Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 72: Vốn dĩ là điều rất bình thường



Người thanh niên làm ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn Vưu Kiện. Nói xong dường như còn chưa đủ, cậu muốn giơ cả ngón tay lên thề thốt thì bị anh ngăn lại.

Vưu Kiện nghiêng nhẹ đầu, một tay cầm ly rượu vững chắc, một tay nâng cằm đối phương lên, nhìn sâu vào đôi mắt đó.

Qua một khoảng thời gian không lâu, người thanh niên bị anh nhìn đến si ngốc, rốt cuộc cũng có thể giằng ra khỏi bàn tay lạnh như băng kia.

Cậu quay về chỗ của mình, cúi mặt cười một tiếng: “Bỏ đi, dù sao nói cỡ nào anh cũng không tin mà thôi.”

Vưu Kiện rướn chân mày, nhàn nhạt nói: “Tôi nhìn cậu rất quen mắt, nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu. Đường đột nói yêu thầm tôi như vậy, không sợ sao?”

Sợ? Sợ cái gì?

Người thanh niên quay qua nhìn anh, cong môi lên cười rất đẹp: “Sao phải sợ anh chứ?”

Vưu Kiện nhún vai: “Tôi nói trước như vậy thôi.”

Một khoảng lặng chợt ùa đến.

Hai người không ai lên tiếng nữa.

Người thanh niên gục mặt trên quầy bar, bỗng nhớ về hai năm trước, lần đầu tiên cậu gặp mặt Vưu Kiện.

Hôm đó cậu cùng với ekip đi vào trong này, chơi đùa một đêm thỏa thích. Khi ấy cậu vẫn chưa phải là người nổi tiếng gì, giống như một hạt bụi nhỏ trong giới giải trí.

Trong lúc mọi người uống rượu chơi đùa ồn ào, cậu lẳng lặng ngồi một bên, chẳng mấy quan tâm đến họ. Sau đó cậu đứng dậy, viện cớ đi vệ sinh để thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt không thể hòa nhập đó.

Lúc ra khỏi phòng vệ sinh, cậu vô tình chạm mặt vài gã lưu manh. Bọn họ nhìn thấy nhan sắc của cậu rất được, bèn nổi lên hứng thú muốn trêu đùa.

Bởi vì đám lưu manh có đến ba người, cậu căn bản không thể phản kháng được. Khi cậu bị đám người lôi kéo vào phòng vệ sinh thì bỗng dưng có bóng người xuất hiện từ phía sau.

Người này trong ấn tượng đầu của cậu, thật sự điển trai và phong lưu.

Anh bình thản nhìn đám người lưu manh. Thoạt đầu còn nói chuyện rất đàng hoàng, nhưng sau đó anh đã dùng sức của mình, xử đẹp từng tên biến thái trước mặt cậu.

Có lẽ cũng từ giây phút đó, anh trở thành một chiếc bóng rất lớn trong lòng cậu, mãi không thể quên được.

Nhưng khi ấy, vì mặc cảm bản thân chưa có sự nghiệp vững vàng, cho nên cậu nhất quyết không bày tỏ tình cảm.

Hiện tại, cậu đã có rất nhiều thứ, có được sự nghiệp, có sự nổi tiếng, có tiền bạc. Nếu như nói ra một lời yêu cũng rất đáng mặt một thằng đàn ông.

Ít nhất sẽ không khiến cho anh khinh thường mình.

Vưu Kiện uống cạn ly rượu. Lúc quay mặt qua thì phát hiện Bắc Ni đang đứng gần đó chăm chú nhìn anh.

Ánh mắt chợt dời sang phía người thanh niên lạ mặt kia, thấy đối phương có vẻ đã say khướt, Vưu Kiện cũng không quan tâm cho lắm, chuẩn bị rời đi.

Một lời yêu bâng quơ như vậy, sao anh phải để ý cơ chứ?

Sau đó anh chợt mỉm cười, không phải hiện tại anh vẫn còn đang có một người yêu ư?

Tham lam…vốn không phải tính của anh.

Ngoại trừ, đối phương không thể đáp ứng được anh, chắc chắn anh sẽ phải đi tìm một người thay thế.

Vưu Kiện đứng thẳng lưng, lạnh nhạt bước ngang qua người thanh niên.

Khoảnh khắc đó, cậu bỗng bừng tỉnh, quay người níu lấy tay anh.

Trong ánh mắt hằn lên nỗi đau khổ của tình yêu đơn phương lâu năm, trong giọng nói cũng ẩn ẩn đau lòng.

“Vưu Kiện, đáng lý em nên tỉnh táo để nói yêu anh. Xin anh, đừng xem em như thằng ngốc không hiểu chuyện, có được không?”

Vưu Kiện rũ mắt nhìn xuống bàn tay vừa trắng vừa ấm áp của cậu, đột nhiên không biết phải nói gì.

Thấy anh không đi tiếp, cậu vội vàng bước đến bên cạnh, dường như muốn vứt bỏ sự kiêu ngạo thường ngày của mình mà nói yêu anh.

“Vưu Kiện, em thật sự rất yêu anh, em đã yêu từ lần đầu nhìn thấy anh. Anh có nhớ không? Hôm đó anh đã cứu em khỏi đám lưu manh, anh đã nhìn em mà mỉm cười, anh còn hỏi em có sao không, rất nhiều thứ quấn lấy tâm trí của em. Hai năm nay em luôn cố gắng để thành công, sau đó mới dám xuất hiện để bày tỏ với anh. Vưu Kiện, em thật sự không có cơ hội nào ư?”

Vưu Kiện trầm mặc lắng nghe từng lời cậu nói, sau đó cứng rắn gỡ lấy bàn tay của cậu ra khỏi người mình.

Nghiêng mặt về phía cậu, anh hờ hững nói: “Tôi không nhớ.”

Người thanh niên nhìn xuống cánh tay của mình trơ trọi đến lạnh lẽo, không ngừng nở một nụ cười điên cuồng.

Từ sau lưng Vưu Kiện, cậu hét lên: “Vưu Kiện, em thật sự rất yêu anh, rất rất yêu anh! Anh có nghe thấy không?”

Vì âm lượng câu nói quá lớn đã khiến cho nhiều người xung quanh bắt đầu để ý đến cậu.

Một số người dường như đã nhận ra cậu, vội vàng ghé tai nhau xì xầm bàn tán.

Vưu Kiện càng lúc càng thấy người này phiền phức. Anh chau chặt mày, quay lại định nói rõ vài lời thì bất ngờ có một bóng người từ xa chạy lại.

Trên tay người này còn cầm theo một chiếc áo khoác màu đen, vội vàng trùm lên đầu người thanh niên.

Sắc mặt chàng trai mới tới không hề thoải mái, ngược lại rất căng thẳng.

Vưu Kiện đứng gần đó, nghe thấy được người kia nhỏ giọng trách mắng.

“Thôi Kỳ Sinh, cậu dám làm loạn ở bar sao? Cậu điên rồi à?”

Sau khi biết được tên của người kia rồi, Vưu Kiện mơ hồ nhận ra cậu là ai.

Thôi Kỳ Sinh, người mẫu ảnh kiêm ảnh đế nổi tiếng của Thịnh Thế.

Vưu Kiện có hơi kinh ngạc, trong lòng không khỏi phấn khích, một người nổi tiếng thế này mà dám ở đây lớn tiếng nói yêu anh sao?

Ha, thú vị thật đấy!

Qua khóe mắt, anh nhìn thấy chàng trai kia sắp đưa Thôi Kỳ Sinh rời khỏi, bất giác đi đến trước mặt hai người họ.

Chúc Nam thấy có người chặn đường đi, ngẩng mặt bày ra vẻ đề phòng.

Không lâu sau đó, anh chợt “ồ” lên: “Vưu Kiện?”



Ngây người vài phút, Vưu Kiện mới ngập ngừng thốt ra: “Chúc Nam?”

Chúc Nam không ngờ trong hoàn cảnh này có thể gặp lại bạn cùng lớp hồi cấp ba. Tuy hai người không phải thân thiết gì cho cam, nhưng trong lớp cũng từng nói chuyện đôi ba câu.

Ít nhất thì họ cùng chung đội bóng rổ của trường.

Chúc Nam nhìn Vưu Kiện, lại nhìn sang Thôi Kỳ Sinh đã say bí tỉ không còn biết gì, bất giác thở dài.

“Xin lỗi cậu, tôi phải đưa người này rời khỏi đây ngay bây giờ. Cậu ta là…”

Lời còn chưa nói hết, Vưu Kiện đã nhanh chóng chen ngang, rất điềm đạm: “Tôi hiểu rồi. Mau đưa cậu ta đi đi, xem ra rất say rồi.”

Chúc Nam đỡ lấy Thôi Kỳ Sinh, gật đầu chào tạm biệt Vưu Kiện. Lúc đi ra đến xe, anh bỗng cảm giác như mình đã nghe Thôi Kỳ Sinh hét lên rằng cậu yêu ai đó.

Nhưng khi ấy chỉ có mỗi Vưu Kiện đứng gần nhất, không lẽ…

Chúc Nam đẩy Thôi Kỳ Sinh vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh cậu. Ánh mắt liếc nhìn thăm dò vẻ mặt say xỉn của cậu, anh chợt nhớ ra người trong lòng mà cậu hay nhắc đến.

Hình như…hoàn toàn khớp với Vưu Kiện.

Ở trên quầy bar, Bắc Ni bây giờ mới có thể mở miệng: “Đại ca, người khi nãy chính là Thôi Kỳ Sinh à? Thật như vậy sao? Cậu ta…cậu ta yêu thầm đại ca?”

Vưu Kiện xoay ly rượu trong tay, khóe môi cong lên cười rất khó hiểu.

Mặc kệ Bắc Ni vẫn còn kinh ngạc không ngớt, Vưu Kiện chỉ nheo mắt, trong đầu nhớ lại hình ảnh lúc nãy của Thôi Kỳ Sinh.

Cậu giả dạng là một sinh viên, bên ngoài ăn mặc giản dị, đeo thêm một chiếc kính cận, trông cũng khá đáng yêu.

Nhưng mà tính cách thì cố chấp cứng đầu.

Nghĩ đến đây, Vưu Kiện nhíu mày, không phải có nét giống với người kia hay sao?

Bắc Ni đột nhiên nhích lại gần, thì thầm: “Đại ca, anh không phải là lay động rồi chứ? Đừng quên anh còn đang…có nhóc con kia nha.”

Rốt cuộc cũng có người nhắc đến Âu Dương Kiều Vỹ làm cho anh bất giác tỉnh táo lại.

Đúng là thế, anh vẫn còn một bé con cần phải quan tâm, không phải sao?

Vưu Kiện châm một điếu thuốc, làn khói tỏa ra che khuất biểu cảm của anh.

Qua làn khói, Bắc Ni nghe thấy anh hỏi: Nhưng mà cậu ta cũng rất thú vị đúng không?

Bắc Ni quay mặt qua nhìn, định hỏi: Thú vị thì sao?

Nhưng khi nhìn sang, cậu lại phát hiện anh đang mơ hồ mỉm cười, dường như không mấy để tâm đến câu trả lời của cậu như thế nào.



Sáng hôm sau, tin tức lan truyền khắp trang mạng.

Hình ảnh Thôi Kỳ Sinh trong bộ dạng sinh viên đứng ở trong bar say khướt làm loạn được lên hot search.

Mọi người đều bay vào xem tin tức của cậu, không ngớt lời bàn tán.

Có một số người còn bình luận bên dưới: Hôm qua cậu ta tỏ tình với ai đấy! Là một người đàn ông trong bar, rất điển trai.

Khương Thịnh xem toàn bộ tin tức, chân mày chau chặt lại.

Bên ngoài, Thôi Kỳ Sinh sau khi tỉnh rượu mới biết hôm qua mình đã làm ra loại chuyện bại hoại gì. Cậu căng thẳng run rẩy, sợ Khương Thịnh sẽ thẳng tay trừ khử mình.

Chúc Nam đứng bên cạnh cũng rất lo lắng: “Cậu lúc nào cũng làm chuyện hồ đồ!”

Thôi Kỳ Sinh không còn tâm trạng phân bua, cáu gắt nói: “Bây giờ trách tôi thì tin tức có biến mất không? Anh im đi thì hơn.”

Sau đó cậu mở cửa phòng chủ tịch, bước vào.

Ngẩng mặt nhìn Khương Thịnh vẫn chăm chú xem gì đó trên laptop, Thôi Kỳ Sinh cảm thấy trái tim đã vọt lên cổ họng.

Cậu chậm rãi bước đến gần, lời chưa kịp nói ra đã bị y quát một tiếng.

“Cậu có biết mình đã làm gì hay không, hả?”

Thôi Kỳ Sinh giật nảy mình. Đầu óc trống rỗng, không biết nên giải thích thế nào.

Bình thường Khương Thịnh cưng chiều cậu nhất, bây giờ không khác gì người dưng nước lã, hoàn toàn lạnh nhạt nhìn cậu.

“Tin tức lên đến hot search rồi, cậu đẹp mặt chưa? Đang trên đà nổi tiếng càng phải thật kín đáo, đạo lý này cậu chưa học qua à?”

Thôi Kỳ Sinh cúi gằm mặt liên tục nói “Xin lỗi.”

Khương Thịnh châm một điếu thuốc, đồ bật lửa bị y tức giận ném sang một bên, tạo thành một tiếng chói tai.

“Mấy ngày sau cậu ở trong ký túc xá đi, hạn chế ra ngoài, càng ít động tĩnh càng tốt. Sau đó sẽ tổ chức một buổi phỏng vấn, nói xin lỗi vì đã gây ra hình ảnh tiêu cực này.”

Thôi Kỳ Sinh không còn cách nào khác ngoài chấp nhận yêu cầu này của y.

Lúc Thôi Kỳ Sinh rời khỏi phòng thì bắt gặp Liêu Kế Hải đang đi tới.

Tâm trạng của cậu bây giờ thật giống như chó cắn, một chút cũng không muốn dây dưa nói chuyện với Liêu Kế Hải.

Khi đi ngang qua người anh, cậu bất ngờ nghe thấy anh nói một câu.

“Tôi không nghĩ cậu vậy mà thật lòng với người đó.”

Thôi Kỳ Sinh dừng bước, quay đầu lạnh nhạt nhìn anh, rất lâu sau mới nói: “Anh nên mặc kệ chuyện riêng của tôi thì hơn.”

Nói xong Thôi Kỳ Sinh lập tức bỏ đi.

Liêu Kế Hải nhìn theo bóng dáng của cậu, không khỏi mỉm cười.

Mọi chuyện ngày càng thú vị rồi.



Kỳ thi cuối kỳ rốt cuộc cũng trải qua êm đẹp.

Kỳ này điểm số của Chúc Văn tương đối khá. Cô nàng cũng bắt đầu tự tin với khả năng học tập của mình hơn rồi.

Sau khi thi xong môn cuối cùng, Chúc Văn hẹn Âu Dương Kiều Vỹ ở dưới căng tin.

Hai người ngồi đối diện nhau, dò xong kết quả thì trò chuyện vài ba câu.

Chúc Văn nhận ra tâm trạng của cậu mấy hôm nay không vui lắm, linh cảm có chuyện gì đó liên quan đến Vưu Kiện, vậy là hỏi thẳng:

“Tiểu Vỹ, cậu với thầy Vưu xảy ra chuyện đúng không?”

Âu Dương Kiều Vỹ đang khuấy ly nước dâu ép, nghe hỏi thì ngẩng mặt lên, tỏ ra chưa hiểu lắm.

“Bây giờ cậu nói thật cho tớ nghe được chưa? Hai người…có phải đang hẹn hò không?”

Âu Dương Kiều Vỹ chớp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ cẩn thận.

Chuyện này nói thẳng ra chẳng có gì phải giấu diếm với Chúc Văn cả. Nhưng vì khi đó Vưu Kiện không muốn có quá nhiều người để ý, cho nên hạn chế được ai thì hạn chế thôi.

Bây giờ thái độ của Vưu Kiện càng ngày càng rõ ràng, ngay trong trường anh cũng không ngại thân mật gần gũi cùng cậu.

Giấu diếm thì còn ích gì nữa đâu?

Sau một lúc, cậu gật đầu: “Ừ, mình với thầy Vưu đang hẹn hò.”

Chúc Văn không hỏi từ bao giờ, chỉ hỏi dạo này thì sao?

“Thầy ấy dạo này bận rộn với công ty của nhà, cho nên cũng ít gặp mặt hơn trước. Nhưng mà mình cũng hiểu được vì sao như vậy mà. Công việc bận rộn, không thể chỉ quan tâm đến mỗi mình.”

Chúc Văn nhíu mày: “Cậu cho rằng…đây là một điều bình thường sao?”

“Chứ bất thường chỗ nào?”

Chúc Văn không trả lời.

Trong lòng có hơi chua xót, không có gì bất thường, vì thầy Vưu…đào hoa đa tình, vốn dĩ là điều rất bình thường.

Chỉ có mỗi cậu, một mình cậu, toàn tâm toàn ý tin tưởng thầy ấy mà thôi!

Vì Chúc Văn không nói gì thêm, cậu cũng không nói tiếp, im lặng uống nước ép.

Không lâu sau đó, Chúc Văn bất ngờ lên tiếng: “Tiểu Vỹ, có người tìm cậu kìa.”

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt lên nhìn cô rồi ngoảnh đầu nhìn ra sau lưng.

Vưu Kiện đứng ở cửa căng tin, nở một nụ cười dịu dàng nhìn cậu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.