Sau lời nói của anh, căn phòng lại trở về dáng vẻ an tĩnh như ban đầu.
Âu Dương Kiều Vỹ không lên tiếng, chỉ ngẩn người nhìn anh. Trong đầu lặp lại câu nói của anh như một cái máy, rốt cuộc vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Thầy ấy làm vậy là có ý gì?
Sao lại nói những lời như vậy với mình?
Thầy không biết mình đang cố gắng vứt bỏ đoạn tình cảm này sao? Thật sự rất khó khăn nhưng mình đã đi được đến bước này rồi mà.
Thầy…thầy rất ép người, có biết không?
Âu Dương Kiều Vỹ dường như phẫn nộ muốn bật khóc, cuối cùng vẫn nhịn xuống, rũ mắt không nhìn Vưu Kiện nữa.
Mà Vưu Kiện nói xong cũng thấy lời nói của mình có gì đó không được sáng sủa đường hoàng, ánh mắt khẽ động.
Cả hai cứ thế không ai chịu lên tiếng nữa.
Qua một lúc, Vưu Kiện hạ mắt nhìn đỉnh đầu ngang bướng của ai đó, thấp giọng hỏi: “Còn đau bụng không?”
Nghe đối phương hỏi thăm, Âu Dương Kiều Vỹ lúc này mới chịu động đậy. Cậu cúi nhìn cuốn vở bài tập của mình, nghĩ nghĩ thật lâu mới bảo:
“Còn một chút.” Thật ra thì cậu không có đau bụng.
Dù sao cái cớ này luôn áp dụng triệt để trong mọi trường hợp muốn cúp tiết còn gì. Có lẽ thầy ấy cũng sớm nhìn ra trò của cậu rồi, nhưng thì làm sao chứ?
Ừ, mình cố tình trốn tránh đó, vì mình yêu tộc của mình…
Nhưng mà mình cũng còn yêu người ta.
Nếu đem cả tộc và người ta lên bàn cân để cân đo đong đếm thì…
Được rồi, mình thua, mình không thích bài toán này chút nào.
Thấy Âu Dương Kiều Vỹ trầm mặc rất lâu, anh cũng không hỏi nữa, chỉ đưa tay gõ lên đầu cậu một cái.
Dường như bộ dạng tức giận khi nãy đã biến mất, thay vào là một thầy Vưu ấm áp dịu dàng như mọi ngày.
Điều này nhất thời làm cho cậu chóng mặt, trái tim cũng bị xoay như chong chóng, chẳng biết đường nào mà lần.
“Nghỉ ngơi đi.”
Vưu Kiện quay người định rời đi, đi được vài bước thì ngừng lại, ngoảnh đầu nhìn cậu thêm một lần nữa.
Đối với tình cảm, chuyện vứt bỏ là một chuyện cực kỳ khó khăn. Nếu như đã nghiêm túc yêu thích, đừng nói đến việc từ bỏ, chỉ cần không gặp mặt đã có thể phát điên rồi.
Bộ dạng của Âu Dương Kiều Vỹ trước kia và bây giờ vẫn không khác biệt gì cho lắm. Chẳng qua là người kia cứng đầu quá thôi, cố gắng trốn tránh thì được gì chứ?
Vưu Kiện hạ tầm mắt, khóe môi hơi cong lên, anh vẫn còn chưa đồng ý, sao cậu lại được phép từ bỏ?
Trò chơi chưa bắt đầu, chưa thể kết thúc.
Vì mãi cúi thấp đầu nên Âu Dương Kiều Vỹ không nhìn thấy được biểu tình trên mặt của Vưu Kiện khi nãy. Cho nên cậu càng không biết rằng bản thân vẫn còn bị anh nắm chặt trong tay, tùy ý điều khiển.
Cửa phòng khẽ khàng mở ra rồi khép lại rất nhanh.
Lúc này cậu mới thả lõng được tinh thần của mình, vội vàng gục mặt xuống bàn, không làm gì, chỉ nhắm mắt.
Nghiêng mặt sang một bên, ánh nắng nhàn nhạt bên ngoài khẽ chiếu vào, rọi trên mặt gỗ vàng óng.
Trong mơ hồ, cậu như nhìn thấy được khuôn mặt của anh đang hiện lên trước mắt, bên tai còn lưu lại giọng nói từ tính của anh.
Tuy cậu còn là một thiếu niên chưa trưởng thành đúng nghĩa nhưng cũng không ngu ngốc đến độ không nhận ra được anh đang muốn làm gì.
Ngày trước cố gắng đẩy mình ra xa, đến khi mình quyết tâm ngoảnh đầu bỏ đi thì ra sức níu kéo mình lại.
Có lẽ vì anh đã thật sự chấp nhận cậu.
Nhưng cũng có lẽ anh không muốn chấp nhận kết quả trước mắt.
Con người của anh không phải luôn thích chinh phục người khác hay sao? Nếu như lần này cậu thật sự từ bỏ, chẳng khác nào đang khiêu khích bản tính vốn có của anh.
Giống như một trò chơi mê cung vậy, anh thích nhìn cậu bị anh vờn đến mệt lã, nhưng nhất quyết không để cậu thoát ra khỏi mê cung trăm ngã ấy.
Âu Dương Kiều Vỹ nhắm mắt lại, khi ý thức dần dần mơ hồ, cậu chợt nghĩ, ngoài việc thích chinh phục người khác, anh còn thích làm người khác đau khổ nữa.
Vậy mà…
Vậy mà…mình vẫn thích anh, thích rất nhiều.
Chẳng bao lâu, vì quá mệt mà ngủ thiếp đi từ khi nào không hay.
…
Có một chuyện rất may mắn đối với Âu Dương Kiều Vỹ: Lớp mười một chỉ học hai tiết thể dục trong một tuần mà thôi.
Nghĩa là, trong tuần chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó suốt chín mươi phút. Đây là con số mà ngày trước cậu không hề mong muốn, nhưng bây giờ xem ra nó rất lý tưởng.
Ở trong lớp, Âu Dương Kiều Vỹ ngồi làm bài tập Vật Lý. Chúc Văn mấy hôm nay cũng không đi ra ngoài chơi, chỉ nhốt mình tại chỗ ngồi, cặm cùi làm bài.
Việc này làm cho bạn thân Âu Dương vừa vui vừa lo.
Chúc Văn siêng học là một dấu hiệu đáng ăn mừng. Nhưng đột nhiên siêng học không lý do thì là một dấu hiệu đáng quan ngại.
Sau khi làm xong phiếu bài tập thứ tư, Âu Dương Kiều Vỹ quay người ra phía sau, nhìn nhìn Chúc Văn đang bấm máy tính một cách bất lực.
“Đang làm bài nào vậy?” Thấy cô vật vã quá mức, cậu không đành lòng hỏi một tiếng.
Chúc Văn nghe hỏi, dường như bị chọc vào điểm yếu, cuối cùng ném máy tính sang một bên, hậm hực nhíu mày.
Âu Dương Kiều Vỹ lần đầu tiên nhìn thấy Chúc Văn có biểu hiện này, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Trong người không khỏe sao?”
Chúc Văn trầm mặc rất lâu, sau đó đột nhiên ngước mắt lên nhìn cậu hỏi: “Cậu có phép thuật nào có thể xác định tính hướng không?”
“Hả?” Hiểu chết liền.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác kia, Chúc Văn bất lực gục mặt xuống bàn, cánh tay huơ lên xua xua: “Thôi bỏ đi, bài tập làm tớ phát điên mịa nó rồi. Dẹp hết đi! Bà chết cho vừa lòng!”
Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn phiếu bài tập, phát hiện người kia còn chưa làm xong phiếu thứ nhất nữa.
Vậy thì phát điên chỗ nào?
Định bụng quay lên không nói tiếp, nhưng nhớ lại những lúc cậu khó khăn, Chúc Văn đều ra sức an ủi và giúp đỡ, dù lúc nào cũng không suôn sẻ.
Nghĩ vậy, Âu Dương Kiều Vỹ lại quay xuống nói: “Văn Văn, cậu có tâm sự đúng không? Nói thử xem, có khi mình giúp được cậu.”
Chúc Văn từ mặt bàn ngẩng mặt lên, nghiến răng nói: “Cái này tớ nghĩ Thừa Thừa làm giỏi hơn cậu!”
“Cái gì mà nó giỏi hơn mình?” Không cam tâm chút nào luôn á.
“Đánh người!” Chúc Văn phồng má, hồi lâu nghĩ lại, “Nhưng mà tớ nghĩ lại rồi, cậu có vẻ làm hiệu quả hơn Thừa Thừa.”
Âu Dương Kiều Vỹ lườm một cái: “Thôi xin, mình không đánh nhau.”
“Cậu có!” Chúc Văn quả quyết, “Cậu đánh nhau nhưng không lộ mặt, càng không cần động tay! Tớ muốn giết người!”
Chúc Văn thay đổi ánh mắt, giận dữ ban nãy chợt tan biến, thay vào là sự hoang mang cực độ. Cô bé ôm ngực trái, dường như không muốn chấp nhận sự thật đang nghĩ trong đầu.
Vẻ mặt thương tâm đó làm cho người đối diện cũng bị lay động.
Chúc Văn rũ mắt, có chút sợ sệt nói: “Vỹ Vỹ, tớ nghĩ…tớ thích Vũ Thần rồi.”
…
Vài giây sau đó, Âu Dương Kiều Vỹ mới phản ứng với lời thú nhận của Chúc Văn.
Thật lòng mà nói, điều này cậu nhìn ra từ lâu lắm rồi. Có điều, vì cậu không dám chắc mối quan hệ của cả hai như thế nào cho nên cũng không muốn can thiệp quá sâu.
Bây giờ xem ra không can thiệp không được.
Chúc Văn nói xong còn tỏ ra lo lắng hơn, lắc lắc đầu nói: “Chắc không phải đâu ha, có khi do tớ ngộ nhận thôi… Thân thiết quá mức cũng dễ khiến người ta hiểu lầm bản thân mà.”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe vậy cũng hơi trầm mặc.
Sao ngày trước cậu không nghĩ bản thân bị ngộ nhận khi thích Vưu Kiện nhỉ? Có thể khi đó cậu thật sự ngộ nhận về tình cảm của bản thân, nhưng hiện tại có nói gì thì cũng bằng thừa rồi.
Cậu bước chân vào mê cung của anh rồi, không biết đến bao giờ mới thật sự thoát ra được nữa.
Ngước mắt nhìn Chúc Văn, Âu Dương Kiều Vỹ không biết phải khuyên nhủ cái gì. Dù bản thân chìm trong tình yêu lâu hơn cô, vậy mà một chút lời khuyên cũng không có.
Hồi sau, cậu gượng gạo hỏi: “Sao cậu lại sợ đến vậy?”
Chúc Văn cắn môi: “Sao lại không sợ được chứ? Tớ chưa từng nghĩ đến điều này bao giờ. Đôi lúc tớ mở miệng khen gái xinh, nhưng không có nghĩa tớ có cảm giác đặc biệt gì với con gái. Một phần gia đình tớ rất khó, rất quy củ, cổ hủ nữa… Vậy mà bây giờ tớ cảm thấy ghen tị với Phó Xuyên, không gặp Vũ Thần thì thấy nhớ cậu ấy, lâu lâu ngẩn người cũng vì nhớ cậu ấy… Cậu nói tớ không hoảng sợ được sao? Thích người cùng giới không…không dễ như vậy.”
Âu Dương Kiều Vỹ nheo mắt lại, chợt nói: “Vậy mà ngày trước khi mà mình nói thích người đó, cậu đã hùng hổ bảo thích thì nhích, tình yêu không phân biệt giới tính hay tuổi tác. Cái đó không phải cậu nói hả?”
“Đúng là mình nói.” Chúc Văn vẫn hoang mang muốn khóc, “Dù sao cậu cũng phải hiểu là, khi mình nằm trong trường hợp đó thì mới thấu hiểu được mọi cảm xúc mà. Tớ sợ gia đình và sợ Vũ Thần không chấp nhận, sẽ kì thị và tránh xa tớ. Chứ tớ không sợ người đời.”
“Bình tĩnh đi.” Âu Dương Kiều Vỹ vỗ lên bàn tay của cô, “Trước mắt cậu hãy kiểm soát cảm xúc của mình trước đã, đừng làm chuyện gì quá đáng khiến Vũ Thần phát hiện. Từ từ xác định lại tình cảm bản thân, không sao đâu.”
Nghe lời an ủi này, Chúc Văn phần nào đỡ hơn một chút.
“Ừm, tớ biết rồi. Không lẽ chơi với người nào liền giống người đó luôn hở? Bây giờ tớ thương tâm giống cậu rồi nè.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhấc mắt nhìn cô, ngoài mặt cười một cái nhưng trong lòng thì không.
Thật ra cậu biết không Chúc Văn? Đôi khi mình muốn giống như cậu và Thôi Vũ Thần vậy.
Là một con người bình thường, dù gia đình cổ hủ khó tính thế nào cũng có cách giải quyết riêng.
Không giống như mình với người đó, nếu đến với nhau thật chẳng biết ăn nói làm sao với phụ huynh nữa.
Chuyện tình này mẹ nó thật là lâm li bi đát mà.
Nhưng mà quên mất, mình với người ta còn chưa yêu nhau, ngẫm lại cậu vẫn rất sung sướng đó Chúc Văn!
…
Nhiều ngày sau đó, mọi thứ lại trở về quy củ, giống như bình thường.
Sáng sớm thức dậy, đến trường chăm chỉ học tập, buổi tối về vẫn phải chăm chỉ làm bài tập.
Vòng tuần hoàn này lặp đi lặp lại vô thức khiến cho Âu Dương Kiều Vỹ và Chúc Văn không còn thời gian để bận tâm đến những chuyện khác nữa.
Buổi tối, Chúc Văn thường nhắn tin trên Wechat với cậu, bày tỏ nỗi lòng của mình. Từ trước đến giờ cứ nghĩ mỗi cậu là người ôm tâm trạng trong lòng, bây giờ có thêm một đồng loại nữa, chẳng biết nên vui hay buồn. Nhưng mà Chúc Văn xem ra tinh thần thép hơn cậu, hôm trước còn lo sợ là vậy, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi.
Cô nàng bảo hiện tại chưa xác định được rõ ràng, nhưng cứ nhắm mắt làm ngơ, bên cạnh người ta đến khi nào hay khi đó. Những chuyện còn lại cứ mặc cho trời định.
Dù sao chuyện gì đến cũng phải đến thôi.
Âu Dương Kiều Vỹ đồng ý với lối suy nghĩ tích cực này. Có điều, vì sao cậu vẫn không thể lạc quan nổi vậy?
Mấy tuần nay hễ cậu đi đến đâu đều nhìn thấy Vưu Kiện ở đó, tuy hai người không còn nói chuyện với nhau nữa, đơn giản là nhìn thấy nhau rồi lướt qua nhau mà thôi.
Nhưng mà…mỗi lần như vậy, tâm tình của cậu thật sự chẳng yên ổn được.
Chỉ khi nhớ đến lời của Liêu Mịch, cậu mới bất đắc dĩ dằn xuống tình cảm trong lòng mình.
Hôm nay cũng như mọi ngày, học sinh trong lớp đều “cày cuốc” không nghỉ ngơi một phút giây nào.
Giờ ôn tập, Chúc Văn đột nhiên nói với cậu: “Cậu có bao giờ hỏi thử quan hệ của thầy Vưu với thầy hiệu trưởng là gì chưa?”
Nghe câu hỏi có chút kỳ lạ, cậu quay đầu nói: “Hai người đó thì liên quan gì đến nhau?”
“Tớ nghĩ là có. Cậu có biết thầy Vưu có một phòng nghỉ ngơi riêng trong trường không? Phòng đó nằm trên lầu hai, tách riêng với dãy lớp học bên trái. Theo như tớ nghe được thì thầy chỉ vào phòng vào giờ nghỉ trưa thôi, tầm mười lăm phút là rời khỏi đó à.”
Dừng một chốc, Chúc Văn tỏ vẻ thần bí phán xét: “Chỉ khi thầy Vưu là con trai thầy hiệu trưởng thì mới có một phòng riêng như vậy, đúng không?”
Âu Dương Kiều Vỹ nghiêng đầu suy tư một chốc.
Phòng nghỉ ngơi riêng sao? Ngày đi dã ngoại, anh cũng từng đặt một phòng riêng cho mình. Như thế chắc chắn anh có điều gì đó muốn giữ bí mật, không để cho người khác biết.
Đối nghịch với vẻ thần bí của Chúc Văn, Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng nghi hoặc nhiều hơn.
Cậu muốn biết rốt cuộc…anh đang che giấu cái gì.
Liệu có phải là thứ mà cậu đang nghĩ đến hay không?
Để làm rõ điều này, vào giờ ra chơi, Âu Dương Kiều Vỹ rời khỏi lớp, đi lên tầng hai của trường học. Theo như Chúc Văn nói thì có một căn phòng tách biệt với dãy lớp của học sinh. Giờ giấc của Vưu Kiện cũng khá cố định.
Tầm này anh thường ở phòng giáo viên hoặc là dưới sân bóng.
Âu Dương Kiều Vỹ đi tới gần cuối hành lang, sau đó phát hiện một căn phòng thật sự tách biệt với xung quanh. Bên ngoài dáng vẻ của nó cũng bình thường thôi, nhưng mà nó lại bị khóa mất rồi.
Cậu đưa tay lên muốn vặn thử thì biết đã bị khóa. Ánh mắt ngó dáo dác xung quanh, khu vực này cũng ít người qua lại, thật tiện để cậu làm trò.
Nghĩ ngợi thêm vài giây, Âu Dương Kiều Vỹ quyết định dùng phép mở khóa cửa. Một âm thanh khẽ khàng vang lên, trái tim của cậu tựa hồ cũng vừa rơi xuống một tiếng.
Sao mà căng thẳng quá đi mất…
Âu Dương Kiều Vỹ lần nữa vặn nắm cửa, đẩy cửa bước vào bên trong. Khi nhìn cách bày trí xung quanh, cậu mới nhận ra đây đúng là phòng nghỉ ngơi. Thậm chí còn là một phòng nghỉ ngơi vô cùng sang trọng.
Mọi vật dụng đều có đủ cả, rất tiện nghi.
Âu Dương Kiều Vỹ đóng cửa lại, nâng mắt quan sát một lúc rồi bỗng chú ý đến một vật nằm bên góc phòng. Trông nó giống như một tủ lạnh mini vậy đó.
Bước nhanh đến gần, Âu Dương Kiều Vỹ ngồi xổm xuống, ngón tay chần chừ chưa mở cửa tủ đó ra. Trong lòng đột nhiên hồi hộp và lo lắng, cậu sợ khi mình mở nó ra, bên trong sẽ là thứ đó.
Một khi như thế, cậu sẽ không còn cách nào tự trấn an bản thân được nữa.
Song song với suy nghĩ của mình, cậu động đậy ngón tay, hơi dùng sức mở cửa tủ ra. Bên trong không rõ là thứ gì, chỉ cảm giác một luồng khí lạnh cóng thổi phà đến, lạnh buốt da mặt.
Âu Dương Kiều Vỹ hơi sững người, sau khi mở cửa tủ ra hết mức, cậu mới nhìn rõ được những thứ được đặt bên trong.
Trong tủ lạnh mini được đặt rất nhiều bịch máu. Màu máu đỏ sẫm, đối nghịch với màu xanh nhạt xung quanh.
Khi đã nhìn rõ thứ đó rồi, Âu Dương Kiều Vỹ cả người ngẩn ra, cổ họng trở nên khô rát, dường như có gì đó nhợn nhợn ngay cuống họng.
Cậu không đứng dậy cũng không động đậy, chăm chăm nhìn vào từng bịch máu nằm yên bên trong.
Khóe mắt lúc này bỗng dưng nhỏ xuống một giọt nước.
Cậu không rõ lý do gì mà mình lại bật khóc.
Có lẽ là hoảng sợ, cũng có lẽ là vì sự thật không thể phủ nhận được nữa.
Đóng cửa tủ lại, khí lạnh cũng chợt biến mất.
Âu Dương Kiều Vỹ đứng dậy, cả người loạng choạng bước đi, giống như muốn chạy khỏi căn phòng đó. Cậu chạy một mạch lên sân thượng của trường, chỉ có nơi này mới có thể giúp cậu bình tĩnh được.
Cửa sắt nặng nề mở ra.
Âu Dương Kiều Vỹ hít sâu một làn gió mùa thu. Bàn tay đặt lên ngực trái, cảm giác được nơi đó đang đập như trống dồn.
Khi nãy mình vừa nhìn thấy…nhìn thấy thứ đó.
Chính là nó…
Như vậy, thầy ấy…thật sự là…là…
Âu Dương Kiều Vỹ không còn sức lực ngồi khụy trên mặt đất, hoàn toàn không muốn chấp nhận việc mình vừa nhìn thấy.
Tâm trí lúc này bỗng nhớ đến đêm dã ngoại ở trong khu rừng kia, mọi thứ diễn ra quá nhanh làm cậu không kịp suy nghĩ. Cuối cùng cũng vì những cử chỉ yêu thương của Vưu Kiện đã làm cậu không còn hoài nghi nữa.
Thế mà bây giờ, cậu tận mắt chứng kiến sự thật này.
Âu Dương Kiều Vỹ vuốt mặt, cảm giác ghê rợn giống như có một con rết bò trườn trên người mình.
Khi cậu vừa đứng dậy thì gần đó cũng vừa phát ra tiếng động. Ngoảnh đầu nhìn qua một cái, cậu phát hiện có một người đang đứng ở đối diện, ánh mắt cũng phức tạp nhìn cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ trừng lớn mắt, trong ánh mắt là sự run rẩy hoảng sợ.
Người đối diện cậu lúc này là Vưu Kiện.
Tại sao bây giờ trong mắt cậu, anh không khác gì một loài ma quỷ đáng sợ?
Nghĩ đến điều này làm trái tim cậu đau nhức, nhưng cậu không thể ngăn được nỗi sợ của mình.
Ngay khi anh nhấc bước chân, Âu Dương Kiều Vỹ đã vội vàng quay người, muốn trốn chạy thật nhanh.
Nhưng cậu không ngờ anh còn nhanh hơn cậu gấp mấy lần.
Lúc này cậu mới thấm được mọi lời Liêu Mịch nói.
Sức mạnh của bọn họ rất kinh khủng!
Vưu Kiện không nói một lời đã phóng nhanh đến chỗ cậu bằng tốc độ của mình, giữ chặt cổ tay cậu, không cho cậu đi.
Tiếp đến là giọng nói trầm trầm của anh: “Vẫn muốn bỏ chạy sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ không quay đầu lại, dùng sức giằng co với anh, hét lớn: “Buông ra, mau buông ra!”
Thế nhưng cậu càng giằng co vùng vẫy, anh càng muốn khống chế cậu chặt hơn. Chẳng bao lâu, Vưu Kiện kéo cậu áp lên vách tường gần đó.
Lưng dính sát vách, hoàn toàn không còn đường lui.
Vưu Kiện từ trên nhìn xuống, không khỏi khó chịu hỏi: “Rốt cuộc thái độ này của em là như thế nào hả? Từ đầu ai là người mạnh miệng nói thích tôi đây? Bây giờ trốn tránh như vậy là ý gì?”
Trong đầu Âu Dương Kiều Vỹ còn hỗn loạn, nhiều hình ảnh trôi nổi trong tâm trí khiến cậu quẫn bách.
“Buông ra, buông em ra, đừng có lại gần em nữa…”
Vưu Kiện vẫn giữ chặt cổ tay của cậu, cúi thấp người hỏi: “Em xem tôi là trò đùa à? Em lại đang diễn trò đúng không? Diễn trò để làm tôi phải chú ý đến đúng không? Hay lắm, em làm được rồi đấy.”
Âu Dương Kiều Vỹ cúi thấp mặt, cả người mất hết sức lực muốn trượt xuống, run rẩy nói: “Thầy buông em ra đi…buông em ra đi, em xin thầy đấy!”
Nghe những lời này căn bản chỉ khiến cho Vưu Kiện thêm tức cười mà thôi.
Anh cười lạnh một tiếng, vươn tay nắm lấy cằm cậu, buộc cậu ngẩng lên.
“Đừng diễn nữa.”
“Em không hề diễn! Em sợ…em chính là sợ thầy…”
Sắc mặt Vưu Kiện chợt tối xuống, có một khoảnh khắc anh sững ra, ngón tay nhất thời tăng thêm một lực.
Sau đó anh càng cúi thấp đầu mình, kề mũi mình ngay trên mũi cậu, gằng xuống từng chữ: “Câu này, thật sự làm tôi buồn đấy.”
Dứt lời, anh rũ mắt nhìn xuống cánh môi đang sắp hé mở tiếp tục gào lên trong hoảng loạn.
Giữa không gian trống trải lộng gió, bên dưới là âm thanh của huyên náo, trên này là sự an tĩnh đến đáng sợ.
Không nói thêm một câu nào nữa, anh khẽ nhắm mắt lại, đem môi mình ấn lên môi cậu, đầy dứt khoát.