Vưu Kiện rời khỏi sân bóng, đi vào phòng giáo viên. Anh vừa ngồi xuống bàn, định dựa lưng ra sau ghế ngẫm nghĩ một chút thì Tiết Nhung đi đến, đưa cho anh tờ danh sách mới.
Vưu Kiện liếc nhìn nhanh một lượt, phát hiện phía cuối danh sách có một cái tên mới toanh.
Tiết Nhung nói: “Lớp em hôm nay có học sinh mới, em vừa bổ sung tên thằng bé vào cuối danh sách.”
Nghiền ngẫm cái tên kia một lúc lâu, anh ngẩng mặt nói: “Ừ, anh biết rồi. Học sinh chuyển từ đâu qua vậy?”
“An Mộc. Nghe đâu ở trường cũ đánh đấm phạm nội quy, cho nên bị đuổi. Nhưng mà gia đình khá giàu có, bố làm thị trưởng, mẹ cũng làm trong nhà nước, gia thế vững vàng nên chuyển qua trường chúng ta.”
Đánh đấm à? Lưu manh thế nhỉ?
Vưu Kiện lại nhìn xuống tên của Nghiêm Thừa Thừa, đột nhiên trong lòng không vui chút nào. Ngược lại còn muốn ra tay “hành” thằng nhóc này một tí.
Tiết Nhung nói xong thì quay người trở về bàn làm việc của mình, soạn đồ chuẩn bị về nhà.
Đặt danh sách vào trong cặp, Vưu Kiện nghĩ mình cũng không cần để ý đến thằng nhóc này làm gì, đứng dậy rời khỏi phòng giáo viên.
Cửa vừa kéo ra, anh nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ mặt nhăn mày nhó chạy về phía này.
Bé con cũng sớm nhìn thấy anh, vẻ mặt cau có biến mất, thay vào là khuôn mặt rạng rỡ ánh mặt trời.
“Thầy chuẩn bị về ạ?”
Âu Dương Kiều Vỹ chạy từ dưới sân lên đây, cả người cũng ướt một chút mồ hôi. Lồng ngực nhỏ khẽ phập phồng. Cậu đưa tay chỉnh lại tóc, sau đó chớp mắt nhìn anh.
Đúng hơn là quan sát đánh giá vẻ mặt của anh như thế nào.
Vì khi nãy ở sân bóng, Âu Dương Kiều Vỹ đã nhìn thấy bóng dáng của Vưu Kiện, nhưng anh không quay sang nhìn về phía cậu, vậy là cậu phải chủ động chạy lên đây.
Dù…chẳng biết lý do vì sao nữa.
Vưu Kiện nhìn bé con, ánh mắt không tự chủ nhìn qua bên gò má phải phúng phính, có thể nhận ra một mảng hồng hồng.
Bẹo má đến vậy cơ à?
Vưu Kiện không nhịn được hừ khẽ trong bụng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói: “Ừ, chuẩn bị về.”
Âu Dương Kiều Vỹ cắn cắn môi: “Khi nãy em thấy thầy có ghé qua sân bóng, nhưng sau đó liền rời đi. Thầy xuống xem mọi người chơi sao? Lúc đó…lúc đó bọn họ đá xong rồi.”
Vưu Kiện lạnh tanh nói: “Xuống muộn nên không xem được, ngược lại xem được cảnh khác.”
“Cảnh gì ạ?”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ thuần khiết kia, Vưu Kiện mím môi lại thành một đường thẳng, có chút không cam tâm.
Thế là anh đưa tay bẹo má bé con một cái.
Âu Dương Kiều Vỹ bất ngờ mở to mắt.
“Uống sữa nhiều nên má phúng phính thế này, nhiều người thích bẹo lắm nhỉ?”
Bé con xoa xoa bên má hồng hồng, hơi ủy khuất nói: “Đâu có, từ bé đến giờ chỉ có mẹ em thôi nha.”
Dừng một chốc, chợt nhớ tới Nghiêm Thừa Thừa vừa nãy đã dám bẹo má mình, Âu Dương Kiều Vỹ tức giận thở mạnh một cái.
Lại nhìn sang Vưu Kiện, nói: “Thầy có thích không?”
“Thích cái gì?”
“Bẹo má em!”
Vưu Kiện nhíu mi, không đáp mà chỉ dùng tay bẹo thêm một lần nữa.
Trong lòng thầm bảo, đúng là rất mềm, giống như bánh bao, trắng phau phau.
Đáng yêu.
Bé con lần này cảm thấy má mình sắp rơi xuống, bèn nhõng nhẽo: “Đủ rồi đủ rồi, thầy bẹo sắp rơi xuống rồi nè!”
Một câu này cùng với biểu cảm trên mặt cậu làm cho anh bật cười, khó chịu khi nãy cũng nhanh chóng bị thổi tan.
“Xong rồi, mau về đi.”
Âu Dương Kiều Vỹ không hiểu hôm nay Vưu Kiện đã ăn phải thứ gì mà có thể nhiệt tình như vậy, nhưng nếu mỗi ngày anh đều như thế thì hay quá rồi!
Hạnh phúc lại đến bất ngờ, cậu cười một tiếng, ngoan ngoãn nghe lời: “Thế em về nhé. Bye bye thầy!”
Nói xong bé con ngoảnh mông chạy về phía cầu thang, trong lòng muôn hoa đua nở.
…
Hôm sau là ngày thứ hai Nghiêm Thừa Thừa đến ngôi trường mới.
Đối với cậu ta, quy định của nhà trường đúng là cái giới hạn nhàm chán, quản thúc những điều khá là vô lý.
Nghiêm Thừa Thừa dù ở trường cũ hay trường mới thì bản tính cũng không thay đổi, vẫn ngang ngạnh cứng đầu, ai muốn hiểu thì hiểu, cậu không ngứa miệng giải thích làm gì.
Sáng sớm, Nghiêm Thừa Thừa đến trường khi dưới sân chưa có một bóng người nào hết.
Đến giờ lên lớp, mọi người đã lục tục từ dưới sân trường đi lên lầu, tản ra khắp hành lang.
Âu Dương Kiều Vỹ như mọi ngày tập trung ôn lại bài cũ, sẵn tiện xem qua bài mới.
Khi cô giáo vào, mọi người đều nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, một tiếng động cũng không phát ra.
Bởi vì hôm nay là tiết Ngữ Văn, giáo viên này cực kỳ lạnh lùng, cực kỳ nghiêm khắc, cực kỳ đáng sợ.
Giữa lúc cô giáo đang chuẩn bị gọi một cái tên lên khảo bài thì Nghiêm Thừa Thừa mở cửa lớp, chậm rãi bước vào.
Cậu ta đi đến trước mặt cô, người ngợm hơi đẫm mồ hôi vì sáng nay cậu ở dưới sân bóng tập luyện một chốc.
Giáo viên đẩy kính, qua tròng kính sáng lóe lên tia cảnh cáo giận dữ: “Cậu biết mấy giờ rồi chưa?”
Nghiêm Thừa Thừa sờ mũi, nhìn qua đồng hồ cuối lớp, thấp giọng nói: “Dạ, là 7 giờ 10.”
Giáo viên càng trừng mắt khó chịu: “Còn trả lời tôi? Ra ngoài mà đứng! Người ngợm sáng sớm đã mồ hôi mồ kê, đem vào đây cho ai ngửi?”
Lời lẽ khó nghe như vậy, đúng là chỉ có cô Nhâm có thể nói ra thôi.
Nghiêm Thừa Thừa nhìn cô một cái, không nói gì liền quay người, sẵn sàng rời khỏi lớp đứng.
Lúc đi ngang bàn của Âu Dương Kiều Vỹ, chợt cậu lên tiếng: “Kiều Vỹ, cậu đang nhắn tin à?”
Nghe một câu này làm cho Âu Dương Kiều Vỹ giật bắn mình, điện thoại trong tay cũng không kịp bỏ vào hộc bàn.
Thật ra cậu chỉ định nhắn tin về cho mẹ mình, bảo rằng tối nay muốn ăn món gà chiên nước mắm mà thôi. Tranh thủ lúc cô Nhâm đang trách mắng Nghiêm Thừa Thừa, cậu mới lấy điện thoại ra nhắn một tin.
Nào ngờ chưa kịp nhắn thì…
Cô Nhâm đẩy kính liếc nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, dứt khoát chỉ tay nói: “Cả em, ra luôn!”
Chúc Văn ở đằng sau rén vô cùng, ngồi im như thóc.
Âu Dương Kiều Vỹ ấm ức muốn khóc, ngẩng mặt lên liếc Nghiêm Thừa Thừa, sau đó cùng cậu ta đi ra ngoài lớp.
Nghiêm Thừa Thừa thản nhiên dựa lưng vào tường, nhìn vẻ mặt không cam tâm của bé con bỗng nhiên nói: “Xin lỗi, chỉ là đứng một mình có hơi buồn.”
Âu Dương Kiều Vỹ lần đầu tiên bị giáo viên bắt phạt ra ngoài hành lang đứng thế này.
Cậu cảm thấy suốt quãng đời đi học của mình, chưa khi nào nhục nhã như vậy!
“Cậu dám làm nhục tôi hả?”
Nghiêm Thừa Thừa cúi đầu, muốn nhìn bằng được vẻ giận dữ của cậu: “Không có, nhưng tôi buồn thật mà. Đứng một chốc đi, mỏi chân tôi cõng cậu!”
Bé con vẫn cúi gằm mặt, lửa giận hừng hực phun ra: “Cậu im đi!”
Cậu cảm thấy cuộc đời mình đúng là sung sướng quá lâu rồi, từ trên trời rơi xuống một Vưu Kiện nghìn năm cưa không đổ, bây giờ lại rơi xuống thêm một Nghiêm Thừa Thừa cà nhây không lối thoát.
Đúng là ở nhà sung sướng quen rồi, bước chân ra ngoài liền gặp những muộn phiền.
Nghiêm Thừa Thừa cũng không nói nữa.
Cả hai đứng như vậy một hồi, đột nhiên Âu Dương Kiều Vỹ đưa tay dụi dụi mắt.
Mắt cậu bị con gì đó bay tọt vào, bây giờ ngứa muốn chết, khó chịu muốn chết!
Thấy cậu cứ dụi hoài, Nghiêm Thừa Thừa nhịn không được xoay qua, bắt cậu ngẩng đầu lên.
Mắt đỏ lên rồi này.
Nghiêm Thừa Thừa nhíu mày, dùng ngón tay cẩn thận kéo mi mắt cậu lên một chút, sau đó thổi nhẹ hơi vào.
Nghiêm Thừa Thừa vẫn giữ cứng đầu bé con, thấp giọng nói: “Đừng ồn, cô Nhâm ra xử hai đứa bây giờ. Tôi thổi cho cậu đỡ khó chịu.”
Dí tiền mình cần á!
Bé con lòng tuy phản kháng, nhưng vẫn đứng yên để cho Nghiêm Thừa Thừa thổi hai cái.
Đúng lúc này, trên hành lang bỗng có một bóng người từ xa đi đến.
Vưu Kiện cầm theo danh sách lớp, đang thong thả đi trên hành lang thì chợt nhìn thấy cảnh tượng gần gũi kia.
Anh dừng chân, từ xa nhìn thật rõ Nghiêm Thừa Thừa và Âu Dương Kiều Vỹ.
Chưa bao giờ anh nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ bị bắt đứng ngoài lớp thế này hết, hôm nay sao lại… Còn đứng cùng Nghiêm Thừa Thừa nữa chứ.
Hai cái đứa này rốt cuộc…muốn gì?
Nghiêm Thừa Thừa thổi xong, còn dịu dàng xoa mắt cho bé con: “Đỡ chưa?”
Âu Dương Kiều Vỹ đưa tay đẩy đối phương ra, nhạt nhẽo nói: “Rồi.”
Nghiêm Thừa Thừa khẽ cười, duỗi tay bẹo má theo thói quen: “Ngoan quá, đáng yêu ghê.”
Ngoan củ khoai tây!
Mình thèm ngoan với loại người theo chủ nghĩa cơ hội này à?
Vưu Kiện vẫn trầm mặc quan sát một lúc, rốt cuộc không đi tới gần mà quay gót đi về phía ngược lại.
Vui vẻ thật đấy! Tốt, cũng không bám mình nữa, mình phải vui mới đúng!
Anh cong môi cười như không cười, nhanh chóng rời đi.
Danh sách lớp cuộn trong tay, có chút bị “hành”.
…
Tiết thứ ba là giờ thể dục.
Mọi người hôm nay bị cô Nhâm dọa sợ đến hai tiết đầu, khi tới tiết thứ ba thì hoan hô vui mừng, rốt cuộc tâm trạng cũng được giải tỏa chút ít.
Âu Dương Kiều Vỹ cũng rất vui vẻ, vì sẽ được ngắm Vưu Kiện suốt bốn mươi lăm phút.
Chúc Văn đi sau cậu vội chạy lên, vỗ vai nói: “Nè, sáng nay đứng có mệt không?”
Nhắc lại chuyện hồi sáng làm Âu Dương Kiều Vỹ tức gần chết.
“Đứng một mình thì cũng được, nhưng đứng cùng với tên kia, thật tức chết được á.”
Chúc Văn quàng tay qua cổ cậu, cười nói: “Nghiêm Thừa Thừa người như tên, rất thừa cơ hội! Cậu ta ghê gớm tâm cơ quá, nói một câu liền bắt được cậu đứng phạt chung rồi. Sau này thỉnh thiếu gia cẩn thận.”
Âu Dương Kiều Vỹ bĩu môi: “Cẩn thận hay không cẩn thận cũng vậy thôi. Cậu ta có thể bắt thân xác này, nhưng không thể bắt được trái tim này!”
“Haha, biết rồi biết rồi, đi gặp người giữ trái tim của cậu thôi nào.”
Mọi người dàn thành bốn hàng ngang thẳng tắp.
Khi lớp trưởng bắt đầu điểm danh, Nghiêm Thừa Thừa từ trên lầu chạy nhanh xuống, đến trước mặt Vưu Kiện.
Cậu cũng đã nghe phong phanh về người thầy vạn người yêu này rồi.
Liếc mắt đánh giá một chút, Nghiêm Thừa Thừa trong lòng thừa nhận, Vưu Kiện rất đẹp trai, đôi mắt mang một màu tím nhạt đặc biệt vô cùng, khí chất làm cho người khác phải si mê khó dứt.
Vưu Kiện lãnh đạm nhìn Nghiêm Thừa Thừa.
“Xin lỗi thầy, em là học sinh mới, Nghiêm Thừa Thừa.”
Vưu Kiện nhìn đối phương, đột nhiên nhớ đến chuyện hồi sáng, trong lòng không vui nói: “Thừa Thừa.”
“Dạ?”
“Nhảy cóc năm vòng sân.”
Nghiêm Thừa Thừa có chút bất ngờ, không nghĩ chỉ vì mình xuống trễ hai phút mà bị bắt nhảy cóc năm vòng như vậy.
Liếc nhìn vòng sân khá rộng, lòng cậu cũng hơi não nề.
Mọi người trong lớp lúc này ghé tai nhau thì thầm, cuối cùng chốt hạ một câu: “Hôm nay Thừa Thừa bước sai chân rồi, buổi sáng thì cô Nhâm, bây giờ là thầy Vưu.”
Âu Dương Kiều Vỹ im lặng quan sát, sau đó nhìn Vưu Kiện một cái.
Anh chưa từng phạt học sinh bao giờ. Sao hôm nay bỗng dưng lại đưa ra hình phạt đáng sợ này?
Nhưng mà ít ra cũng có người thay cậu trả thù Nghiêm Thừa Thừa.
Bé con nghĩ nghĩ rồi mỉm cười đắc ý.
Nụ cười này vô tình thu vào tầm mắt của Vưu Kiện, anh nhíu mi nhìn cậu.
Bé con cũng dời tầm mắt, vừa vặn nhìn anh, theo phản xạ cười lên một cái rạng rỡ.
Nào ngờ bị anh lườm một cái khó hiểu.
Ơ…thầy gì kì cục! Mình cười mà lại đi lườm mình là như nào…
Âu Dương Kiều Vỹ xị mặt, phút chốc tiu nghỉu.
Sau bốn mươi lăm phút vận động cật lực, tiết thể dục rốt cuộc cũng kết thúc.
Vưu Kiện hô: “Giải tán.”
Sau đó anh nhìn qua đám đông đang tản ra, phát hiện Nghiêm Thừa Thừa lại tranh thủ đi theo Âu Dương Kiều Vỹ, không nhịn được gọi:
“Kiều Vỹ.”
Âu Dương Kiều Vỹ ở bên này đang cãi nhau hăng máu, nghe thấy tiếng gọi thân thương, bỗng chốc ngừng lại, quay qua nhìn anh.
Thầy gọi mình á?
Sau đó lăn tăn chạy lại gần.
Bé con nghiêng đầu hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Em cùng thầy đem bóng đến phòng dụng cụ.”
Bé con kinh ngạc, gì chứ?
Nghiêm Thừa Thừa lúc này nhảy ra: “Để em đi cùng cậu ấy cho thầy.”
Chuyện đem bóng này đúng là rất ngẫu nhiên, thuận miệng gọi một tiếng, cố ý tách khoảng cách hai người ra thôi. Nào ngờ Nghiêm Thừa Thừa quả thực tranh thủ cơ hội, lại chạy đến muốn giúp đỡ quỷ nhỏ này.
Vưu Kiện cảm giác mình bị đau đầu, hành động cũng không tỉnh táo, suy nghĩ càng không thông suốt.
Mình bị cái gì vậy?
Sao mình phải khó chịu thế nhỉ?
Vưu Kiện thầm thở dài một tiếng, thay đổi kế hoạch: “Vậy em giúp thầy đem số bóng này đến phòng dụng cụ đi. Kiều Vỹ, lên lớp đi.”
Bé con “…” Rốt cuộc thầy ăn phải món gì hỏng rồi?
Âu Dương Kiều Vỹ thắc mắc nhưng không hỏi, chỉ ngoan ngoãn quay người đi lên lớp với Chúc Văn.
Nghiêm Thừa Thừa ngược lại cảm thấy mình mới là đứa dính phải bùa độc, chắc chắn có kẻ đang yểm bùa mình, cho nên mới xui xẻo như vậy!