Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 71: Tôi thật sự đã yêu thầm anh



Lập Trình dừng xe trước cổng nhà, mắt nhìn lên kính chiếu hậu, phát hiện Âu Dương Kiều Vỹ đang nằm cuộn mình lại ngủ rất say.

Chú nhìn một lúc mới mở cửa xe bước xuống. Lúc đi vòng qua mở cửa chỗ ngồi của cậu, chú cực kỳ cẩn thận, không tạo ra một tiếng động nào quá lớn.

Lập Trình luồn tay xuống dưới, muốn bế bổng Âu Dương Kiều Vỹ trên tay. Nhưng sau đó động tác đã làm cậu tỉnh giấc.

Ánh mắt mơ màng nhìn về phía chú, cậu nói: “Đến nhà rồi ạ?”

Lập Trình nhanh chóng thu tay về, ôn từ mỉm cười: “Ừ, con xuống xe đi. Vào nhà ngủ cho thoải mái.”

Vì mãi ngủ ở một tư thế khiến cho cơ thể có phần nhức mỏi. Âu Dương Kiều Vỹ đi vào nhà, ngay lập tức nhìn thấy đôi giày Tây bóng loáng quen thuộc của Liêu Kế Hải.

Bước chân cậu dừng lại ngay bậc thềm, trong lòng khó hiểu, cậu lại đến làm gì thế nhỉ?

Trong phòng khách loáng thoáng có âm thanh của dòng nhạc cổ điển rất nhỏ.

Âu Dương Kiều Vỹ bước vào bên trong, nhìn thấy mẹ mình cùng Liêu Kế Hải đang ngồi nói chuyện với nhau. Quan sát sắc mặt của hai người họ, hình như không có gì quá căng thẳng.

Lúc này cậu mới thầm thở phào một tiếng.

“Thưa mẹ, thưa cậu, con mới về.” Âu Dương Kiều Vỹ đi đến gật đầu chào hai người.

Liêu Mịch ngước mắt nhìn con trai, vẫn là bộ dạng dịu dàng như mọi ngày nói: “Có đói chưa? Mẹ xuống làm gì cho con ăn nhé?”

“Dạ, cũng hơi đói rồi ạ.”

Liêu Mịch nghe vậy liền đứng dậy đi vào bếp.

Liêu Kế Hải còn ngồi ở phòng khách, quay mặt nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, cười bảo: “Lại đây, cậu nói con nghe cái này.”

Âu Dương Kiều Vỹ đi qua ngồi xuống bên cạnh anh. Cậu không biết chuyện anh sắp nói là gì, nhưng nhìn vẻ mặt của anh thì xem chừng là một chuyện tốt.

Khi nghe xong, cậu mới biết đây là một chuyện cực kỳ tốt.

Liêu Kế Hải vuốt lại mái tóc rối xù của cậu, cười ngọt ngào: “Tuần sau con có thể đi cùng cậu đến Thịnh Thế một chuyến rồi đấy. Có một tạp chí khác muốn chụp ảnh, lần này không phải mỗi trang bìa mà là một bộ ảnh hẳn hoi.”

Âu Dương Kiều Vỹ tròn mắt nhìn anh, có vẻ không dám tin vào chuyện này.

Dù sao chuyện hôm bữa vẫn còn làm Âu Dương Chấn Anh tức giận, cậu làm sao dám thử một lần nữa cơ chứ?

Liếc nhìn vào phòng bếp, cậu căng thẳng nói: “Cậu, chuyện này sao có thể? Cậu quên chuyện hôm bữa rồi sao? Con không thể đi được nữa đâu. Ba sẽ đánh con mất.”

Liêu Kế Hải vội vàng trấn an: “Đừng lo, khi nãy cậu nói chuyện với mẹ con rồi. Lần này cậu năn nỉ hết sức mình, mẹ con mới đồng ý đấy.”

Sao cơ?

Mẹ con đồng ý á?

Không thể nào!

Âu Dương Kiều Vỹ nghi hoặc nhìn Liêu Kế Hải: “Cậu nói thật chứ? Một lát…con sẽ hỏi thử mẹ.”

“Cái thằng bé này, không tin cậu mình à? Được, một lát mẹ con ra thì cứ việc hỏi. Cậu gạt con làm gì chứ!”

Vừa đúng lúc này, Liêu Mịch từ trong phòng bếp bước ra với một mâm thức ăn trên tay. Bà cẩn thận đặt xuống bàn rồi ngước mắt nói với cậu:

“Mẹ đồng ý rồi.”

Những gì hai cậu cháu vừa nói, bà đều nghe thấy được.

“Mẹ…nói thật ạ?” Âu Dương Kiều Vỹ hồi hộp hít sâu vào, “Lần này con có thể đi cùng cậu sao?”

Liêu Mịch ngồi xuống ghế, bình tĩnh gật đầu.

Khi nãy hai người có nói chuyện với nhau, sau một hồi nghĩ ngợi, Liêu Mịch đã mềm lòng mà chấp nhận chuyện này.

Vì bà không thể quên được ánh mắt tiếc nuối của con trai khi nhìn cuốn tạp chí Alice hôm nọ.

Chưa bao giờ bà nhìn thấy biểu cảm này của cậu, cho nên cũng không bao giờ có thể quên được.

Từ buổi tối hôm đó, Liêu Mịch mới chợt ngẫm lại, trước đến giờ bà cũng ít khi hỏi đến ước mơ thật sự của cậu là gì.

Cả hai người chỉ nhắm cho cậu một tương lai cực kỳ xán lạn mà quên mất rằng, liệu cậu có muốn theo con đường đó hay không?

Với cả, nếu theo công việc của giới giải trí rồi cũng không hẳn không thể quản được tộc.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Liêu Mịch mà thôi.

Trước mắt bà chấp nhận che giấu bí mật này, để cho con trai của mình được vui vẻ và thoải mái làm điều nó thích.

“Nhưng nếu lỡ ba biết chuyện này thì sao ạ?”

Liêu Mịch nén tiếng thở dài: “Mẹ sẽ giữ bí mật cho hai người. Không để ba con xem tạp chí là được rồi. Dù sao ba con cũng không quan tâm đến mấy thứ đó.”

Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng thoáng chốc nhẹ nhõm, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc.

Lúc lên phòng, cậu liền nhào đến giường, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vưu Kiện.

Nhìn thấy tin nhắn của mình chưa được anh đọc, cậu tuy có chút hụt hẫng nhưng rất nhanh đã phấn chấn trở lại.

[Quỷ nhỏ của thầy: Mẹ của em vừa đồng ý cho em tiếp tục làm người mẫu ảnh rồi. Em vui quá đi mất! Khi nào thầy có thời gian thì trả lời tin nhắn nhé.]

Dừng lại nghĩ ngợi gì đó, cậu mỉm cười thật nhẹ, nhắn thêm một dòng.

[Quỷ nhỏ của thầy: Em vẫn đang nhớ thầy lắm, thầy Vưu…]



Đúng một tuần sau như đã hẹn, Liêu Kế Hải đưa Âu Dương Kiều Vỹ đến Thịnh Thế.

Đây là lần thứ hai đặt chân đến nơi này, bất giác làm cậu có thứ cảm xúc khác hẳn.

Không còn sự bỡ ngỡ như hồi đầu nữa, mà là một sự phấn khích không chờ được.

Trong phòng thay đồ, Chúc Nam đứng bên cạnh Thôi Kỳ Sinh, đọc một loạt những công việc mà hôm nay cậu phải làm. Khi đọc, giọng của Chúc Nam rất trầm ổn, đều đều không lên không xuống.

Đọc xong anh gập cuốn sổ lại, liếc nhìn Thôi Kỳ Sinh: “Đừng có lười biếng.”

Thôi Kỳ Sinh đang nhắm mắt để Tố Tố trang điểm, không tiện đáp trả.

Mọi người trong phòng đều đang bận rộn công việc của cá nhân. Có người chuẩn bị ánh sáng, có người chuẩn bị trang phục, phía bên kia Trần Dục cũng đang chỉnh lại thông số của máy ảnh.

Trước sự tất bật của mọi người, cửa phòng thình lình mở ra.

Vài ánh mắt hướng về phía cửa, nhất thời dại ra.

Giống như lần đầu tiên đến đây, Liêu Kế Hải cũng đi cùng Âu Dương Kiều Vỹ bước vào nơi làm việc.

Chúc Nam cũng quay người lại nhìn một chút, trong lòng hơi nghi hoặc.

Sao hôm nay lại có thêm một người nữa?

Thấy bầu không khí có vẻ yên tĩnh, Thôi Kỳ Sinh tò mò hé mắt nhìn, chợt phát hiện Liêu Kế Hải đi cùng người đã thay thế cậu hôm bữa, nhất thời máu nóng trào lên.

Ngồi thẳng dậy, Thôi Kỳ Sinh hậm hực liếc nhìn Âu Dương Kiều Vỹ.

Âu Dương Kiều Vỹ không để ý đến Thôi Kỳ Sinh, lễ phép cúi người chào tất cả mọi người.

Liêu Kế Hải ở bên cạnh lên tiếng, phá tan sự ngỡ ngàng của tất cả: “Hôm nay theo concept mà tạp chí Braze muốn thì cần có hai người mẫu lận. Cho nên tôi mời cậu ấy đến đây, phối hợp với Thôi Kỳ Sinh.”

Giữa sự kinh ngạc của tổ, Thôi Kỳ Sinh càng bất mãn hơn nhiều.

Cậu đứng bật dậy, mặc kệ khuôn mặt chỉ vừa được trang điểm một nửa, lạnh nhạt nói: “Tôi còn chưa biết cậu ta là ai, kinh nghiệm ra sao, liệu có thể phối hợp không đây? Một người dày dạn kinh nghiệm và một người nghiệp dư sao?”

Giọng điệu mang theo chút gì đó khinh bỉ không hề nhẹ.

Âu Dương Kiều Vỹ lúc này mới bắt đầu chú ý đến Thôi Kỳ Sinh. Trong mắt cậu, người này thật đúng tiêu chuẩn của một người mẫu.

Vóc dáng cao ráo, mảnh khảnh. Khuôn mặt rạng ngời sức sống, từng cử chỉ cũng vô cùng thần thái.

Trong bụng thầm nghĩ sẽ nói một lời khiêm tốn để làm dịu đi cảm xúc của Thôi Kỳ Sinh, nhưng cậu chưa kịp nói đã bị Liêu Kế Hải cướp lời.

Anh nheo mắt nhìn Thôi Kỳ Sinh: “Nếu đã tự nhận mình là người dày dạn kinh nghiệm mà một gà non thế này cũng không chỉ dẫn được thì có phải rất xấu hổ không?”

Đúng là Thôi Kỳ Sinh không bao giờ cãi lại Liêu Kế Hải.

Cậu trừng mắt nhìn anh, ấm ức muốn đá cái ghế bên cạnh, nhưng Chúc Nam đã kịp thời ngăn lại.

Chúc Nam lên tiếng hòa giải: “Thôi được rồi, thời gian cũng không còn sớm, mọi người tiếp tục chuẩn bị đi.”

Lúc này Trần Dục ở phía sau nhàn nhạt nói: “Mười phút nữa chúng ta sẽ bắt đầu chụp.”

Chỉ còn mười phút thôi sao?

Thôi Kỳ Sinh bực dọc nhìn Trần Dục, sau đó không để ý đến chuyện của Âu Dương Kiều Vỹ nữa, ngồi xuống ghế cho Tố Tố tiếp tục trang điểm.

Liêu Kế Hải dẫn Âu Dương Kiều Vỹ đi qua bàn trang điểm, nhờ một người khác trang điểm cho cậu.

Đúng mười phút sau, cả hai người mẫu đứng vào vị trí.

Concept hôm nay của tạp chí cũng khá phá cách và mới lạ.

Theo concept, đây là sẽ hai anh em sinh đôi khác trứng, mỗi người một vẻ, một tính cách nhưng đứng chung một khung hình vẫn phải hòa hợp với nhau.

Thôi Kỳ Sinh vốn có kinh nghiệm nhiều hơn, sau khi nghe Trần Dục nói qua vài lời đã nhanh chóng tạo được dáng chụp.

Âu Dương Kiều Vỹ thì run hơn. Cậu liếc nhìn Thôi Kỳ Sinh, quan sát tư thế của người đó rồi bắt đầu tự mình tạo ra một dáng phù hợp.

Trần Dục trầm mặc nhìn xuống ống kính.

Trong màn hình hiện lên một cặp song sinh khác trứng có nhan sắc cực kỳ tuyệt mỹ.

Đúng là mỗi người một vẻ.

Thôi Kỳ Sinh mang hơi hướng cá tính, ánh mắt sắc bén, nụ cười toát lên một sức sống mãnh liệt.

Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại trong sáng và ngọt ngào. Ánh mắt có phần ngại ngùng bối rối, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy bí ẩn, khiến người khác phải hiếu kỳ về cậu.

Cả hai thoạt đầu chưa phối hợp được với nhau, nhưng dần dần, những tấm ảnh được chụp ra chỉ có thể đánh giá bằng hai chữ “hoàn hảo”.

Trần Dục hài lòng nhếch môi mỉm cười: “Tốt lắm, vất vả rồi.”

Thôi Kỳ Sinh giống như đã chịu đựng rất lâu. Vừa nghe Trần Dục nói “kết thúc”, cậu liền tách khỏi Âu Dương Kiều Vỹ, đi nhanh đến ghế ngồi xuống.

Âu Dương Kiều Vỹ cũng đi đến ngồi ngay gần đó. Cậu không nói chuyện với ai trong phòng, ngước mắt tìm Liêu Kế Hải nhưng không biết anh đã đi đâu rồi.

Vậy là cầm điện thoại ra nghịch một chút.

Trần Dục ở một bên xem lại những bức ảnh, bức nào không hợp liền xóa đi.

Trong lúc nghỉ ngơi, Thôi Kỳ Sinh ngoảnh mặt liếc nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, không khách khí mở lời: “Này lính mới.”

Âu Dương Kiều Vỹ tuy không để ý xung quanh nhưng cũng nghe thấy giọng nói của Thôi Kỳ Sinh.

Cơ mà…lính mới?

Cậu thoáng nhíu mày, ngẩng mặt nhìn qua thử.

Thôi Kỳ Sinh nhếch môi đánh giá cậu, sau đó tiếp tục giở giọng kiêu ngạo: “Đi lấy nước hoa quả cho tôi đi. Cậu là lính mới mà đúng không? Nhanh nhẹn một chút, tôi còn xem xét có thể hướng dẫn cậu hay không.”

Âu Dương Kiều Vỹ im lặng nhìn Thôi Kỳ Sinh thật lâu rồi nhìn qua phía Chúc Nam, bình thản nói: “Không phải chuyện này nên để quản lý làm sao?”

Trong phòng ai cũng nghe thấy cuộc đối thoại của hai người họ, nhưng không có ai dám dừng công việc tò mò nhiều chuyện.

Thôi Kỳ Sinh nghe xong câu này, lập tức thay đổi suy nghĩ.

Trước mặt cậu liệu có phải gà non hay không? Vẻ mặt kia rất quả quyết đấy, không dễ bị ăn hiếp chút nào.

“Nhưng tôi thích cậu làm đấy.”

Âu Dương Kiều Vỹ mím môi nghĩ ngợi, hồi lâu nhỏ giọng nói: “Nếu anh thích tôi, tôi còn phải suy nghĩ nữa là. Nói gì đến việc anh thích tôi làm?”

Một câu này lọt ra, bất giác làm cho Thôi Kỳ Sinh nhịn cười. Mà Trần Dục ở đằng xa cũng cảm thấy thú vị ngoảnh đầu quan sát.

Thấy Thôi Kỳ Sinh cố gắng nhịn cười làm cậu ngứa ngáy tay chân: “Anh cười cái gì?”

Thôi Kỳ Sinh cuối cùng cũng bật ra tiếng cười khanh khách: “Không có gì, haha… Được rồi, chắc chắn cậu sẽ không thích làm cho tôi rồi…haha…”

Âu Dương Kiều Vỹ thật sự không nghĩ ra lý do gì khiến cho người kia cười nhiều đến vậy.

Khi cậu định tiếp tục hỏi thì Liêu Kế Hải thình lình xuất hiện, vừa đưa cho cậu lon nước ép vừa nhìn Thôi Kỳ Sinh, đá đểu nhẹ nhàng:

“Hóa ra cậu Thôi thích người khác làm đến như vậy à? Thú vị đấy. Tôi nhớ không lầm thì Trần Dục lại thích làm người khác, vừa hay hai người rất hợp nhau.”

Thôi Kỳ Sinh tức đến đỏ bừng mặt: “Anh câm miệng đi!”

Liêu Kế Hải cười mỉm: “Thẹn thùng làm gì, hay là…cậu thích tôi làm hơn?”

Thôi Kỳ Sinh cảm giác khuôn mặt nóng lên sắp phun thành núi lửa. Cậu đứng dậy, bực mình đá văng cái ghế nhỏ rồi đi ra khỏi phòng.

Dù trước đó hai người có ký kết hợp tác với nhau, nhưng mà những cuộc tranh cãi vô nghĩa này chẳng bao giờ kết thúc được.

Chúc Nam ở phía sau thở dài: “Anh cứ phải chọc cậu ta mới chịu à?”

Liêu Kế Hải nhún vai: “Đừng chọc cục cưng của tôi thì tôi đã không làm vậy.”

Chúc Nam xoa trán, vội vàng đuổi theo xem Thôi Kỳ Sinh đi đâu rồi.

Âu Dương Kiều Vỹ ngồi một chỗ uống nước ép, không quá bận tâm đến Thôi Kỳ Sinh.

Điện thoại trong tay khẽ rung lên làm cậu chú ý.

[Thầy là của em: Đã chụp xong rồi chứ?]

Nhìn thấy tin nhắn của anh, cậu suýt nữa đã bật khóc. Sống mũi cay cay, cảm giác tủi thân ùa đến, cực kỳ khó chịu.

Nhưng mà khi trả lời tin nhắn, khóe môi vẫn vô thức cong lên.

[Quỷ nhỏ của thầy: Vâng, em vừa xong rồi. Thầy còn nhiều việc không ạ? Khi nào thầy quay về trường?]

[Thầy là của em: Cũng chưa biết trước được, công việc còn khá nhiều. Mấy hôm nay không nói chuyện với em nhiều được, đừng buồn đấy.]

Thầy còn biết em sẽ buồn ư?

Âu Dương Kiều Vỹ cắn cắn môi, thật sự muốn làm nũng một chút nhưng mà có vẻ anh sẽ không thích như vậy.

Cho nên cậu vẫn mang bộ dạng một đứa trẻ ngoan thật ngoan nói chuyện với anh.

[Quỷ nhỏ của thầy: Em không buồn đâu. Thầy cứ lo công việc đi ạ. Nhưng mà em vẫn muốn gặp thầy lắm.]

[Thầy là của em: Tôi biết rồi. Tôi sẽ sắp xếp thời gian, đừng suy nghĩ nhiều. Tập trung thi cử đi nhé.]

Âu Dương Kiều Vỹ không kìm được mỉm cười.

Trong lòng đã gỡ xuống những buồn phiền của nhiều hôm trước.

Liêu Kế Hải lúc này ở bên cạnh, hoàn toàn nhìn thấy được những biểu hiện của cậu, nhưng không hề lên tiếng hỏi đến.



Nhiều ngày qua, Vưu Kiện chỉ vùi mình trong đống sổ sách ở Vamlice. Cũng may bên cạnh anh còn có trợ lý Liata giúp đỡ, cho nên cũng không quá mức căng thẳng.

Đến một buổi tối nọ, Vưu Kiện dành ra một ít thời gian, chạy đến Camouf xem tình hình của quán bar.

Dù sao giao toàn bộ cho một mình Bắc Ni xử lý thì có vẻ quá sức của cậu quá rồi.

Bắc Ni ở trên lầu đang bàn giao công việc cho mấy anh vệ sĩ cao to vạm vỡ thì có người đi đến gọi anh.

“Anh Bắc Ni, đại ca đang ở đây.”

Bắc Ni quay người lại nhìn đối phương, trong tai ù ù bởi âm nhạc quá lớn. Cậu đi lại gần, hỏi: “Đại ca đến đây?”

Người kia gật đầu: “Đại ca đang ở dưới sảnh đó. Anh ấy nói hôm nay ghé qua xem tình hình quán như thế nào.”

Bắc Ni nghe vậy mừng rơn, nhanh chóng chạy xuống dưới sảnh. Mấy hôm nay cậu chôn thân ở Camouf, rất nhiều công việc dồn lên vai cậu, suýt nữa thì ngạt thở luôn rồi.

Nghe tin Vưu Kiện ghé qua làm cậu mừng không kịp.

Lúc chạy xuống dưới sảnh, Bắc Ni nhìn trong đám đông, tìm kiếm bóng dáng của Vưu Kiện.

Khi nhìn sang phía quầy bar, cậu lập tức phát hiện Vưu Kiện đang ở đó, nhưng không phải một mình.

Bắc Ni đứng từ xa hoài nghi quan sát.

Dưới ánh đèn mờ nhạt trong quán bar, Vưu Kiện dựa người vào quầy, trong tay khẽ lắc lư ly rượu. Từ chỗ này nhìn qua, anh trông cực kỳ quyến rũ. Chiếc áo sơmi màu xanh sẫm mỏng manh khó che đi được khuôn ngực rắn chắc của anh.

Anh nhấp môi một ngụm rượu, khóe môi hơi giương lên, có vẻ đang nhịn cười khi nghe người đối diện nói chuyện.

Bắc Ni bước lại gần hơn một chút.

Ly rượu trong tay Vưu Kiện đã gần cạn, mà người đối diện anh vẫn chưa nói xong.

“Sao anh không có thái độ gì chứ? Anh không tin lời tôi nói đúng không?”

Giọng điệu đối phương mang theo một chút ấm ức.

Vưu Kiện nghiêng mặt nhìn vào đám đông, hoàn toàn làm lơ những gì người kia đang nói.

“Cũng phải thôi, tôi chưa từng xuất hiện trước mặt anh, hôm nay bỗng dưng nhảy ra nói mình yêu thầm anh hai năm trời, con mẹ nó, làm sao mà tin được!”

Nghe người kia nói tục bằng giọng điệu uất ức khiến Vưu Kiện có phần ngạc nhiên.

Liếc mắt nhìn kỹ lại thanh niên đối diện, dưới ánh đèn vàng trà, khuôn mặt ẩn hiện sau chiếc kính cận càng thêm mị hoặc. Đôi mắt ngà ngà say, đôi môi cũng hồng nhuận, đang hé mở không ngừng giải thích.

Vưu Kiện nheo mắt lại nhìn người nọ, ngửa cổ nuốt xuống ngụm rượu.

Yết hầu khẽ lay động.

Người nọ đánh mắt nhìn sang anh, nhất thời bị cảnh tượng này làm chấn động. Cậu ngây người như một thằng ngốc.

Sau đó thình lình trượt khỏi ghế, đi đến trước mặt Vưu Kiện. Hơi thở mang theo mùi rượu nồng nặc, thổi vào mặt anh.

“Vưu Kiện, tôi thật sự đã yêu thầm anh đấy! Tôi thề, thề dưới thân phận hiện tại của mình. Nếu tôi dám nói dối, sự nghiệp này cũng tiêu tan ngay lập tức.” 

Hết chương 71.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.