Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Chương 78: Ngài không tin tôi?



Bác sĩ Cố thân cận của gia đình họ Vưu từ trong phòng Vưu Kiện bước ra, vẻ mặt bình bình đạm đạm, trong tay đem theo một chiếc cặp da có chút sờn cũ.

Ông đưa tay khẽ khàng khép cửa phòng lại.

Bên ngoài lúc này có hai người, một nam một nữ.

Vưu Kiện nhìn thấy bác sĩ Cố đi ra, lập tức đứng thẳng người dậy, cất tiếng hỏi: “Sao rồi?”

Bác sĩ Cố đẩy nhẹ góng kính, ánh sáng từ bóng đèn phản chiếu lên lớp kính trong suốt, vô tình che đi ánh mắt sâu hút của ông.

Ông nhìn anh, nghĩ ngợi một chút mới ôn tồn bảo: “Bị suy nhược cơ thể vì không ăn uống đầy đủ, sức khỏe có vẻ yếu đấy, lại gặp ở bên ngoài trời rét quá lâu. Hiện tại cậu ấy đã được truyền dịch, muộn nhất là ngày mai sẽ tỉnh dậy.”

Nói đến đây, bác sĩ Cố lại điều chỉnh gọng kính, ánh mắt toát lên một vẻ đầy nghi hoặc: “Nhưng nếu tôi không nhầm thì…cậu ấy không phải là người của tộc chúng ta.”

Câu nói này không làm cho Vưu Kiện kinh ngạc, mà làm cho cô gái ở bên cạnh sửng sốt.

Vưu San tròn mắt nhìn bác sĩ Cố, sau đó liếc sang anh trai của mình, trong lòng không khỏi run lên.

Nếu không phải là người trong tộc, không lẽ là một con người giống Từ Lương sao? Nhưng cậu bé kia dáng vẻ rất đáng yêu, trẻ con, hình như là học trò của anh ấy.

Bác sĩ Cố không quá để ý đến thái độ của Vưu San, ông im lặng nhìn Vưu Kiện một lúc lâu, đợi anh xác nhận.

“Đúng vậy, thằng bé không phải người của chúng ta.”

Bác sĩ Cố gật nhẹ đầu, tỏ ra như đã hiểu. Thật mà nói thì không cùng một tộc cũng không phải là chuyện mà ông có quyền can thiệp vào, cũng chẳng ảnh hưởng một chút gì đến cuộc sống của ông.

Nhưng lời ông định hỏi thêm, chính là thằng bé này cũng không phải con người, đúng không?

Có điều bác sĩ Cố nghĩ bản thân không nên quá tò mò những chuyện riêng tư này. Việc của ông cũng chỉ là khám bệnh mà thôi.

Vưu Kiện thấy ông lặng thinh bèn mở lời: “Để Vưu San tiễn ông về. Cảm ơn nhiều lắm.”

Nghe thấy tên mình phát ra, Vưu San sực tỉnh, nhìn bác sĩ Cố mỉm cười nhẹ nhàng: “Thế con tiễn chú ra ngoài cổng nhé.”

Sau khi bóng dáng của hai người dần khuất sau những bậc thang, Vưu Kiện mới liếc mắt về phía của phòng đối diện. Anh không bận tâm đến câu hỏi của bác sĩ Cố cho lắm. Điều mà làm anh bận tâm chính là đứa nhóc đang nằm mê man ở trong phòng kia kìa.

Lúc anh định mở cửa bước vào thì bên cạnh bỗng có tiếng nói vọng tới, lạnh nhạt hờ hững: “Anh vội vã cái gì vậy? Vết thương ở tay đã sát trùng chưa?”

Vưu Kiện quay mặt nhìn sang, cười nhếch mép một cái: “Hôm nay còn lo cho anh mày à?”

Vưu Hạ tựa người vào tường, hai tay ôm trước ngực, lãnh đạm liếc nhìn người kia: “Em chỉ sợ tay chân như vậy, không làm ăn gì được thôi.”

Dừng một đoạn, Vưu Hạ cười khẩy: “Mà quên mất, thằng bé còn đang mê man, anh làm gì được nhỉ?”

Biết rõ đối phương đang châm chọc mình, Vưu Kiện sầm mặt giây lát, sau đó hất cằm đuổi: “Đúng là bác sĩ, ngay cả nói chuyện cũng dao kéo sắc bén. Nhưng hôm nay anh không có tâm trạng mỉa mai với mày, cút lẹ.”

Dứt lời anh mở cửa đi vào trong.

Vưu Hạ nhìn cánh cửa khép kín lại, đầu chân mày chau vào nhau.

Mấy anh lớn nhà này, rốt cuộc đã bị uống phải thứ thuốc gì rồi?



Âu Dương Kiều Vỹ vẫn ngủ li bì, không hề hay biết ở bên cạnh mình đang là một con sói thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối.

Vưu Kiện ngồi ở chiếc ghế dựa bên cạnh. Lớp đệm bọc da phía sau không quá cứng nhưng cũng không quá mềm, mức độ vừa phải khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Anh ngồi ở đó, ánh mắt chăm chú đặt lên khuôn mặt ngủ say của cậu, không rõ đang nghĩ ngợi điều gì. Bóng tối giăng kín từng ngóc ngách trong phòng, chỉ chừa lại một luồng sáng từ cửa sổ hắt vào.

Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng nhiệt độ vẫn lạnh đến rét người.

Vì trong phòng đang có người bệnh, Vưu Kiện tạm thời gác đi thói quen hút thuốc của mình. Anh lười nhác dựa ra sau, cánh tay chống lên thành ghế, bàn tay đỡ lấy trán, bộ dáng nhàn nhã nhìn ngắm con cừu non bé nhỏ trên giường.

Lúc nhìn thấy cậu lạnh cóng đến ngất xỉu trước quán bar, Vưu Kiện đã khá sửng sốt. Sau đó mới sực nhớ, mấy hôm nay cả hai đều không liên lạc với nhau, thậm chí là một tin nhắn “chúc ngủ ngon” cũng không có. Nhưng vì công việc ở Vamlice quá nhiều, thời gian của anh cũng bị chiếm lấy không ít. Khi về nhà thì cả người rã rời, đầu óc mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ liền thôi.

Cứ thế, anh suýt nữa quên đi một người yêu đang hiện hữu của mình.

Nhưng mà…sao lại không ăn đầy đủ cơ chứ?

Vưu Kiện nheo mắt lại.

Lẽ nào trong những ngày cả hai không nhắn tin với nhau, cậu đã xảy ra chuyện gì rồi?

Sau một hồi nghĩ ngợi, anh chỉ có thể mạnh dạn đưa ra một vấn đề có khả năng xảy ra nhất mà thôi. Bây giờ chỉ cần cậu tỉnh lại, mọi chuyện khắc tỏ tường.

Vưu Kiện đứng dậy, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm nữa.

Anh ngẩng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ rồi quay đầu nhìn Âu Dương Kiều Vỹ. Bước chân đi lại gần bên thành giường, một tay chống xuống nệm, anh cúi người, chóp mũi lướt nhẹ trên trán cậu.

Mùi thơm trên cơ thể nhẹ nhàng toát ra, như hóa thành chiếc lông vũ, khẽ khàng vuốt ve đầu mũi của anh.

Vưu Kiện rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt nhợt nhạt của cậu, lại nhìn qua cánh môi đang khép hờ kia.

Anh cong môi lên cười khó hiểu.

Quỷ nhỏ, nếu em không về nhà đêm nay, liệu…sẽ có chuyện gì xảy ra không nhỉ?



Đến hơn nửa đêm, Âu Dương Kiều Vỹ choàng tỉnh vì cơ thể bị lạnh.

Cậu chập chờn mở mắt nhìn, phía trên là trần nhà màu nâu sạch sẽ không bám lấy một hạt bụi. Xung quanh đều bị giăng kín trong bóng tối. Bên tai nghe thấy loáng thoáng tiếng gió thổi va vào ô cửa sổ, ngoài ra còn có một luồng hơi thở đều đặn khác đang ở rất gần cậu.

Cả người Âu Dương Kiều Vỹ nhất thời căng ra. Cậu chỉ nghiêng đầu nhìn qua bên trái, vừa vặn nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn, lúc ngủ thì có vẻ nghiêm nghị đường hoàng hơn bình thường. Một bên sườn mặt cứng cáp đẹp đến khó thở.

Âu Dương Kiều Vỹ vô thức nhìn ngắm người kia mà không hay biết người ta vẫn chưa chìm vào giấc ngủ. Lúc cậu khẽ động đậy cánh tay liền bị bàn tay lạnh lẽo khác nắm lấy, ghì chặt.

Trái tim của cậu suýt đã nhảy vọt lên cuống họng.

Âu Dương Kiều Vỹ ở trong bóng tối trở nên ngốc lăng, trừng mắt muốn hù dọa đối phương.

Không ngờ Vưu Kiện lại bình tĩnh trở mình, mặt đối mặt với cậu. Một tay anh nắm lấy tay cậu đặt dưới chăn, tay còn lại anh duỗi ra, vuốt ve gương mặt mềm mại kia.

“Tỉnh rồi à?”

Âu Dương Kiều Vỹ nâng mắt lén lút nhìn anh, một hồi lâu mới gật đầu. Vì cơ thể bị lạnh nên cậu cuộn người lại như cuốn chiếu, vùi mình trong chăn ấm.

Vưu Kiện thấy vậy, ngồi dậy rời khỏi giường. Lúc quay lại, anh cầm theo một ly nước ấm, đưa đến cho người kia.

“Uống một miếng đi. Ở đây…không dùng máy sưởi.”

Âu Dương Kiều Vỹ đón lấy ly nước, ngoan ngoãn gật đầu, tỏ ra hiểu rõ vì sao nhà anh không dùng máy sưởi. Ma cà rồng thì làm gì biết lạnh cơ chứ?

Cậu hít hít mũi, uống mấy hớp nước ấm liên tục.

Vưu Kiện lúc này ngồi xuống cạnh giường, nghiêng người cầm giúp cậu ly nước rồi hỏi: “Sao không ở nhà mà lại chạy đến Camouf vậy? Ngoài trời rét như thế mà chỉ mặc mỗi chiếc áo thun mỏng thôi sao? Định làm loạn cái gì hm?”

Nghe đối phương truy hỏi tội lỗi của mình, Âu Dương Kiều Vỹ rũ mắt trông buồn bã vô cùng. Cậu lùi về sau, thu người lại, nghĩ ngợi rất lâu mới chậm chạp mở miệng.

“Chuyện này…mấy hôm nay thầy không thắc mắc vì sao em không nhắn tin cho thầy ư?”

Lần này đến Vưu Kiện á khẩu.

Anh nâng mắt nhìn cậu, dường như biết rõ nếu mình nói mình không thắc mắc thật thì đối phương sẽ thấy tổn thương lắm. Nhưng mà…còn có lý do nào phù hợp nữa chứ?

“Tôi bận công việc, em cũng biết rõ mà.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn anh chăm chú, đôi bàn tay giấu kín dưới lớp chăn bông không khỏi bấu chặt vào lớp ga giường.

Cậu cũng thừa biết anh sẽ nói ra lý do này. Cậu cũng thừa biết rằng… cho dù mình có nhắn hay không, anh cũng không để ý đến.

Bởi vì anh lớn hơn cậu, anh còn có nhiều thứ khác để bận tâm hơn cậu.

Cả hai nhất thời lặng thinh trong vài phút đồng hồ.

Trong khoảng thời gian đó, Âu Dương Kiều Vỹ mơ hồ cảm nhận được một loại ảo giác vô cùng khiếp sợ. Tựa như những tình cảm vui vẻ trước đây sắp hóa thành mây khói, chỉ cần chớp mắt một cái, mọi thứ sẽ lập tức biến mất.

Nhưng điều đó không đáng sợ bằng việc chúng từng ngày lại từng ngày trở nên phai nhạt hơn.

Và chính cậu cũng cảm nhận được điều ấy.

Sau một hồi im lặng, Âu Dương Kiều Vỹ chủ động mở lời. Cậu không hề muốn giấu giếm anh bất cứ chuyện gì, ngoại trừ những đau đớn mà bản thân đang phải chịu đựng.

“Thật ra thì, ba mẹ của em đã biết chuyện của chúng ta rồi.”

“Chuyện của chúng ta?”

Âu Dương Kiều Vỹ không ngẩng mặt nhìn anh, gật đầu một cái.

Ngay lập tức, dưới đáy mắt của Vưu Kiện như hiện lên một tầng ảm đạm. Đầu chân mày khẽ chau vào nhau, anh đè nén cảm xúc khó chịu trong lòng, lạnh nhạt hỏi:

“Rồi sao nữa? Em đã bị cấm túc?”

“Vâng.”

“Ba mẹ của em…” Vưu Kiện khó khăn mở lời, “…cũng đã biết tôi là ai rồi sao?”

Hỏi xong câu này, anh bỗng bật cười một tiếng, tự giễu bản thân sao lại hỏi ra loại câu hỏi ngu ngốc như vậy.

Ba của Âu Dương Kiều Vỹ là ai cơ chứ? Một chút chuyện vặt này sao có thể không biết được?

Vưu Kiện dùng tay vuốt mặt, che lấp đi ánh mắt lạnh nhạt của mình. Từ đáy lòng nhất thời nảy sinh những suy nghĩ cực kỳ tiêu cực.

Anh cảm thấy cuộc sống của mình sắp bị phiền nhiễu rồi.

Cực kỳ phiền nhiễu mới đúng.

Nhìn thấy thái độ của anh khiến hơi thở của cậu tựa hồ đứt đoạn. Âu Dương Kiều Vỹ lo lắng mím chặt môi nhìn Vưu Kiện, tuy trong người vẫn còn mệt nhưng cậu không màng đến điều đó, từng chút nhích lại gần chỗ anh.

Đôi bàn tay nhỏ bé lần tìm đôi tay lạnh lẽo của anh, nắm chặt lấy.

“Đúng là hai người họ đã biết tất cả mọi chuyện rồi, nhưng mà thầy đừng lo lắng, em…em sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Em sẽ cố gắng thuyết phục được ba mẹ của mình, thuyết phục họ chấp nhận chuyện của chúng ta. Chỉ cần thầy vẫn bên cạnh em như lúc này, mọi thứ sẽ ổn thôi, không phải sao?”

Vưu Kiện hạ tầm mắt nhìn xuống đôi tay đang bám lấy mình, không khỏi chau mày.

Bây giờ em đang đóng vở kịch gì với tôi vậy? Song phương đấu tranh để được gia đình hai bên chấp nhận sao?

Lẽ nào em muốn cùng tôi đi đến thiên trường địa cửu?

Suy nghĩ này chợt lóe lên, làm khóe môi anh khẽ cười, một nụ cười giễu cợt.

Khôi hài thật!

Vưu Kiện không trả lời, bất ngờ đứng dậy, rút một điếu thuốc ở trên bàn. Anh nhanh chóng châm lửa, rít vào một hơi thật sâu. Làn khói được phả ra, lan tỏa trong không khí.

Anh đi đến bên cửa sổ, trầm mặc nghĩ ngợi.

Âu Dương Kiều Vỹ ở phía sau cũng gượng dậy, rời khỏi giường. Cậu bước đến từ sau lưng, cánh tay vòng qua người anh, ôm cứng nhắc không buông.

“Thầy rất khó chịu sao?”

Vưu Kiện vẫn im lặng hút thuốc.

Một lúc lâu, anh mới nói: “Em vốn hiểu rõ trong tình yêu, tôi ghét nhất là điều gì.”

Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi, không đáp lại.

Đương nhiên cậu hiểu rõ, điều anh ghét nhất trong tình yêu chính là áp lực. Tình yêu đối với anh chỉ là những cuộc vui thoáng qua, thích thì ở cạnh nhau, hết thích rồi cứ vậy mà chia tay trong hòa bình.

Nhưng cậu không thể làm vậy.

Cậu…không thể để điều đó xảy ra!

Âu Dương Kiều Vỹ áp nửa khuôn mặt của mình lên lưng anh, cánh tay càng lúc càng ôm chặt hơn, như muốn níu giữ lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

“Chúng ta sẽ không có sự thay đổi gì đúng không? Thầy Vưu, em rất thích thầy, thầy phải hiểu điều đó, thầy không được quên đi điều đó!”

Hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, Vưu Kiện gỡ cánh tay của cậu ra khỏi người mình. Anh quay lưng lại, dùng bàn tay đang giữ điếu thuốc nâng cằm cậu lên.

Đôi mắt hơi nheo lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nếu thích tôi đến mức muốn đấu tranh đến cùng thì, hãy chứng minh cho tôi thấy điều đó đi.”

Âu Dương Kiều Vỹ ngước mắt, sửng sốt nhìn anh. Đầu ngón tay lạnh buốt lướt trên gò má.

Vưu Kiện cúi thấp mặt xuống, hơi thở mát lạnh hòa quyện cùng mùi thuốc nhàn nhạt phả lên mặt cậu.

Từng chữ, từng tiếng, vừa rõ ràng vừa gắt gao.

“Kiều Vỹ, chứng tỏ cho tôi thấy, em yêu tôi nhiều đến thế nào đi.”

Lời nói đã vụt tắt, nhưng cứ như vẫn còn văng vẳng bên tai không ngừng lại.

Âu Dương Kiều Vỹ đứng bất động tại chỗ. Trái tim trong lồng ngực đập dồn dập theo từng hơi thở phả lên da thịt của mình.

Dưới ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ, thân hình cao lớn của Vưu Kiện che khuất đi cơ thể của cậu.

Đôi môi lạnh lẽo của anh lả lướt đến từng nơi trên thân thể nhỏ bé đầy run rẩy.

Vưu Kiện vòng một tay kéo cậu lại gần mình. Anh cúi người hôn xuống môi và cổ của cậu.

Cơ thể cậu trở nên căng cứng, không thể phản kháng, cũng không hưởng ứng nhiệt tình đáp lại anh.

Nhưng Vưu Kiện căn bản không để tâm đến điều đó.

Cừu non sau bao nhiêu ngày tháng, cuối cùng cũng sắp rơi vào tay anh rồi. Những chuyện khác, cần thiết phải quan tâm nữa sao?

Vưu Kiện hài lòng trước sự ngoan ngoãn của cậu, đôi tay nhanh chóng trượt xuống bên dưới, rõ ràng đang rất nôn nóng muốn chủ động kiểm soát dục vọng non dại của cậu.

Phía bên này, Âu Dương Kiều Vỹ nhắm nghiền đôi mắt. Hàng lông mi khẽ run rẩy, môi mím chặt lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Từng nụ hôn không hề chứa đựng tình yêu lần lượt rơi xuống trên cơ thể, lại giống như những mũi gai nhọn đâm vào da thịt.

Mãi đến khi Vưu Kiện ngẩng mặt, hôn nhẹ lên gò má của cậu mới chợt phát hiện môi mình ươn ướt.

Anh hơi sững người, đứng thẳng dậy.

Động tác vội vã bỗng dưng dừng lại khiến Âu Dương Kiều Vỹ như gỡ xuống được một áp lực.

Vưu Kiện rũ mắt nhìn xuống khuôn mặt nhợt nhạt ở đối diện, cổ họng đột nhiên trở nên khô khốc.

Đây là cảm giác khốn khiếp gì thế?

Bộ dạng mím chặt môi kìm lại tiếng khóc của cậu khiến đầu óc của anh trống rỗng.

Giữa bầu không khí nặng nề, Vưu Kiện bất ngờ lên tiếng: “Bỏ đi.”

Giọng điệu không có cảm xúc vang lên, phần nào làm cho cậu sực tỉnh.

Khi Âu Dương Kiều Vỹ kịp quay đầu lại nhìn thì bóng lưng của Vưu Kiện đã rời khỏi phòng.

Cửa phòng đóng lại một tiếng hờ hững.

Khoảnh khắc đó, Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác toàn bộ sức lực của mình đều mất sạch. Đôi chân mềm nhũn đứng không vững, cậu ngồi khụy người, ôm ghì lấy ngực trái, cảm xúc sợ hãi khi nãy lúc này bộc phát toàn bộ, một chút cũng không kìm được.



Sáng hôm sau, Liata ở bên ngoài gõ lên cửa phòng của Phó tổng Vưu.

Bên trong không nhanh không chậm truyền ra âm thanh: “Vào đi.”

Liata cẩn thận mở cửa ra, đứng ngay ngạch cửa nói: “Phó tổng Vưu, có một vị khách muốn tìm gặp anh.”

Vưu Kiện vẻ mặt đang đăm chiêu nhìn đống văn kiện trên bàn, nghe thấy lời của Liata, không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: “Là ai?”

“Dạ, là một người họ Âu Dương.”

Họ Âu Dương?

Đầu chân mày thoáng chau lại.

Ánh mắt đăm chiêu lúc nãy đã được thay đổi bằng loại ánh mắt tò mò hứng thú. Vưu Kiện ngả lưng ra sau ghế, giọng điệu vô cùng nghênh đón vị khách đứng ở bên ngoài cửa.

“Cho vào.”

Liata gật đầu một cái rồi xoay người nói với một người đàn ông trung niên đang đứng đợi.

Người đàn ông chậm rãi bình thản bước vào trong phòng.

Đối với gương mặt niềm nở của Vưu Kiện không có chút gì gọi là hào hứng.

Ông đứng đó nghiêm nghị nhìn anh.

Vưu Kiện cũng đã đứng dậy đi về phía chỗ ngồi tiếp khách. Anh nhàn nhạt mỉm cười, cánh tay duỗi ra, tỏ ý mời: “Mời ông ngồi.”

Người đàn ông đi đến ngồi xuống ở đối diện, không vòng vo tam quốc, trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Tôi là bố của Kiều Vỹ, Âu Dương Chấn Anh.”

Nụ cười xã giao trên môi Vưu Kiện bất chợt tắt ngấm.

Anh trở nên nghiêm túc hơn, sau một hồi quan sát đối phương, anh nâng cổ tay, thản nhiên rót một ít trà ra tách.

“Trước hết, ông hãy uống một tách trà cho ấm người.”

Âu Dương Chấn Anh lạnh nhạt nhìn xuống tách trà, không khỏi cười khẩy: “Cũng chuẩn bị chu đáo quá rồi, còn có cả thức uống dành cho con người.”

Động tác rót trà của Vưu Kiện thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh, anh lấy lại vẻ điềm tĩnh của mình, cười cười.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhau, phải chăng nên nói những lời dễ nghe hơn không, ngài Âu Dương?”

Âu Dương Chấn Anh rời mắt khỏi tách trà nóng, nói: “Giữa chúng ta vốn dĩ không có chuyện gì vui vẻ để ngồi hàn huyên với nhau cả. Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn xác nhận vài việc mà thôi.”

Vưu Kiện ngồi thẳng lưng, một chân vắt tréo, im lặng lắng nghe.

“Kiều Vỹ đang ở chỗ của cậu đúng chứ?”

Nghe hỏi, Vưu Kiện thấp giọng cười một tiếng: “Tôi cứ nghĩ những chuyện này rất dễ dàng với ngài chứ? Sao còn phải cần tôi xác nhận?”

“Thằng bé mấy hôm nay không ăn không uống, nếu như thật sự đang ở chỗ của cậu, tôi chỉ hy vọng cậu còn sót lại một chút trách nhiệm xứng đáng với cái mác người yêu mà cậu đang mang trên người!”

Vưu Kiện thoáng nheo mắt lại: “Tôi khá ngạc nhiên đấy! Ngài Âu Dương, ngài không định mang Kiều Vỹ về nhà sao?”

“Không hề.” Âu Dương Chấn Anh tỏ ra vô cùng kiên định, dù trong lòng của ông đang giằng xé thành trăm mảnh đau đớn: “Tôi phải để cho thằng bé biết được, người mà nó yêu là loại người như thế nào.”

Sắc mặt của anh trở nên ảm đạm hơn: “Ngài không tin tôi?”

Âu Dương Chấn Anh chỉ nhìn thẳng vào mắt đối phương, tuyệt nhiên không trả lời câu hỏi này.

Thái độ cứng rắn của ông nhất thời khiến cho Vưu Kiện cảm thấy hứng thú.

“Ngài làm tôi thấy hơi khó xử, vì không rõ là ngài có tin tôi hay là không. Nhưng mà…con trai của ngài thì hoàn toàn tin tưởng vào tôi, tin tưởng vào tình cảm của tôi dành cho em ấy. Có điều, tôi chỉ không biết chắc được liệu tôi có thể…kéo dài được chuyện này đến bao giờ. Ngài biết đấy, tôi không phải là kiểu người kiên nhẫn.”

“Cậu…”

Vưu Kiện như không quan tâm đến sắc mặt của đối phương, vẫn tiếp tục nói: “Thật sự mà nói nghĩ đến việc làm sao kết thúc mối quan hệ này cũng khiến tôi rất nhức đầu. Vì Kiều Vỹ không giống như những người khác tôi từng quen.”

Dừng một chút, anh nở một nụ cười đểu cáng: “Bởi vì tôi thừa biết rằng, cho dù tôi có làm gì quá đáng đi nữa thì em ấy…cũng không thể rời bỏ tôi. Cho nên, tôi nghĩ là chuyện này rất cần ngài can thiệp vào đấy. Con trai của ngài mà, không phải sao?”

Lúc này, Âu Dương Chấn Anh không thể kìm nén, ông đứng dậy, cánh tay bất ngờ duỗi ra, túm chặt cổ áo của anh, tức giận quát: “Vưu Kiện, mày là thằng khốn! Kiều Vỹ rõ ràng không gây thù gì với lũ người như bọn mày, tại sao lại làm như vậy chứ? Tại sao!”

Vưu Kiện giữ lấy cổ tay của ông, dùng sức giằng ra. Sau đó anh trầm mặc chỉnh lại trang phục của mình.

Ngón tay phủi nhẹ lên ngực áo, anh cười khẩy: “Đúng là Kiều Vỹ không gây ra tội lỗi gì nặng nề. Nhưng mà, một đứa trẻ phiền phức như thế, đi đến đâu cũng chỉ sẽ gây phiền nhiễu cho người khác mà thôi. Đáng lý ông nên biết rõ một điều, muốn ngăn cản mối quan hệ này, điều đầu tiên và cũng là duy nhất ông nên làm, chính là khuyên con trai của mình từ bỏ đi mới đúng.”

Dứt lời, Vưu Kiện đứng dậy, quay lưng về phía Âu Dương Chấn Anh.

Âu Dương Chấn Anh cảm giác máu nóng truyền lên đến não bộ. Bàn tay run rẩy đến mức không thể nắm chặt lại được.

Chưa bao giờ ông cảm thấy tức giận đến bất lực như thế này.

Lời Vưu Kiện nói không hề sai.

Trong chuyện này, Âu Dương Kiều Vỹ chính là người cần phải buông tay trước, vì vốn dĩ Vưu Kiện buông hay không buông, kết quả chẳng khác gì nhau.

Trước sau gì… anh chẳng một tay kết thúc đoạn tình cảm này cơ chứ?

Âu Dương Chấn Anh nghiến chặt răng mình, tâm can đau đớn nhưng không thể làm được gì cho con trai của ông.

Sau một lúc lâu trấn tĩnh bản thân, Âu Dương Chấn Anh nhắm mắt, tự nói với lòng, dù đau đớn thế nào cũng phải để cho cậu nhìn thấy được bản chất thật sự của người mà cậu yêu.

Khi cửa phòng lần nữa mở ra rồi khép lại, cuộc trò chuyện cứ như thế kết thúc.

Vưu Kiện chống hai tay trên bàn, sắc mặt so với lúc sáng còn khó coi hơn mười phần.

Trong phòng không có quá nhiều ánh sáng, mờ nhạt lạnh lẽo.

Anh nhìn đăm đăm xuống mặt kính, một lúc sau thì thình lình xô ngã tất cả mọi thứ ở trên bàn.

Ngay cả chậu hoa của Liata cũng bị đẩy rơi xuống đất, vỡ toang thành từng mảnh.

Vưu Kiện giống như bị chèn ép đến phát điên, gào lên một tiếng.

Mẹ nó, phiền phức, đúng là phiền phức!

Anh tức giận nhưng lại bật cười thành tiếng.

Trong lòng không khỏi nói, ông nghĩ mình là ai mà dám đến tìm tôi dằn mặt những chuyện thế này chứ? Đáng lý ông nên biết rằng, những gì ông đã nói ngày hôm nay, cuối cùng cũng chỉ có con trai của ông chịu đựng mà thôi.



Âu Dương Kiều Vỹ không có ý định trở về nhà của mình. Mà Âu Dương Chấn Anh cũng không hề chủ động đi tìm cậu.

Ở lại Vưu gia được gần một ngày, Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy không khí ở đây thật sự quá lạnh lẽo, chẳng có chút gì gọi là mái ấm của một gia đình bình thường.

Lúc cậu mở cửa đi ra khỏi phòng thì tình cờ gặp mặt một người. Người kia là một cô gái, dáng dấp cao ráo mảnh khảnh, cô có một khuôn mặt xinh đẹp toát lên vẻ khí khái dịu dàng.

Cô nhìn thấy cậu, ngay lập tức nở một nụ cười hỏi han: “Em khỏe rồi sao? Có thấy đói không?”

Âu Dương Kiều Vỹ thấy cô đang bước lại gần, cậu theo phản xạ lùi về phía sau. Trong đầu thoáng nghĩ đến một việc hơi ghê người.

Lẽ nào định cho mình uống máu sao?

Nhưng thực tế thì không.

Vưu San nhận ra nét mặt hoang mang của cậu, không khỏi mỉm cười: “Em đừng lo, ở đây vẫn có đồ ăn dành cho con người. Em theo chị xuống dưới nhà, chị lấy đồ ăn cho nhé.”

Giọng nói ngọt ngào mềm mại khiến cậu phần nào gỡ xuống được sự cảnh giác. Sau khi đi theo Vưu San xuống phòng bếp, cậu nhìn thấy một mâm thức ăn vừa được đem lên bàn, còn nóng hổi.

Âu Dương Kiều Vỹ khép nép ngồi xuống, ngước mắt nhìn Vưu San một lúc mới dám cầm muỗng lên, chuẩn bị ăn.

Vưu San ngồi ở đối diện, nhìn ngắm cậu bé đáng yêu trước mặt, thật muốn đưa tay nựng một cái.

Trong lòng khẽ cảm khái, trước kia Tiểu Hy cũng trắng trẻo đáng yêu thế này, nhưng mà…không dễ gì động vào người em ấy.

Dòng suy nghĩ chợt lóe lên, bất giác làm cô buồn bã.

Âu Dương Kiều Vỹ im lặng ăn hết tô cháo nóng. Ăn xong rồi, cậu mới nói: “Em cảm ơn chị ạ. Cháo ngon lắm!”

Vưu San mỉm cười: “Em là học trò của anh hai chị hả?”

Mất năm giây để cậu định hình được “anh hai” là ai.

“A…vâng, em là…là học trò của thầy Vưu.”

Vưu San một tay chống cằm, nổi hứng muốn trò chuyện một chút. Đồng hồ trôi qua gần một tiếng, cô mới ngừng lại cuộc vui của hai người, nói:

“Muộn rồi, em lên phòng nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai chúng ta lại nói chuyện ha.”

Âu Dương Kiều Vỹ lúc này mới để ý đến thời gian. Cậu quay đầu nhìn đồng hồ, bất giác nhớ tới Vưu Kiện.

“Chị ơi, thầy Vưu bình thường khi nào mới về ạ?”

Vưu San nghiêng người nghĩ ngợi: “Thật ra chị cũng không rõ lắm, anh ấy thường về rất muộn, lúc đó chị cũng đi ngủ mất nên…”

Đúng lúc này, quản gia từ bên ngoài đi vào, cúi chào Vưu San một cái. Ánh mắt cũng nhanh chóng liếc nhìn Âu Dương Kiều Vỹ.

Sau đó quản gia lại nhìn Vưu San, lên tiếng: “Cô Ba, hôm nay cậu Hai bảo sẽ không về nhà ạ. Cậu ấy bảo tôi báo với cô một tiếng.” 

Hết chương 78.

—–

Má Vi: Long time no see:((((((((((. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.