Cả hai tiết Ngữ Văn, cô giáo bị đám học sinh chọc cho tức chết. Viên phấn trên bảng viết được một nửa thì gãy làm đôi càng làm cho cô ấy thêm giận dữ.
Quay mặt xuống dưới lớp, cô thở một tiếng nặng nề nói: “Đã gần thi đến nơi rồi, thái độ mấy em thế này là sao?”
Tiếng thì thầm bàn tán trong lớp vụt tắt.
Cả gian phòng thoáng chốc lặng như tờ.
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi ở bàn đầu, hoàn toàn nhìn thấy rõ khuôn mặt tức giận của cô giáo.
Hôm nay mọi người đúng là rất xao nhãng. Mà thành phần khiến cho chuyện này xảy ra chính là cậu.
Trong lúc cả lớp đều yên ắng không dám mở miệng thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của cô quát lên: “Em kia, xem cái gì đó?”
Nghe tiếng thét làm cho ai cũng giật bắn mình.
Tất cả đồng loạt nhìn theo bóng dáng gấp gáp của cô, phát hiện Hoa Hoa vừa bỏ cái gì vào hộc bàn.
Cô nghiêm mặt nhìn cô bé, lấy trong hộc bàn ra tờ tạp chí Alice. Sau khi liếc nhìn ảnh trang bìa, xem thêm vài trang bên trong, cô hừ khẽ:
“Có cái gì mà xem chứ? Sáng đến giờ các em đều tập trung vào cuốn tạp chí này à? Tại sao?”
Hoa Hoa thân là lớp trưởng, bị cô giáo bắt quả tang làm việc riêng trong lớp, mặt mũi đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa hoảng sợ.
“Thưa cô, em định cất nó vào hộc bàn thôi ạ. Em không có xem nó, từ nãy đến giờ cũng không có xem.”
Cô không nói gì, cúi xuống nhìn ảnh bìa một lần nữa. Lúc này mới phát giác điều gì đó rất quen thuộc.
Khuôn mặt này rất quen mắt.
Hình như mình đã nhìn thấy ở đâu rồi.
“Đây là…” Cô Ngữ Văn trầm mặc nghĩ một chốc, sau đó bất ngờ ngoảnh đầu nhìn về phía Âu Dương Kiều Vỹ.
So sánh khuôn mặt hiện tại của cậu với khuôn mặt trong tạp chí, có chỗ khác nhau nhưng tổng thể vẫn khá giống.
“Là em à? Trong hình này là em sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ không biết phải trả lời thế nào, cả người căng cứng đứng dậy.
Bây giờ đến lượt cậu bị mọi người đổ dồn ánh mắt lên người, tâm trạng chốc chốc ngứa ngáy.
“Cái đó, thưa cô đúng là em ạ.”
Cô giáo tựa như rất kinh ngạc, một lúc sau trầm giọng phê bình: “Vẫn còn đi học mà đã muốn làm những công việc này rồi? Em có biết nó sẽ chiếm thời gian đến thế nào không? Đừng nghĩ bản thân là học sinh giỏi thì có thể làm một lúc nhiều việc.”
Dừng một chốc, cô cười khẩy, châm biếm: “Nếu như học giỏi rồi ra ngoài làm ông này bà nọ, người ta còn nể. Còn học giỏi rồi vứt hết vào giới giải trí, cuối cùng vẫn bị nói là xướng ca vô loài mà thôi. Em có hiểu câu này không?”
Bầu không khí trong lớp đột nhiên trở nên căng thẳng.
Chúc Văn nhìn cô giáo, vô thức nuốt nước bọt. Sau đó nhìn sang Âu Dương Kiều Vỹ, nhận ra cậu đang cúi gằm mặt như đang kìm nén cảm xúc của bản thân.
Âu Dương Kiều Vỹ nắm chặt hai bàn tay, suy nghĩ rất lâu mới đáp: “Thưa cô, đương nhiên là em hiểu được câu nói đó. Nhưng mỗi người đều có một số mệnh riêng biệt, một tính cách cũng không giống với bất kỳ ai, cho nên việc để bản thân tốt lên hay xấu đi đều phụ thuộc vào mỗi người cả ạ. Em nghĩ cô không nên vơ đũa cả nắm để đánh giá một nghề nghiệp như thế đâu.”
“Em nói gì?” Câu chữ như thoát ra qua kẽ răng, có chút đay nghiến tức giận.
Lúc này cậu mới ngẩng mặt lên nhìn đối phương, hoàn toàn không vì nét mặt kia gây áp lực.
Cậu cong môi cười nhẹ nói: “Em không nói cô sai hay em sai, không ai sai cũng không ai đúng. Đây là quan điểm, mà đã là quan điểm thì không có khái niệm đúng sai. Nếu giống nhau, người ta gọi là đồng quan điểm. Không giống nhau thì là không cùng quan điểm mà thôi. Cô có suy nghĩ của mình, em cũng có suy nghĩ của em. Điều tốt nhất có thể làm chính là tôn trọng quan điểm lẫn nhau thôi cô ạ.”
Cô giáo đứng đối diện cậu, vì bị cậu làm cho cứng họng, căn bản không thể phản bác được điều gì.
Đúng lúc này, chuông bất ngờ reo lên, từ hành lang vọng ra âm thanh ồn ào của học sinh.
Trong lớp vẫn không có một động tĩnh nào, đến khi cô giáo mím môi cho qua chuyện ngày hôm nay. Cô đi lên bục giảng, soạn đồ bỏ vào trong túi rồi nhanh chóng đi khỏi lớp.
Bây giờ mọi người mới dám hít vào thở ra.
Có người chạy lên vỗ vai Âu Dương Kiều Vỹ nói: “Ngầu lắm!”
Người khác lại cười thành tiếng noi: “Hôm nay ai nhập cậu vậy? Trong ảnh thì xinh đẹp, ngoài đời thì cool ngầu, haha.”
Từng người đi qua cậu, đều ít nhất mỉm cười hoặc mở lời khen.
Mãi đến khi trong lớp chẳng còn bao nhiêu bạn, Chúc Văn mới đứng dậy, thở dài bảo: “Có chuyện gì ấm ức lắm à?”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn cô: “Thật ra cậu của tớ cũng là người trong đó, nghe cô ấy châm biếm như vậy, ngứa tai muốn chết.”
Chuyện này lần đầu Chúc Văn nghe kể, không khỏi bất ngờ. Cô bé xum xoe bên cạnh cậu, dò hỏi cậu của cậu tên là gì.
Sau khi nghe tên rồi, Chúc Văn ngẩn ngơ.
Khoan đã, Liêu Kế Hải, một quản lý tài năng của Thịnh Thế đúng không? Nếu cô không nhầm ngày trước có đọc báo về tin đồn liên quan đến người này.
Thấy Chúc Văn trầm mặc, cậu huých vào tay cô nói: “Cậu đang nghĩ gì đấy?”
Chúc Văn mỉm cười: “Thật ra nhà tớ cũng có người làm quản lý nghệ sĩ đó nha. Nếu không nhầm thì cũng chung công ty với cậu của cậu đấy.”
“Thịnh Thế á?”
“Ừm, chính xác!” Chúc Văn vuốt vuốt cằm, “Ngẫm lại cũng trùng hợp ghê, gia đình chúng ta cũng có tí liên quan nhau đấy chứ! Nhưng mà…cậu thật sự định chuyển sang làm người mẫu ảnh à?”
“Chưa biết nữa.”
Đúng là vậy.
Âu Dương Kiều Vỹ chưa biết được tương lai sẽ như thế nào. Trước mắt, chuyện lần này chỉ là một sự ngẫu nhiên may mắn mà thôi.
Vừa hay có người hủy hẹn, Liêu Kế Hải liền đem cậu vào vị trí đó, lại vừa vặn phối hợp rất tốt, cho nên bộ ảnh lần này mới thành công như thế.
Còn về sau, ai mà biết được.
Cậu muốn là một chuyện, nhưng còn rào cản trước mặt vô cùng vững vàng mang tên Âu Dương Chấn Anh nữa kìa.
Âu Dương Kiều Vỹ bất giác cười khổ một cái, sau đó nghe thấy tiếng chuông tin nhắn.
Cậu lấy điện thoại trong hộc bàn ra xem.
Là tin của Vưu Kiện.
Anh bảo cậu lên phòng riêng của anh một chút.
Cầm điện thoại đi ra ngoài lớp, Âu Dương Kiều Vỹ không khỏi thắc mắc, sao hôm nay anh ngang nhiên quá vậy?
Trên hành lang lầu hai hiện tại đang có vài học sinh lướt qua lướt lại. Nếu như là bình thường, bọn họ sẽ không để ý đến cậu. Nhưng hôm nay lại khác, một vài người đi qua cũng cố tình liếc mắt nhìn cậu một cái mới thôi.
Âu Dương Kiều Vỹ tần ngần mãi ở trước cửa.
Đợi cho hành lang vắng vẻ thật sự rồi, cậu mới nhanh chóng vặn nắm cửa, lao nhanh vào trong.
Cửa phòng đóng lại một tiếng khe khẽ.
Trong phòng không có một tiếng động, ngoại trừ tiếng lách cách phát ra từ đồ bật lửa.
Âu Dương Kiều Vỹ đứng thẳng người, nhìn về phía cửa sổ, trông thấy bóng lưng thẳng tắp của Vưu Kiện.
Anh đang nhìn gì đó ngoài cửa sổ.
Trong tay là đồ bật lửa liên tục được mở nắp rồi đóng lại.
Đi lại gần thêm một chút, Âu Dương Kiều Vỹ cất tiếng gọi: “Thầy ơi?”
Vừa gọi anh xong, cậu mới tình cờ nhìn thấy cuốn tạp chí Alice đang đặt trên bàn. Trang bìa là hình chụp của cậu vào mấy hôm trước.
Âu Dương Kiều Vỹ lập tức nín thở.
Thầy ấy cũng mua tạp chí thời trang xem à? Lại còn mua đúng cuốn Alice nữa chứ!
Thế có khi nào gọi mình lên phòng để tra hỏi vì sao mình đi làm người mẫu ảnh không?
Âu Dương Kiều Vỹ nhíu nhíu chân mày.
Dám lắm nha…
Vưu Kiện quay người lại, thấy cậu ngẩn ngơ, đột nhiên bật cười: “Nghĩ gì đấy?”
Cậu đánh mắt nhìn sang anh, giả vờ như chưa thấy cuốn tạp chí, vội đi đến trước mặt nói: “Đang nghĩ vì sao hôm nay thầy dám gọi em lên đây.”
Vưu Kiện hạ tầm mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo kia, so sánh với khuôn mặt trong tạp chí, đúng là có chút khác biệt.
Nhưng khác biệt không lớn.
Dù bên ngoài đời hay trong tạp chí, cậu vẫn là một thiếu niên trong sáng thuần khiết.
Thuần khiết đến mức…bắt đầu khiến anh không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi.
Vưu Kiện bất ngờ vòng tay qua eo cậu, kéo lại gần.
Môi vờn trên mũi cậu, rất thản nhiên.
“Có gì lại không dám chứ? Em quên mất tôi là ai trong trường này rồi à?”
Vì khoảng cách khá gần, Âu Dương Kiều Vỹ dễ dàng ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh. Loại mùi này khác với mùi của Liêu Kế Hải.
Nhẹ nhàng mà dai dẳng, khiến người ta si mê khó dứt.
Cậu nâng mắt nhìn anh, đương nhiên nhớ rất rõ từng lời anh đã nói.
Công việc giáo viên này chỉ qua là tạm bợ mà thôi. Vưu Quán Thanh không muốn anh chơi bời lêu lổng cho nên mới ném anh vào trường này, phụ trách một vị trí.
Cuối cùng vì không muốn phải mỗi ngày soạn giáo án, Vưu Kiện chọn giáo viên dạy Thể Dục cho đời thanh thản.
Cho nên, trong trường này, giáo viên lâu năm sẽ biết rõ thân phận của anh. Giáo viên mới đến ít nhiều cũng sẽ nghe thấy tin đồn, dần dần cũng quen với việc này.
Việc dám hay không dám, căn bản không quan trọng.
Quan trọng là anh muốn hay không muốn.
Vưu Kiện vẫn ôm Âu Dương Kiều Vỹ, cố tình trêu ghẹo cậu đến khi người kia ngượng ngùng đỏ bừng mặt mới chịu tha.
Anh buông cậu ra, đi vòng qua ghế ngồi xuống.
Âu Dương Kiều Vỹ khẽ vuốt ngực, cảm giác trái tim đã vọt lên cổ họng.
Mỗi cái ôm của anh đều khiến cho cậu bối rối như thế.
Vưu Kiện ngồi tựa lưng ra sau, trên môi ngậm một điếu thuốc. Anh nhìn qua phía cậu, thấp giọng gọi: “Bé con, lại đây.”
Hình như đây là lần đầu tiên anh gọi cậu là bé con. Một biệt danh nhỏ nhoi như vậy cũng đủ sức làm cậu choáng váng mất rồi.
Âu Dương Kiều Vỹ ngoan ngoãn bước đến gần.
Vì không phòng bị mà bị anh vươn tay kéo một cái, ngồi ngay trên đùi của anh.
Tư thế này trông kiểu gì cũng rất kỳ quái.
Âu Dương Kiều Vỹ không dám nhìn thẳng mặt anh, vậy là cúi xuống. Nhưng cúi xuống sẽ nhìn thấy bờ ngực thấp thoáng sau lớp áo sơmi màu đen, cuối cùng chẳng biết phải nhìn ở đâu nữa.
Cậu vô thức nuốt nước bọt.
Vưu Kiện ngược lại cảm thấy hưng phấn, một tay kẹp điếu thuốc gác lên thành ghế, một tay bắt lấy chiếc cằm của cậu, kéo sát lại.
“Không ngờ em còn đi làm người mẫu ảnh đấy nhé. Nhưng tôi lại biết qua một người khác, chứ không phải từ miệng em nói. Kể ra cũng hơi đau lòng.”
Âu Dương Kiều Vỹ mặc kệ ngón tay đang vuốt ve sườn mặt của mình, nhỏ giọng giải thích: “Thật ra chuyện này chỉ là ngẫu nhiên thôi. Hôm đó người mẫu của cậu em bận việc, cho nên cậu mới tìm em thay thế vị trí. Dù sao cũng chỉ có một lần thôi…”
“Sao nghe như em đang tiếc nuối vậy? Rất muốn làm người nổi tiếng à?”
Câu nói này phần nào đánh trúng tim đen của cậu.
Làm người nổi tiếng không quá quan trọng. Cái cậu thích chính là công việc làm người mẫu. Bởi vì trong mắt cậu, họ đều là những người rất tài năng và xinh đẹp.
Rũ mắt nhìn xuống, Âu Dương Kiều Vỹ không che giấu nói: “Ừm, em muốn được làm người mẫu.”
Vưu Kiện nheo mắt lại, ngón tay đang lướt trên gò má bỗng dưng dừng lại.
Anh rướn người về phía trước, bất ngờ cắn lên môi cậu, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu là người nổi tiếng rồi, chắc chắn sẽ có nhiều người chú ý đến em, mà bản thân em cũng rất bận rộn, bận rộn với những mối quan hệ khác nữa. Có một sự thật em nên biết trước khi chấp nhận bước vào giới giải trí, đó là sự đánh đổi.”
Cậu chăm chú nghe anh nói.
Vưu Kiện thấy vẻ mặt ngoan ngoãn này, không kìm lòng hôn lên môi cậu một cái: “Chính vì vậy, tôi đột nhiên có một suy nghĩ…”
Suy nghĩ ư?
Là suy nghĩ gì?
Âu Dương Kiều Vỹ hồi hộp nhìn anh.
Nhưng đáng giận, anh lại không nói cho cậu biết rõ suy nghĩ của mình là gì.
Ngón tay kẹp điếu thuốc bỗng dưng hạ xuống, nhanh chóng dập đầu thuốc vào gạt tàn.
Sau đó anh bất ngờ lấp kín môi cậu, hôn một nụ hôn đúng nghĩa.
Nụ hôn có chút cuồng dã, có chút chiếm hữu, có chút ham muốn không khống chế được.
Một nụ hôn khiến cho đầu óc của cậu rỗng tuếch.
Chưa bao giờ, Vưu Kiện như vậy cả.
Cả hai ở trên ghế quấn quýt không rời.
Vưu Kiện lúc này giống như những người cá dưới đại dương sâu thẳm, ngoi lên mặt nước, bắt được cánh tay của một thiếu niên non nớt, kéo nhanh xuống dưới nước.
Trong đầu anh không còn suy nghĩ nào khác ngoài việc, muốn đâm thủng sự trong sáng của bé con.
Nụ hôn càng ngày càng nồng nhiệt, trên cơ thể cả hai tựa hồ như phát ra ngọn lửa nóng rẫy.
Âu Dương Kiều Vỹ hoàn toàn bị động, mặc anh hôn mình điên đảo thần trí.
Lý trí lúc này đã bị trái tim nắm giữ và điều khiển.
Qua một lúc tiếp nhận được rồi, cơ thể cậu giống như bị anh cho vào xúc tác, kịch liệt phản ứng.
Cậu vòng tay qua cổ, ôm chặt lấy anh, vẫn hôn không ngừng.
Bên dưới, Vưu Kiện luồn tay vào trong đồng phục của cậu, mơn trớn đến từng tấc da thịt mịn màng.
Đúng lúc này, cửa phòng thình lình bị mở ra.
Sự cuồng nhiệt của cả hai ngay lập tức bị một tiếng động đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Vưu Kiện rốt cuộc cũng dằn ra khỏi cơn mê loạn của mình, nhìn về phía cửa.
Trước mặt hai người có một bóng người đứng đó, bị cảnh tượng trước mắt khiến cho chết lặng.
Hết chương 67.
—
Má Vi: Trung Thu vui vẻ nhe mọi người, phúc lợi thật ngon.