Nghe Chúc Văn nói, Diêu Gia Tử hơi ngại ngùng, bèn liếc nhìn Vưu Kiện ở bên cạnh, muốn xem phản ứng của anh thế nào.
Tiếc là Vưu Kiện lại nhất nhất nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, không biết trong lòng anh đang suy nghĩ điều gì, rất lâu sau mới lên tiếng:
“Đến giờ rồi, vào thôi.”
Diêu Gia Tử thấy anh không thừa nhận mối quan hệ, có chút hụt hẫng nhưng không nói ra. Cô thuận theo anh, nhìn hai học trò của mình bảo: “Thầy cô vào trước nhé.”
Đợi khi hai người đi rồi, Chúc Văn mới thở ra một cái cay cú. Cô mím môi, nhìn xuống hai tấm vé xem phim, cảm giác giống như một trò đùa.
Quay sang nói với Âu Dương Kiều Vỹ: “Xem như chúng ta đi không xem ngày. Vào trong thôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ nâng mắt nhìn về phía Vưu Kiện và Diêu Gia Tử, sau đó liếc nhìn hai tấm vé xem phim, trong lòng bỗng xoay tròn một linh cảm. Nhưng hiện tại cậu chưa rõ điều đó là gì và cũng không chắc chắn nữa.
Thôi nghĩ ngợi linh tinh, Âu Dương Kiều Vỹ cùng Chúc Văn đi về phía đó.
Sau khi vào rạp rồi, cậu mới biết trong này tối như vậy. Dựa theo ánh sáng phát ra từ những chữ cái đánh dấu trên hàng ghế, cậu chậm rãi bước lên bậc thang.
Đi được vài bước, cuối cùng cũng đến chỗ ngồi của mình.
Lúc cả hai chuẩn bị bước vào bên trong hàng ghế tìm chỗ của mình, màn hình bỗng phát ra ánh sáng từ những thước phim quảng cáo, soi rõ khuôn mặt của những người đã sớm có mặt.
Chúc Văn ngước mắt nhìn một cái, ngay lập tức muốn chửi thề.
Âu Dương Kiều Vỹ đi theo phía sau cô, thấy cô dừng lại cũng có chút khó hiểu nói: “Cậu đi tiếp đi, người phía sau đang vào.”
Chúc Văn dời tầm mắt, nén xuống tâm tình cay như ớt của mình, đi nhanh về phía trước rồi ngồi xuống. Âu Dương Kiều Vỹ khom lưng, nhanh chóng tìm đến chỗ của mình ngồi xuống.
Xong xuôi, cậu mới phát hiện người đang ngồi bên trái là Vưu Kiện.
Một giây đứng hình.
Nương theo ánh sáng trên màn hình, Âu Dương Kiều Vỹ nhìn rõ khuôn mặt của anh, cũng nhìn thấy được sự kinh ngạc trên mặt anh.
Hai người nhìn nhau giây lát lại rời đi.
Chúc Văn dựa lưng ra sau ghế, liếc nhìn người bên cạnh, trong lòng nghĩ, nếu đã gặp mặt rồi thì cứ ngồi cạnh nhau đi, ai bực biết liền.
Sau đó, cô lôi điện thoại ra, nhắn tin cho Nhã Nhã: “Này, cảm ơn vé xem phim của cậu nhiều nhé. Xem trúng ngày gặp toàn âm binh!”
Nhắn xong, Chúc Văn tắt điện thoại, chuẩn bị xem phim.
Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại vẫn im lặng không lên tiếng. Cậu cảm giác lần xem phim này dường như đã bị sắp xếp không ít, nhưng mà…ai là người sắp xếp được nhỉ?
Vẻ mặt thoáng đăm chiêu nhìn lên màn hình, phim đã sắp bắt đầu rồi.
Đèn trong rạp tắt dần, cả khán phòng chìm trong bóng tối.
Bỗng dưng cậu lại thấy hồi hộp.
Dù sao người đang ngồi bên cạnh mình cũng là…người mình thích.
Thế nhưng một nửa thời gian đầu cậu rất xao nhãng, hoàn toàn không để tâm vào bộ phim trước mặt, dù rằng nó rất thu hút, cả rạp xem cười không dứt.
Nửa thời gian sau, cậu bỗng ngủ mất.
Âm thanh bên tai giống như một lời ru ngủ, khiến cơn buồn ngủ ập đến. Âu Dương Kiều Vỹ gượng mở mắt, hút một ngụm nước lớn nuốt xuống cho tỉnh táo nhưng vẫn không được.
Vài phút sau đó, cậu mơ màng gục lên vai một người, thiếp đi lúc nào không hay.
Bộ phim lại đến những miếng hài khiến cả rạp cười không ngớt. Chúc Văn cũng hứng thú cười lên, định nghiêng đầu ghé tai bạn thân bàn luận thì chợt phát hiện cậu đã ngủ mất rồi.
Lại còn dựa lên vai người nọ nữa.
Chúc Văn nhai bắp rang, mỉm cười nghĩ: Ngủ mà cũng biết lựa chỗ dựa ghê? Một lát mà bị hất hủi thì chị không cho dựa đâu! Hứ!
Vưu Kiện vốn biết bé con dựa lên vai mình, nhưng anh không nghĩ là cậu đang ngủ. Hơi nghiêng đầu nhìn qua, thấy hàng mi dưới ánh sáng hiu hắt khẽ run lên, tựa hồ ngủ rất say, bỗng anh cười nhẹ một cái.
Quỷ nhỏ này…có lúc cũng rất đáng yêu. Đáng yêu nhất là khi yên tĩnh.
Vưu Kiện không hất hủi cậu như Chúc Văn đã tưởng tượng, ngược lại còn điều chỉnh tư thế để cậu dựa vào thoải mái hơn.
Diêu Gia Tử đang xem phim, thấy anh khẽ động liền nhìn qua, không ngờ chứng kiến được cảnh tượng “ngọt ngào” này. Cô hơi nhíu mi, bộ dạng hòa nhã ngày thường bỗng dưng biến mất, trong lòng cũng hơi khó chịu.
Diêu Gia Tử mím nhẹ môi, cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, bàn tay nắm lấy tay anh. Một lúc sau, khi phim đến đoạn cao trào, cô bất ngờ níu tay anh một cái.
Vưu Kiện giật mình nhìn cô, cả người cũng hơi nghiêng đi, khiến cho Âu Dương Kiều Vỹ thức giấc.
Lúc cậu tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, ngước mắt nhìn lên màn hình, thấy phim chưa hết bèn nhìn sang Chúc Văn.
Chúc Văn phát hiện cậu tỉnh dậy liền nói: “Tỉnh rồi à? Ngủ ngon không?”
Âu Dương Kiều Vỹ dụi dụi mắt, cơn buồn ngủ đã bay đi. Cậu ngồi thẳng dậy, cũng không biết khi nãy mình đã dựa vào vai Vưu Kiện mà ngủ ngon một giấc.
Đến khi rời khỏi rạp, nghe Chúc Văn kể lại, cậu mới ngây người nhìn cô.
“Gì chứ? Mình…mình dựa vai thầy ấy ngủ?”
Chúc Văn kéo kéo chiếc túi trên người, gật đầu xác nhận: “Phải, tận mắt tớ nhìn thấy cậu dựa vai thầy Vưu ngủ một giấc ngon lành. Mà, thầy cũng không đẩy cậu ra, còn chỉnh tư thế cho cậu ngủ dễ hơn.”
“Sao thầy ấy lại như vậy?”
Chúc Văn phồng má: “Ai mà biết! Nhưng cậu đừng có đớp thính thầy nữa, đau lòng khóc thì có ai dỗ cậu ngoài tớ đâu chứ? Quên đi thôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhíu mày nghĩ ngợi, không phản ứng với việc Chúc Văn nói.
Cả hai đi ra ngoài đường, bắt được chuyến xe tiếp theo liền trở về nhà.
…
Buổi tối, Chúc Văn nhắn tin cho Âu Dương Kiều Vỹ.
[Chúc Văn: Này, cậu còn nghĩ ngợi không đó?]
[Vỹ Vỹ: Về chuyện gì?]
[Chúc Văn: Chuyện thầy Vưu để cậu dựa vai ngủ.]
[Vỹ Vỹ: …Mình không hiểu được thầy ấy. Không phải đang hẹn hò với Diêu Gia Tử sao?]
[Chúc Văn: Phụt, cậu gọi thẳng tên ra luôn à? Gắt vậy! Ừm thì xem nào, tớ cảm giác thầy ấy không quá thích cô Diêu, còn cô Diêu lại hơi u mê thầy rồi đấy.]
[Vỹ Vỹ: Vậy thì sao? Nếu vẫn đối xử dịu dàng với mình thì không khác gì bắt cá hai tay.]
[Chúc Văn: Vậy thì cậu đừng làm con cá để thầy ấy bắt nữa.]
[Vỹ Vỹ: Cũng có thể thầy không muốn mình bị thức giấc thôi, dựa vai một cái đâu có chết ai nhỉ?]
[Chúc Văn: Ờ, nếu cậu có thể tự hỏi tự trả lời tự an ủi thì đừng hỏi tớ làm gì nữa. Thật tình, sao u mê quá vậy Kiều Vỹ?]
[Vỹ Vỹ: Vì cậu chưa thích ai nên chưa hiểu được.]
[Chúc Văn: Đúng là muốn biết độ sâu của tình yêu bao nhiêu thì phải rơi vào rồi thoát ra mới biết được.]
[Vỹ Vỹ: …Hôm nay ăn nói ghê vậy?]
[Chúc Văn: Câu này Vũ Thần nói tớ nghe đó. Thấy cũng giống cậu nên nói cậu nghe thôi. Mà tớ buồn ngủ rồi, bye bye.]
[Vỹ Vỹ: Bye bye.]
Âu Dương Kiều Vỹ đọc lại câu nói kia, khẽ cười một tiếng. Thoát khỏi màn hình chat của Chúc Văn, cậu mò đến tài khoản của Vưu Kiện, nhấn vào.
Tin nhắn hôm trước vẫn còn nguyên. Đọc lại vẫn còn thấy lạnh như mùa đông vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ khẽ thở dài, sau đó ngần ngại muốn nhắn một tin cho anh. Chần chừ cũng hơn hai mươi phút, cuối cùng chỉ nhắn vỏn vẹn vài chữ.
Vưu Kiện còn đang xem lại những bảng báo cáo trong công ty, nghe thấy tiếng chuông điện thoại bèn nhìn qua.
Màn hình hiện lên thông báo tin nhắn của Âu Dương Kiều Vỹ.
[Vỹ Vỹ: Thầy ngủ ngon.]
Vưu Kiện lướt tay trên màn hình, nghĩ ngợi gì đó rốt cuộc lại không trả lời tin nhắn của cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ bên này chờ đợi thêm hai mươi phút nữa, cuối cùng không đợi được đã ngủ quên mất.
Trong tay vẫn ôm lấy điện thoại, sợ rằng khi anh trả lời cậu sẽ không nghe thấy.
Cả một đêm, vẫn không có một tin nhắn hồi âm.
…
Dạo gần đây do ôn bài quá nhiều, Chúc Văn lẫn Âu Dương Kiều Vỹ đều không được ngủ đủ giấc.
Tuy vậy, vẻ mặt của cậu vẫn khá hơn Chúc Văn rất nhiều. Nhìn tô mì sợi quen thuộc, Chúc Văn che miệng ngáp dài một tiếng, sau đó cúi đầu chăm chú ăn.
Âu Dương Kiều Vỹ đã sớm ăn xong, vừa chống cằm vừa xem qua bài mới.
Chúc Văn húp nước lèo, nói: “Dạo gần đây cậu hơi ảm đạm đấy, có biết không?”
“Không phải trước giờ đều vậy sao?”
“Không hề.” Chúc Văn lấy khăn giấy lau miệng, “Hồi trước cậu không nói chuyện với lớp thật, nhưng vẫn huyên thuyên lắm. Nhất là mỗi khi gặp thầy Vưu, cậu đều nói không ngừng.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn cô một lúc rồi thành thật nói: “Thầy Vưu không thích người ồn ào.”
“Cho nên?”
Cậu thở dài, đóng sách lại, tùy ý nói: “Thật ra mình chỉ thấy chưa cần thiết phải nói thôi, được chưa?”
Chúc Văn bĩu môi: “Giời mới tin. Cậu muốn thay đổi để thầy Vưu thích chứ gì!”
“Không nói nữa, mình lên lớp trước đây.” Nói rồi cậu đeo cặp lên vai, quay người đi mất.
Chúc Văn ngước mắt nhìn Âu Dương Kiều Vỹ rời đi, không nhịn được lắc lắc đầu. Sau khi ăn xong, cô cũng đeo cặp chuẩn bị lên lớp thì tình cờ nhìn thấy Nhã Nhã từ xa đi tới.
Chạy lại gần, Chúc Văn chặn đường Nhã Nhã, nói chuyện: “Nè, cậu đọc tin nhắn của tớ chưa?”
Nhã Nhã vốn đang cười nói thì bỗng chốc sầm mặt: “Làm sao nữa? Tớ cho cậu vé là mừng lắm rồi, còn đòi hỏi cái gì?”
“Hừ, cậu chọn cái ghế cũng khéo quá đi ấy.”
Nhã Nhã cảm thấy nhức đầu, vì Chúc Văn mấy hôm nay toàn bắt đền cô vụ vé xem phim không may mắn. Cuối cùng trong lúc bực bội, Nhã Nhã hừ một tiếng nói:
“Mệt ghê, vé đó cũng có phải tớ mua đâu mà cậu lảm nhảm hoài!”
Chúc Văn vẫn còn định mắng vốn thì chợt khựng lại, não kịp thời xử lý lượng thông tin Nhã Nhã vừa nói.
Nhã Nhã nói xong cũng biết mình vạ miệng, nhíu mày xua tay: “Thôi đi, đừng có tìm tớ nữa, xem như tớ ngu mới đi tặng vé cho cậu!”
Dứt lời, Nhã Nhã chạy như trốn.
Chúc Văn ngoái đầu nhìn theo bóng dáng vội vã của Nhã Nhã, trong lòng nảy ra nghi ngờ.
Nhã Nhã không mua vé, vậy ai mua?
Không lẽ…
…
Âu Dương Kiều Vỹ đã lên lớp từ lâu. Trong lúc làm thử một số bài mới trong sách, Diêu Gia Tử đột nhiên ở trước cửa lớp gọi cậu lại.
Ngẩng mặt nhìn qua một cái, cậu đứng dậy đi tới: “Cô gọi em?”
Diêu Gia Tử gật đầu, mỉm cười ôn nhu: “Cô nhờ em một chút có được không?”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn cô, sau đó nhìn xuống đống đồ trong tay cô, dường như hiểu ra được người kia sắp nhờ mình cái gì.
Diêu Gia Tử có vẻ ái ngại nói: “Mấy đồ này phải để trong phòng dụng cụ. Bây giờ cô còn việc bên phòng giáo viên, em giúp cô mang nó qua kia nhé?”
Người ta đã nhờ tận mặt, cậu không lý nào từ chối được.
Âu Dương Kiều Vỹ hít vào một hơi, hờ hững đáp: “Được ạ.”
Sau đó cầm những món đồ đó đi đến phòng dụng cụ. Lúc cậu đến nơi thì cửa phòng vốn dĩ đã hé mở sẵn, chỉ cần dùng chân đẩy ra một chút là được.
Âu Dương Kiều Vỹ bước vào bên trong.
Cửa phòng vừa đóng lại, cậu liền linh cảm phía sau mình có người. Quay lưng lại chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của người đó, cậu đã bị một chiếc túi lớn trùm kín mặt.
Đồ đạc trong tay đều rơi xuống đất, tạo ra một loạt âm thanh lớn nhỏ.
Âu Dương Kiều Vỹ trở tay không kịp đã bị một người đánh vào phía sau, cả người không còn sức lực, cậu ngã xuống sàn nhà.
…
Chúc Văn phóng nhanh lên lớp.
Lúc bước vào, cô liền tìm kiếm Âu Dương Kiều Vỹ, muốn kể cho cậu nghe chuyện mình vừa biết được. Nhưng mà trong lớp không có bóng dáng của cậu.
Chúc Văn bỏ cặp xuống bàn, quay qua tứ phía tìm kiếm cũng không thấy cậu đâu. Trong lòng sinh nghi hoặc, cô chạy đến hỏi một người.
“Cậu thấy Kiều Vỹ vào lớp chưa?”
“Rồi. Khi nãy cậu ta ngồi ôn bài, nhưng sau đó thì đi đâu đấy.”
“Đi đâu mới được?”
“Không rõ nữa, chỉ thấy nói chuyện với cô Diêu, sau đó…hình như cầm vài món đồ đi cất. Chắc là vậy.”
Chúc Văn nhíu mày, liên quan đến cô Diêu sao? Cất đồ ở đâu được nhỉ? Hay là mình đi qua phòng dụng cụ thử.
Nghĩ xong không chần chừ thêm giây nào, Chúc Văn rời khỏi lớp, đi thẳng đến phòng dụng cụ.
Cô đứng trước cửa, tay vặn nắm cửa nhưng không mở ra được. Nghi hoặc trong lòng càng ngày càng lớn, Chúc Văn ra sức gõ mạnh lên cửa mấy tiếng liên tục.
Bên trong lặng như tờ.
“Tiểu Vỹ, Tiểu Vỹ, cậu có ở trong đó không?”
Chúc Văn nóng ruột muốn đạp mạnh lên cửa mấy cái, nhưng sức lực của con gái không đủ làm cánh cửa bật ra.
Đúng lúc này, Vưu Kiện từ đằng xa đi tới, nhìn bộ dạng kỳ lạ của Chúc Văn, anh hơi nhíu mày.
“Sao vậy?”
Chúc Văn vừa định đạp thêm một cái lên cửa thì nghe thấy có người tới. Cô quay qua, mắt đã đỏ lên, lo lắng bảo: “Thầy, may quá, thầy mở giúp em cánh cửa đi. Có thể Tiểu Vỹ đang ở trong đó!”
Kiều Vỹ?
Vưu Kiện tuy chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng anh vẫn nghe lời Chúc Văn, dùng một cú đạp duy nhất đã thành công mở cửa.
Cửa bật tung ra, đập vào tường.
Trước mắt Vưu Kiện và Chúc Văn là một bóng dáng nhỏ đang nằm trên đất, bất động.
“Tiểu Vỹ!” Chúc Văn hét lên, chạy lại gần.
Vưu Kiện cũng nhanh chóng đi vào xem qua tình hình của cậu.
Chúc Văn đỡ Âu Dương Kiều Vỹ dậy, vỗ nhẹ vào mặt cậu mấy cái, liên tục gọi: “Tiểu Vỹ, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi!”
Nghe thấy âm thanh truyền đến, mi mắt của cậu khẽ run lên.
Chẳng bao lâu, Âu Dương Kiều Vỹ tỉnh lại. Cậu nâng mắt nhìn Chúc Văn, lại nhìn sang Vưu Kiện.
Cơ thể lúc này rất đau, phía sau đau bị đánh cũng còn ê ẩm.
Âu Dương Kiều Vỹ chống tay ngồi dậy, nhìn quanh phòng một lượt rồi nhìn đến Vưu Kiện.
Cậu cắn xuống môi mình, trong lòng sợ hãi, muốn lại gần ôm anh một chút nhưng thật sự không dám quá phận.
Vậy là đành cúi thấp khuôn mặt, kìm lại cảm xúc của mình.
Vưu Kiện trầm mặc từ nãy đến giờ, rốt cuộc cũng có động tĩnh. Anh lấy trong túi áo ra hộp băng cá nhân quen thuộc, dùng một miếng.
“Ngẩng mặt lên.”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe lời ngước lên.
Anh dùng miếng băng cá nhân nhẹ nhàng dán lên vết xước trên mặt cậu.
Nhìn cậu sắp khóc, anh bỗng nói với Chúc Văn: “Chúc Văn, em về lớp báo với giáo viên tiết này Kiều Vỹ sẽ nghỉ.”
Chúc Văn ngập ngừng đứng dậy: “…Em…em về ạ?”
“Ừm, nhanh đi.”
Chúc Văn nhìn bạn thân, rồi nhìn sang anh, cuối cùng là quay về lớp báo cho giáo viên tiết đầu.
Đợi Chúc Văn đi rồi, Vưu Kiện hạ tầm mắt nhìn bé con, cánh tay bất ngờ duỗi ra, kéo cậu áp vào trước ngực mình.
Âu Dương Kiều Vỹ cứng người, theo bản năng ngả vào lồng ngực của anh.
Bên tai mang theo nhiệt độ ấm áp của câu nói: “Quỷ nhỏ mà cũng biết sợ à?”