phải, đi lên một xíu là đến.”
Cô hơi nghiêng đầu nhìn một cái, sau đó mỉm cười nói: “Cảm ơn hai em. À, cô là Diêu Gia Tử, giáo viên vừa mới chuyển đến.”
Giáo viên mới chuyển đến?
Cả hai người họ đều ngạc nhiên nhìn Diêu Gia Tử. Lát sau, Chúc Văn chủ động giới thiệu:
“Em là Chúc Văn. Còn cậu ấy là Âu Dương Kiều Vỹ.”
Diêu Gia Tử nhìn cậu, ấn tượng đầu khá tốt.
“Ừm, vậy cô đi trước nhé, hy vọng sẽ sớm gặp lại hai em.”
Nói rồi Diêu Gia Tử đi về hướng ngược lại.
Đợi cô đi rồi, Chúc Văn mới ghé tai cậu thì thầm: “Cô ấy đẹp thật nhỉ?”
Âu Dương Kiều Vỹ thật lòng không quan tâm lắm, chỉ nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
…
Diêu Gia Tử cuối cùng cũng tìm ra phòng giáo viên, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô đứng bên ngoài sửa soạn lại đôi chút rồi mới mở cửa bước vào trong. Bên trong có một số giáo viên đang làm việc, nghe tiếng động cũng ngẩng lên nhìn một cái.
Diêu Gia Tử bị mọi người nhìn đến ngại ngùng, cô khẽ cười cúi đầu nói: “Xin chào mọi người, tôi là Diêu Gia Tử, giáo viên vừa mới chuyển đến đây. Ừm, xin mọi người có thể chỉ giáo thêm. Cảm ơn nhiều ạ.”
Các giáo viên đưa mắt nhìn nhau, tỏ ra kinh ngạc. Dù trước đó có nghe sẽ có một giáo viên nữ chuyển đến, nhưng họ không nghĩ cô sẽ xinh đẹp như vậy. Giọng nói còn ngọt ngào mềm mại, khiến người càng nghe càng thích.
Đương lúc mọi người còn đang ngạc nhiên chưa kịp nói gì thì cửa phòng lần nữa mở ra.
Vưu Kiện đứng đó nhìn thấy bóng lưng của Diêu Gia Tử.
Diêu Gia Tử nghe tiếng động, bèn quay lại nhìn.
Cả hai nhanh chóng chạm phải ánh mắt đối phương, tựa hồ xuất hiện một tia kinh ngạc.
Vưu Kiện nhìn chăm chăm vào Diêu Gia Tử, trong lòng như có vật gì đánh rơi, lộp độp vài tiếng.
Anh ngây ra vài giây, tiếng lòng khẽ gọi, Diêu Gia Tử?