Mưa dần dần nhỏ hạt, Âu Dương Kiều Vỹ đem tâm trạng hớn hở chạy về phía cửa nhà. Khi nhìn thấy Liêu Mịch đứng đó trông ngóng, cậu mới sực tỉnh, giấu đi vẻ mặt mừng rỡ như điên kia, thấp giọng chào mẹ.
Liêu Mịch nhìn cậu ướt như chuột lột, vừa xót vừa buồn cười nói: “Mau vào nhà đi tắm, mẹ hâm cơm rồi ra ăn.”
Âu Dương Kiều Vỹ khẽ hít một hơi lành lạnh, cảm thấy may mắn khi Liêu Mịch không hỏi đến Vưu Kiện. Cậu chạy lên lầu, vừa đi vừa nói vọng xuống, “Hôm nay con muốn ăn nhiều một chút!”
Liêu Mịch ở trong bếp hâm đồ ăn, vẻ mặt vẫn rất bình thản như không có chuyện gì, đem tất cả món ngon hâm nóng một lượt.
Khi Âu Dương Kiều Vỹ bước xuống phòng ăn thì mọi thứ đã dọn xong cả rồi. Cậu bận một bộ đồ ngủ màu xanh dương có hình cá voi, vừa trẻ con vừa đáng yêu. Đem cái bụng đói ngồi vào bàn ăn, bé con hý hửng cầm chén lên, và vào miệng vài đũa.
Cơm rất ngon, ngon chết người!
Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng vẫn còn thấy siêu hạnh phúc, đến những món có rau xà lách cậu cũng ăn luôn. Hôm nay sao mà nó ngon thế nhỉ?
Liêu Mịch nhìn dĩa rau xà lách bị mất vài cọng, có hơi kinh ngạc. Bà đợi cậu ăn đến chén thứ hai mới nhẹ giọng hỏi:
“Khi nãy ai đưa con về thế?”
Cuối cùng vẫn bị hỏi tận mặt.
Âu Dương Kiều Vỹ suýt thì bị sặc miếng thịt, vội vàng cầm cốc nước bên cạnh uống liên tục mấy hớp. Sau đó cậu nâng mắt nhìn mẹ mình, nghĩ nghĩ một lúc vẫn thành thật nói:
“Dạ, là thầy của con. Hôm nay thấy con không đem dù theo, thầy sẵn đường đưa về nhà ạ.”
Liêu Mịch chống cằm lên tay, ánh mắt quan sát thái độ của con trai, hơi mỉm cười: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Chẳng hạn như, vì sao hôm nay con lại muốn ăn nhiều, vì sao con lại ăn rau xà lách, vì sao cái mặt hớn hở như thấy tiền như vậy? Đều là vì hôm nay thầy giáo kia đưa con về nhà sao?”
“Không có.” Âu Dương Kiều Vỹ lập tức phủ nhận, vừa cắn miếng thịt vừa nhất nhất lắc đầu, “Hôm nay con được điểm cao trong lớp, được cô tuyên dương nên tâm trạng phấn khích một chút thôi. Con ăn nhiều vì con đói, cả một ngày học quá trời luôn, con đói muốn xỉu.”
Liêu Mịch liếc cậu một cái, đánh giá độ chân thật trong lời nói, cuối cùng xem như chưa từng nghe hay nhìn thấy gì. Bà không hỏi nữa, nhưng cũng không có nghĩa bà sẽ không quan tâm để ý đến chuyện này.
Chuyện này quá bất thường.
Âu Dương Kiều Vỹ sau khi ăn uống no nê liền đứng dậy: “Con lên phòng học bài đây, sắp thi rồi ạ.”
Liêu Mịch quay đầu nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cậu nhanh như con sóc, trầm ngâm nhớ lại người đàn ông hồi nãy.
Khuôn mặt đó trông rất quen. Có điều vì anh đứng hơi xa, còn dưới mưa nữa nên…không thể chắc chắn được điều gì.
…
Sau khi lên phòng, Âu Dương Kiều Vỹ liền nằm xuống giường, lăn qua lăn lại vài vòng. Tiếp đến, cậu lấy điện thoại ra, không thể kìm nổi niềm hạnh phúc trong lòng mình, nhắn tin khoe với Chúc Văn.
[Vỹ Vỹ: Này, hôm nay thầy Vưu đã đưa mình về nhà đó.]
[Chúc Văn: Rồi sao nữa? Có hôn không?]
Âu Dương Kiều Vỹ trừng mắt nhìn tin nhắn, trách thầm cô bạn này cũng nhảy cóc quá rồi. Cái gì cũng phải từ từ chứ!
Sau đó cậu im lặng tưởng tượng, nếu lúc nãy Vưu Kiện mà hôn cậu, dưới trời mưa như vậy, xin phép mẹ cho con nói một câu, thật mẹ nó lãng mạn chết người ta!!!
Nghĩ đến thôi đã đỏ cả mặt, Âu Dương Kiều Vỹ lật người lại, đầu tựa lên gối, vừa cười vừa nhắn tin.
[Vỹ Vỹ: Không có hôn, cậu nghĩ mình dễ dãi vậy sao?]
[Chúc Văn: Hahaha, cậu thiếu điều dâng tất cả lên miệng thầy luôn rồi, còn cái gì mà không dễ dãi chứ? Nhưng mà cuối cùng cũng được thầy phát chút phúc lợi, xem như…cũng thành công kha khá rồi đó.]
[Vỹ Vỹ: Thật ra mình vẫn không hiểu nổi thầy ấy, lúc nóng lúc lạnh là thế nào? Sao thầy còn khó hiểu hơn mấy bài toán nâng cao trên mạng mình nghe nữa đó.]
[Chúc Văn: Sông có khúc, người có lúc mà, cậu chưa nghe à?]
Âu Dương Kiều Vỹ hơi hoài nghi, câu này cũng có thể áp dụng trong hoàn cảnh của Vưu Kiện sao? Nghe rất lạ tai, nhưng thôi tạm chấp nhận.
[Vỹ Vỹ: Mình cảm giác dạo gần đây thầy ấy có chuyển biến hơn rồi, nhưng đôi lúc cũng còn khó hiểu, đang dưng mặt lạnh với mình, sau đó thì lại làm mấy trò muốn kéo mình lại.]
[Chúc Văn: Cậu là yêu tinh không phải sao? Bói bài xem.]
Sờ sờ mũi, bé con hừ khẽ, mìh không được sử dụng phép thuật bừa bãi. Nhưng nếu tâm trạng và suy nghĩ của người kia như vậy, bói ra kiểu gì cũng nhiễu bài cho xem.
Phức tạp muốn chết.
Âu Dương Kiều Vỹ không nhắn cho Chúc Văn nữa, chỉ lẳng lặng lui ra, đăng một trạng thái mới.
Vỹ Vỹ: Nhắm mắt lại khẽ ước một điều, mở mắt ra điều ước đã thành sự thật. Ước rằng anh sẽ xuất hiện trước mặt em, nắm lấy tay em cùng nhau mạo hiểm~.
Đây là lời bài hát mà cậu tình cờ nghe được, cảm thấy lời lẽ thật ngọt ngào như đường mật. Lại nhớ tới Vưu Kiện, cậu úp mặt xuống gối, lăn qua lăn lại.
Đúng lúc này, Liêu Mịch mở cửa, gõ lên cửa vài tiếng. Phát hiện bộ dạng đáng nghi của cậu, bà buồn cười hỏi: “Vẫn còn phấn khích à? Lăn lộn sắp rơi xuống đất rồi.”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe thấy giọng nói, cả người bật dậy, gương mặt đỏ bừng.
“Không…không có. Mẹ, mẹ vào không gõ cửa!”
“Mẹ có gõ, nhưng con không trả lời.” Liêu Mịch nhẹ nhàng nói, sau đó đưa lên một vật trong tay, “Cái áo khoác này của ai vậy?”
Liếc nhìn chiếc áo khoác da, Âu Dương Kiều Vỹ giật bắn mình. Cậu đứng dậy chạy lại, giành chiếc áo từ tay Liêu Mịch, xấu hổ nói: “Cái này…của thầy ạ. Khi nãy con quên mất, đáng lý con phải giặt riêng.”
“Con giặt?” Liêu Mịch nhướn mày hỏi, bộ dạng đương nhiên không muốn tin vào tai mình rồi.
Quần áo trong nhà này đều một tay Liêu Mịch soạn ra, sau đó đem bỏ vào máy giặt. Nhóc con này có đời nào nhìn ngó cái máy giặt nó hoạt động như thế nào đâu?
Cho nên đừng nói đến việc đem áo khoác này giặt riêng.
Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt nhìn bà, lúng túng nói: “Vâng, cái này con sẽ giặt cho, mẹ không cần giặt đâu. Con giặt tay được mà.”
Liêu Mịch cũng hờ hững nói: “Con kêu mẹ cũng không giặt cho đâu. Đồ của con mà.”
Câu từ nhấn nhá nhức hết cả mông.
Âu Dương Kiều Vỹ trong bụng thầm nói, không lẽ mẹ biết hết rồi hả, sao lại bảo đây là đồ của mình?
Nhưng mà…giặt làm sao ta?
Khổ ghê vậy đó!
Âu Dương Kiều Vỹ thở dài: “Dạ, để con học bài xong sẽ xuống giặt áo, phơi lên mới trả cho thầy được.”
Liêu Mịch thầm cười: “Ừ, vậy mau học bài đi rồi xuống giặt áo.” Nói xong bà thản nhiên quay lưng đi xuống lầu.
Đóng cửa lại, bé con cầm chiếc áo khoác ướt sũng nước mưa, đưa lên mũi hít một cái.
Trộn lẫn với mùi ẩm của nước mưa còn có mùi nước hoa của anh nữa.
Mình bị điên thật rồi, sao có thể thấy mùi này thơm được chứ? Nhưng mà, càng hít càng ghiền, tiêu rồi, có bệnh rồi!
…
Sau khi làm xong tất cả bài tập cho ngày mai, Âu Dương Kiều Vỹ đi xuống dưới nhà, tìm máy giặt.
Lần đầu tiên cậu chịu khó nhìn vào mấy cái nút ở trên máy giặt. Đọc hết một lượt, cậu cảm thấy mình căn bản không giỏi về công nghệ, vậy là đành đem áo khoác vào phòng tắm, tự giặt tay.
Xả nước đầy thau, cho một ít xà phòng thơm tho vào, nhúng áo xuống.
Nếu như bình thường, người ta sẽ dùng chân đạp xuống đồ cho thật sạch sẽ. Nhưng mà chiếc áo này của người thương, bé con căn bản không thể làm như vậy được.
Lần đầu tiên nhúng tay vào lớp nước đẫm xà phòng để giặt quần áo, Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy mọi thứ vi diệu thật sự.
Chỉ vì tình yêu, chúng ta cái gì cũng có thể làm được!
Bé con nắm lấy hai vạt áo, chà chà vào nhau.
Miệng còn lẩm bẩm: “Vò một cái, yêu thầy nhiều. Vò hai cái, yêu thầy rất nhiều. Vò ba cái, thầy khi nào mới chịu yêu mình đây?”
Bởi vì giặt quần áo tương đối chán, bé con vừa hát hò vừa tích cực vò tới vò lui.
Bên ngoài phòng tắm, Liêu Mịch tình cờ nghe thấy những lời lẩm bẩm này, bất giác sững người. Bà không nghĩ con trai bé nhỏ của mình vậy mà lại…
Lẽ nào người thằng bé đơn phương chính là người thầy kia sao? Đây là yêu thích nhất thời thôi có đúng không? Ở tầm tuổi này, cái gọi là yêu thích rất mơ hồ, chỉ cần đối phương dịu dàng một chút liền mềm lòng và nghĩ mình đã yêu.
Liêu Mịch hiểu rõ việc này, cho nên càng lo sợ bé con cũng vì ngộ nhận mà lún sâu vào chiếc hố tự mình đào.
Bên trong bé con vẫn còn ngâm nga hát hò, xem chừng tâm tình rất vui vẻ.
Liêu Mịch cúi mặt thở dài một tiếng, chuyện này nếu để cho chồng mình biết được chắc chắn cả hai đều sẽ không yên.
Đêm khuya, Liêu Mịch đi vệ sinh xong, lúc đi ngang phòng của Âu Dương Kiều Vỹ, bà hơi dừng lại. Bình thường cậu cũng hay học khuya lắm, đến hơn mười hai giờ còn chưa chịu ngủ.
Liêu Mịch chần chừ giây lát mới khẽ khàng mở cửa, bước vào trong xem thử.
Hôm nay Âu Dương Kiều Vỹ ngủ rất sớm, bài vở trên bàn đều bỏ vào cặp hết rồi. Liêu Mịch liếc mắt quan sát một cái, cong môi mỉm cười hài lòng. Đi đến bên giường, bà cúi người chỉnh lại chăn bông cho cậu, vô tình phát hiện cơ thể người kia nóng như lửa thiêu.
Sờ lên trán cậu, Liêu Mịch chau mày, sốt rồi, hẳn là lúc chiều dầm mưa đi về.
Vội vàng rời khỏi phòng, Liêu Mịch đem thuốc và nước ấm đến cho cậu.
“Tiểu Vỹ, bảo bối, ngồi dậy một chút.” Bà đưa tay lay người cậu dậy.
Âu Dương Kiều Vỹ không biết bản thân phát sốt, chỉ cảm thấy trong người rất mệt, nóng hầm hầm, mắt mở không lên nổi. Nghe thấy giọng của mẹ mình, cậu chỉ rên hừ hừ rồi xoay người muốn chui vào chăn ngủ tiếp.
Liêu Mịch kiên nhẫn kéo cậu dậy, bắt cậu uống một viên thuốc cảm rồi mới để ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Liêu Mịch gọi điện cho Tiết Nhung, xin phép cho cậu nghỉ một ngày.
Bạn thân lại đổ bệnh phải nghỉ ốm, Chúc Văn ngồi một mình dưới căng tin bỗng lòng trống trải.
Lấy điện thoại ra nhắn cho cậu một tin.
[Chúc Văn: Nè quỷ nhỏ, cậu yếu đuối ghê, sao lại đổ bệnh nữa rồi? Mau ăn uống rồi đi học lại nào, sắp thi rồi đó.]
Âu Dương Kiều Vỹ ngủ li bì. Khi có thể tỉnh táo ngồi dậy ăn cháo cũng đã sang ngày hôm sau rồi.
Ăn xong, cậu xoay người tìm điện thoại của mình. Vừa mở ra đã thấy tin nhắn của Chúc Văn. Tin nhắn tiếp theo là của Nghiêm Thừa Thừa.
Âu Dương Kiều Vỹ kéo xuống tiếp, nhận ra hết tin nhắn rồi.
Hm, chắc lại không thèm quan tâm người ta nữa rồi.
Nếu vậy…
Không vội trả lời tin nhắn của hai người kia, Âu Dương Kiều Vỹ bay vào đăng một trạng thái mới.
Vỹ Vỹ: Cả người đều nóng, phát sốt thật khó chịu!
Sau đó vài phút, một loạt thông báo nhảy lên không ngừng.
Bên dưới có vài bình luận từ những người bạn cùng lớp.
Hoa Hoa: Cậu vẫn còn bệnh à? Ráng nghỉ ngơi đi nha. Bài tập còn nhiều lắm đó.
Chúc Văn: Còn sức đăng status thì không đến nỗi nào, ha hoàng tử bé.
Nghiêm Thừa Thừa: Lại đây, chúng ta vận động một chút, đảm bảo sẽ làm cho cậu hết sốt, hehe.
Vỹ Vỹ: @Hoa Hoa Có gì cậu chụp bài cho mình với nha.
Nghiêm Thừa Thừa: @Vỹ Vỹ Chỉ có người nghĩ bậy, không có người nói bậy. Nhưng mà cậu muốn thì tôi chiều, lại đây, bảo bối.
Vỹ Vỹ: @Nghiêm Thừa Thừa Đồ không có liêm sỉ!
Âu Dương Kiều Vỹ lướt ngón tay trên màn hình, kiên nhẫn chờ đợi một người nào đó vào tương tác trạng thái của cậu. Nhưng mà chờ đợi một buổi trời cũng không thấy người nào đó ở đâu cả.
[Chúc Văn: Còn sốt cao lắm hả?]
[Vỹ Vỹ: Không còn.]
[Chúc Văn: Vậy sao status cậu lại đăng như vậy? Hmm]
[Vỹ Vỹ: Bị bệnh khác rồi.]
[Chúc Văn: Bệnh gì?]
[Vỹ Vỹ: Tâm bệnh đó!!!]
Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy hơi hờn dỗi, không lẽ không nhìn thấy trạng thái của mình à? Lại không quan tâm người ta nữa rồi. Người gì kì cục ghê, lúc nóng lúc lạnh, không biết đâu mà đoán nữa.
…
Phía bên này, Vưu Kiện sau khi xong công việc ở trường thì bận tối mặt ở quán bar. Khách ra khách vào nhiều không đếm xuể, trong đó còn có một số khách quý của anh nữa.
Vưu Kiện vừa tiếp xong hai vị mỹ nhân, trong lòng mệt đứt hơi. Giả vờ cười đùa với họ không biết từ bao giờ lại mệt mỏi thế này?
Nụ cười giả tạo đúng là khiến người khác mất sức.
Vưu Kiện ngồi nghỉ trong phòng, lúc này mới kiểm tra tin nhắn trong điện thoại. Mục tin nhắn trống rỗng, nhưng thay vào là mấy trạng thái được đăng lên bởi nhóc con kia.
Anh im lặng ngồi đọc hết một lượt, bỗng dưng bật cười.
Trời ạ, những trạng thái này đúng là tấu hài mà. Quỷ nhỏ kia cái gì cũng nghĩ ra được.
Đọc thêm trạng thái mới nhất, anh hơi nhíu mày.
Bị sốt rồi à? Hình như không nhầm hôm qua cũng không đi học.
Vưu Kiện thở dài một hơi, yếu đuối.
Sau đó anh vô tình ấn vào khung bình luận bên dưới, nhìn thấy nhiều học sinh của mình bình luận sôi nổi. Chủ yếu là hỏi thăm tình hình sức khỏe của quỷ nhỏ. Nhìn một hồi, anh phát hiện Nghiêm Thừa Thừa bình luận mấy câu hết sức…
Vận động một chút là làm gì?
Vưu Kiện hơi chau mày, bảo bối?
Đúng lúc này, Bắc Ni ở bên ngoài bước vào, nụ cười trên môi còn chưa tắt đã nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Vưu Kiện. Cậu như con chó nhỏ chạy lại, phe phẩy đuôi, hỏi thăm.
“Đại ca, mặt anh sao lại khó coi như thế?”
Vưu Kiện lạnh tanh đáp: “Có sao?”
Bắc Ni gật gù: “Có, trông như có người vừa chọc tức anh vậy đó.”
Nói xong cậu liếc nhìn màn hình điện thoại, dù biết chuyện này là không nên nhưng mà cậu tò mò muốn chết. Nhìn xong, cậu không thấy gì đặc biệt, vậy là dời tầm mắt sang chỗ khác.
Tắt màn hình điện thoại, tùy tiện ném sang một bên, Vưu Kiện vẫn còn hơi hậm hực, nâng ly rượu lên uống một chút.
Công việc bận rộn đã mệt chết người, bây giờ còn đọc mấy cái nhảm nhí này nữa.
Bực mình.
…
Đến buổi thi đầu tiên, sức khỏe của Âu Dương Kiều Vỹ vẫn chưa khỏe hẳn. Cơ thể vẫn sốt đi sốt lại, rất khó chịu. Nhưng cậu không thể bỏ kỳ thi, vì vậy uống một liều thuốc rồi chuẩn bị lên đường.
Liêu Mịch đi theo sau cậu, lo lắng nói: “Thi xong thì gọi cho tài xế nhé con. Đừng có đi xe buýt về nữa. Có gì thì gọi cho mẹ.”
Âu Dương Kiều Vỹ trông nhỏ bé nhất chính là lúc bị bệnh. Cả người đã gầy đã nhỏ nhắn, khuôn mặt còn xụ xuống, trông thấy thương.
Quay đầu lại, cậu nói: “Dạ con nhớ rồi. Mẹ vào nhà đi.”
Dứt lời liền đi thẳng ra ngoài xe, an tĩnh ngồi vào.
Lúc đến trường, mọi người hầu như đều đã đến đông đủ, tụ tập ngoài hành lang thành từng đám người nhỏ, cùng nhau ôn lại bài.
Âu Dương Kiều Vỹ không có thói quen ôn bài trước khi vào thi, cậu nghĩ làm như vậy còn áp lực hơn mấy lần, nên là thôi dẹp hết.
Môn thi đầu tiên là Ngữ Văn, luôn là như vậy.
Trong người thật sự còn mệt, Âu Dương Kiều Vỹ viết được hơn nửa trang giấy đã thấy nản, ngòi bút múa trên giấy càng ngày càng chậm chạp.
Sau khi làm xong câu cuối cùng, cậu ngừng lại, không thể nghĩ ra thêm gì nữa.
Xem như môn Ngữ Văn lần này chính thức ăn cám rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ bị sốt lại, người nóng hầm hầm. Cậu buông bút, gấp giấy thi lại rồi nằm gục lên bàn.
Lúc tỉnh dậy cũng là lúc thầy giám thị đi thu bài. Ông đi ngang qua chỗ cậu, lạnh nhạt gõ lên bàn mấy tiếng.
“Đi thi mà còn ngủ như vậy được nữa.”
Âu Dương Kiều Vỹ không đáp, căn bản cũng không nghe thấy ông ấy nói gì. Cậu lấy cặp đeo lên người rồi rời khỏi lớp. Ngước mắt muốn tìm Chúc Văn nhưng không thấy, vậy là lấy điện thoại ra, định gọi cho tài xế.
Điện thoại vừa kết nối, một người từ xa bước lại gần, cất tiếng gọi: “Tiểu Vỹ.”
Âu Dương Kiều Vỹ mệt mỏi nâng mắt nhìn qua, phát hiện người vừa gọi mình là “Tiểu Vỹ” không ai khác chính là…
Bên kia, chú tài xế hỏi: “Con thi xong rồi hả? Chú đến nha.”
Sau vài giây định thần, bé con vội nói: “Không…không ạ, chú khoan đến, khi nào cháu gọi lại đã.”
Nói xong cậu cúp máy, nhanh hơn cả chớp.
Vưu Kiện bước lại gần, quan sát sắc mặt của bé con, dường như nhìn ra bé con không được ổn lắm.
Anh hơi nhíu mày, duỗi tay ra vén tóc mái phía trước lên, sau đó cúi đầu, áp trán mình lên trán cậu.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Vưu Kiện không cần biết xấu hổ viết như thế nào.
Anh thích thế nào liền thế ấy.
Khuôn mặt của anh đột nhiên phóng to làm bé con cả người căng cứng.
Nhìn ở đâu bây giờ?
Bé con nuốt nước bọt, trái tim đập loạn xạ, mùi nước hoa nhẹ nhàng thoảng qua cánh mũi, phập phồng hồi hộp.
Vưu Kiện áp xong liền nói: “Vẫn còn sốt. Đã uống thuốc chưa?”
Bé con không biết nên nhìn chỗ nào, dứt khoát rũ mắt xuống, lí nhí nói: “Chưa ạ.”
Vưu Kiện lùi lại, nhưng bàn tay vẫn áp lên trán cậu: “Có mang theo thuốc không?”
Bé con không nhớ nữa, vội vàng kiểm tra trong cặp mình. Hóa ra Liêu Mịch đã sớm chuẩn bị phòng hờ cho cậu một liều rồi.
Gật đầu, bé con ngẩng mặt nói: “Có đem.”
Vưu Kiện thở nhẹ một cái, thuận tay bẹo cái má phúng phính vì sữa bò: “Ừ, vậy đi ăn một chút rồi uống thuốc. Yếu đuối quá đi.”
Má bị bẹo cũng không thấy đau, nhưng mũi nhỏ lại cay cay.
Bé con ôm cặp trước ngực, hơi mím môi ủy khuất nói: “Em tưởng thầy không thèm hỏi thăm em luôn chứ! Đợi thầy hỏi thăm em, chắc em đi xa luôn rồi.”
Miệng nhỏ bị anh búng một cái.
Anh lườm: “Bậy bạ. Còn chưa theo đuổi xong, đi xa được sao?”
Bé con bực mình: “Làm ma ám thầy!”
Vưu Kiện lần này bị chọc cười, khó chịu trong lòng cũng tan biến. Anh kéo tay cậu một cái nói: “Đi thôi, quỷ nhỏ lúc nào cũng nói nhiều thật!”