Ngoài trời bỗng nổi lên một trận gió lốc, cuốn theo hàng nghìn bông tuyết trắng xóa phủ lên cửa kính.
Người đứng ở cửa vẫn bất động như một pho tượng, ngoại trừ ấn đường khẽ chau lại, tỏ ra vẻ mặt bất bình không chấp nhận được.
Ngọn lửa nồng nhiệt đã nhanh chóng bị dập tắt. Vưu Kiện trái lại không có chút cảm xúc ngỡ ngàng nào.
Anh nhìn người ở cửa, lại nhìn sang Âu Dương Kiều Vỹ, chậm rãi thốt ra một câu: “Xuống nào, bé con.”
Cách xưng hô thân mật cùng biểu cảm trêu đùa của anh càng khiến cho người đứng ở cửa một mặt đen sầm lại.
Nghe anh nói, Âu Dương Kiều Vỹ lúc này mới thật sự tỉnh táo, sợ hãi bắt đầu ập tới. Cậu vội vàng trượt khỏi người anh, đứng thẳng người, ánh mắt nghi hoặc đan lẫn run rẩy nhìn người đàn ông ở phía bên kia.
Khác biệt với những viễn cảnh thường thấy trong phim, người thình lình bước vào phòng lần này không phải phụ nữ mà là đàn ông.
Còn là một người đàn ông đã đứng tuổi.
Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng có nghĩ đến một người, nhưng không dám chắc kết quả.
Chỉ thấy khuôn mặt kia đang tức giận cũng làm cậu sợ sệt rồi.
Vưu Kiện sau đó cũng đứng dậy, xoa đầu cậu nhỏ nhẹ nói: “Về lớp trước đi.”
Âu Dương Kiều Vỹ chưa muốn rời khỏi. Cậu sợ anh sẽ vì chuyện này mà bị người kia làm gì đó.
Tuy chưa chắc chắn thân phận của đối phương, nhưng cậu linh cảm giữa hai người có một mối quan hệ nào đó rất thân thiết.
Cậu ngẩng mặt nhìn anh, vừa lo lắng vừa cứng đầu.
Thấy vậy, Vưu Kiện thấp giọng dỗ dành: “Đừng lo, em cứ về lớp trước đi. Chuyện này không liên quan đến em đâu.”
Âu Dương Kiều Vỹ quay mặt nhìn người đàn ông ở cửa, bước chân còn chần chừ đầy lưỡng lự.
Lần này có vẻ không còn kiên nhẫn, Vưu Kiện thoáng nhíu mày, trầm giọng bảo: “Kiều Vỹ, nghe lời.”
Cuối cùng cậu cũng chịu nghe lời anh nói, rời khỏi phòng.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn ngỡ ngàng. Cậu đặt tay lên ngực mình, nghe thấy tiếng tim vẫn còn đập mới có thể thở ra một tiếng.
Khoảnh khắc khi nãy, lúc người đàn ông thình lình bước vào, cảnh xuân sắc mê loạn đó thu vào tầm mắt, chắc chắn không thể thiếu vẻ mặt giật mình sợ hãi của Âu Dương Kiều Vỹ.
Qua năm phút đồng hồ, cậu đứng ở bên ngoài chưa chịu rời đi. Mãi đến khi vô tình nhìn thấy Chúc Văn, Âu Dương Kiều Vỹ đành mím môi đi khỏi đó, tránh để Chúc Văn thắc mắc quá nhiều.
…
Trong phòng lặng như tờ.
Bầu không khí có phần ngột ngạt đáng sợ.
Người đàn ông kia sau một hồi chết lặng đã có thể bước đến chỗ của Vưu Kiện. Ông hơi ngước cằm nhìn anh, không nói một lời đã vung xuống một bạt tai.
Vưu Kiện bị đánh cũng không e sợ, chỉ thoáng nhíu mày.
Lực đánh của Vưu Quán Thanh lúc nào cũng đáng sợ như vậy. Một cái đánh của ông bằng ba cái đánh của người bình thường.
Nhưng đã hơn hai mươi năm nay, từ nhỏ đến lớn, Vưu Kiện bị ông đánh không biết bao nhiêu lần rồi.
Anh chẳng nhớ rõ, cũng chẳng màng quan tâm đến số lần bị đánh làm gì.
Tính cách của anh so với tính cách của ông quá đỗi khác biệt.
Mà đã khác biệt thì cố gắng ở chung một chỗ chính là bất khả thi.
Vưu Quán Thanh hình như vẫn còn tức giận. Ông đánh con trai mình xong, đầu ngón tay còn run rẩy, dường như muốn đánh thêm vài cái nữa mới hả giận.
Giữa sự tĩnh lặng, lời nói của ông cất lên, lạnh đến thấu xương: “Thằng mất dạy! Mày đang làm cái trò gì thế hả? Thằng oắt con đó nó là học sinh của mày, là học sinh của mày, có biết hay không?”
Vưu Kiện đưa tay xoa xoa gò má bị đánh sắp sưng lên. Sau đó anh quay sang nhìn ông, vẫn bình thản mỉm cười.
“Lâu lắm ba mới đến đây thăm con, sao đã vội đem con ra đánh đòn thế này?”
Vưu Quán Thanh trừng mắt: “Vưu Kiện! Mày còn thái độ đó nữa, tao sẽ đánh chết mày ngay tại đây!”
“Ba bình tĩnh thì chúng ta mới nói chuyện được.”
“Mày nghĩ nếu như người khác nhìn thấy cảnh này thì có đủ bình tĩnh hay không? Một đứa không đủ, đến cả mày cũng…”
Lời nói ngắt ngừng làm Vưu Kiện khó hiểu ngước lên nhìn ông. Giống như có gì đó mắc nghẹn ở cổ họng, Vưu Quán Thanh hậm hực ngồi xuống ở đối diện.
Gian phòng trở lại yên tĩnh.
Vưu Kiện cũng ngồi xuống ghế. Anh không nhìn đối phương, chậm rãi rút ra một điếu thuốc, ngậm lên môi.
Vưu Quán Thanh tỏ ra chán ghét nhìn anh, thấy anh vẫn một mặt không quan tâm, ông cảm thấy tự mình đang làm mình tổn thọ.
Gia đình chỉ có ba thằng con trai.
Thằng con lớn nhất hoàn toàn phù hợp với tính cách của ông, công việc luôn hoàn thành tốt nhất, tính cách trầm ổn lạnh lùng, làm việc thì nghiêm túc, có chuyện cần xử lý thì luôn triệt để dứt khoát. Chỉ có tình cảm là không như vậy. Đây là điểm làm cho Vưu Quán Thanh không ít lần tức đến phát điên.
Đến thằng con thứ hai thì tính cách lông bông, từ ngày trước thì chơi bời lêu lổng, bây giờ lớn lên thêm một tính trăng hoa, suốt ngày chỉ muốn bung ra khỏi cái lồng của ông, muốn cuộc sống tự do tự tại. Đôi lúc ông nghĩ, nếu như ông không kìm nó lại, chắc chắn sẽ thành cuộc sống thác loạn.
Lại nói qua thằng con út, đứa con này từ lâu ông đã không còn quan tâm đến. Tính cách nó quá lạnh lùng, quá tách biệt, tri thức rất cao, cho nên cũng rất kiêu ngạo. Càng lớn lên, thằng con út này càng không muốn sống chung một nhà với mọi người. Nó làm gì ông cũng không buồn màng đến. Thậm chí, nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn ông cũng không biết.
Vưu Quán Thanh ngồi im nghĩ lại mọi thứ, cuối cùng chỉ còn mỗi cô con gái thứ ba là khiến ông không phải buồn phiền nhiều chuyện.
Điếu thuốc trên môi cháy gần một nửa, Vưu Kiện mới lên tiếng: “Sao hôm nay ba đến không báo trước với con?”
Vưu Quán Thanh không còn tức giận nữa, ông cười mỉa mai: “Báo trước sẽ không thể nhìn thấy cảnh khi nãy.”
“Ba cũng thích đúng không?”
“Mày!”
Vưu Kiện đúng là không hề e sợ Vưu Quán Thanh. Anh ngồi rướn người về phía trước, một tay chống trên đầu gối, tay còn lại gảy tàn thuốc vào đồ đựng, thấp giọng cười một tiếng.
“Ba đừng nóng nữa, trước giờ những chuyện con làm, không phải ba đều biết rất rõ sao? Đây là thú vui của con, mà đã là thú vui thì người ngoài không có quyền can thiệp.”
Dừng một chốc, anh rít một hơi thuốc rồi nhả khói: “Ba phải mừng đấy, vì con không dính đến thuốc phiện, không nghiện ngập, chỉ có sở thích lên giường với người khác thôi.”
Đầu Vưu Quán Thanh nhức bưng bưng. Ông nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm, rất hận bản thân không thể tung cú đấm này cho thằng con trai hư hỏng kia.
“Tao không cần biết ở bên ngoài mày giao du với loại người nào, nhưng đây là học trò của mày, đạo đức nghề nghiệp rốt cuộc mày đặt ở đâu chứ hả?”
“Không phải đây chỉ là nơi ba muốn quản thúc con thôi sao? Xưng là thầy thì cũng xấu hổ quá. Một người bình thường vào dạy môn thể dục cũng được, cần gì phải có bằng sư phạm đâu chứ? Dù sao thì con đã làm tốt vai trò của mình, là một thầy giáo mỗi ngày đến trường dạy học. Điều kiện ba đưa ra không hề có cái nào cấm đoán con không được phát sinh quan hệ với học sinh của mình.”
Vưu Quán Thanh thở ra hít vào nặng nề: “Vưu Kiện, mày chọc ba mày tức chết mới thỏa mãn đúng không? Thẩm Ninh đã mất rồi, trong nhà như thiếu đi một linh hồn, công việc vẫn còn bộn bề mà Vưu Thần bây giờ cũng không buồn nhìn đến. Rốt cuộc đến bao giờ mày mới biết lo cho cái nhà này, lo cho cái tộc này chứ?”
Nhắc đến trọng trách làm cho Vưu Kiện cảm thấy hoảng sợ. Bản tính của anh rất yêu tự do, yêu những điều vui vẻ trong cuộc sống này, yêu cái cách không phải lo nghĩ về những muộn phiền áp lực, cho nên anh luôn cố gắng tránh đi cái gọi là trọng trách của tộc.
Ngặt nỗi, Vưu Chiếu Hy vừa mới xảy ra chuyện, khiến cho tinh thần của Vưu Thần không hề an ổn. Y giống như mất đi một nửa linh hồn, thể xác cũng đau đớn, ngày ngày chìm trong men rượu. Công việc đình trệ, một mình Vưu Quán Thanh không thể quản hết được.
Vưu Kiện có lẽ đã hiểu ra được vì sao hôm nay ông đến đây gặp mình rồi.
Anh nhu nhu thái dương, điếu thuốc đã cháy gần hết.
“Vậy hôm nay ba đến vì muốn con về công ty lo chuyện đúng không?”
Vưu Quán Thanh thở dài một tiếng: “Chứ còn ai có thể nữa đây? Tạm thời cứ trở về công ty làm việc đi. Dù sao thì ba mày cũng có lý do tách mày khỏi cái trường này rồi.”
Nghe đến đây làm anh buồn cười.
“Tách con ra khỏi cái trường này á?” Vưu Kiện dập đầu thuốc vào gạt tàn, liếm qua viền môi một cái, “Ba à, ba thật sự nghĩ…con sẽ giống như anh Cả sao? Bi lụy giống anh ấy?”
Nhìn anh cười rộ lên như thể ông vừa kể một câu chuyện hài vậy.
Vưu Quán Thanh trong lòng không khỏi nghi hoặc: “Ý mày là gì? Không lẽ…thằng nhóc kia chỉ là qua đường?”
Vưu Kiện từ chối trả lời câu hỏi này bằng cách nhún vai rất vô tâm vô phế.
Thái độ này càng làm cho ông không hài lòng.
Nhưng thật ra ông lại thấy nhẹ nhõm hơn, vì ít nhất Vưu Kiện không hề lụy tình giống như Vưu Thần.
Nâng mắt nhìn Vưu Kiện, Vưu Quán Thanh không khỏi nhớ lại ánh mắt của Âu Dương Kiều Vỹ khi nãy.
Vẻ mặt đó quả thực rất thuần khiết, nhưng cũng vô cùng cứng đầu cố chấp.
Khi nhìn thấy ông xuất hiện, tuy cậu có sợ hãi nhưng nhất quyết không chịu rời đi.
Người ngoài nhìn vào còn dễ dàng nhìn ra được tình cảm của cậu có bao nhiêu phần thật lòng.
Vậy mà con trai của ông thì…
Vưu Quán Thanh khẽ cười lạnh một tiếng.
Ông nghĩ vậy không hẳn vì ông thương cảm cho cậu đâu. Đã dính vào Vưu Kiện, ít nhất cũng phải biết được bản tính của anh như thế nào rồi.
Nếu đã không biết mà còn hoàn toàn tin tưởng thì đúng là ngu ngốc.
Vưu Quán Thanh không dư thời gian quản chuyện yêu đương của anh, chỉ là phát sinh quan hệ với học sinh của mình thì có hơi mất đạo đức nghề nghiệp.
“Vậy ngày mai hãy đến công ty đi, Liata sẽ chỉ dẫn công việc cho con.”
Vưu Kiện đầu gật gù như đã rõ, sau đó anh nghiêng mặt bất ngờ hỏi ông: “Thế ba không còn tức giận chuyện khi nãy nữa chứ? Thật ra con cũng chưa làm gì đâu, đang định thì ba vào mất rồi.”
Ông sầm mặt quay lại, răn đe: “Không nói được lời tốt đẹp thì ngậm miệng lại đi. Mày định làm ngay trong phòng này à? Ngay tại trường sao?”
“Cũng thú vị lắm.”
Vưu Quán Thanh cảm giác nếu còn tiếp tục nói chuyện với đứa con này, ông sẽ lên trời sớm.
“Làm gì tùy mày!”
Vưu Kiện bây giờ mới thoải mái cười lên, hướng theo lưng ông nói một câu: “Thật ra thì hương vị mới nào cũng sẽ đến lúc nhàm chán thôi. Con khác anh ấy, ba an tâm rồi chứ?”
Ông không trả lời cũng không quay đầu, cứ như vậy đi thẳng ra khỏi cửa.