Kể từ ngày chính thức trở thành người yêu bên cạnh Vưu Kiện, Thôi Kỳ Sinh lúc nào cũng được anh cưng chiều hết mực.
Bắc Ni từng nói với hắn rằng Vưu Kiện là một mẫu người yêu hoàn hảo, bất kỳ ai qua lại với anh đều cảm thấy hạnh phúc như ở trên mây. Thế nhưng đối với Thôi Kỳ Sinh thì lại có chút khác biệt.
Vưu Kiện nhẫn nhịn hơn rất nhiều và không bao giờ có ý “đưa đẩy” người tình của mình cho những người anh em thân thiết.
Bắc Ni lúc đó đã ngà ngà say, không nhịn được buột miệng nói: “Không lẽ anh có thể khiến đại ca yêu thật lòng sao?”
Thôi Kỳ Sinh lắc nhẹ ly rượu, trong lòng phải nói cực kỳ vui sướng. Vì hắn cũng rất thích Vưu Kiện, thích thầm đến tận hai năm, đừng nói chỉ là vui mừng, ngay cả nằm mơ cũng không thấy được cảnh tượng này.
Vậy mà hiện tại Vưu Kiện lại nổi cơn thịnh nộ khiến Thôi Kỳ Sinh một khắc không dám hé miệng càn quấy.
Hắn đứng ngây người một chỗ, đến cả thở cũng quên mất.
Vưu Kiện nói xong thì xoay người đi tới trước mặt Thôi Kỳ Sinh. Bàn tay lạnh buốt bám chặt vào ngần cổ của hắn, cố ý dùng sức cảnh cáo.
“Nói lại tôi nghe, cậu sẽ không bao giờ lặp lại thái độ một lần nào nữa.”
Thôi Kỳ Sinh cảm giác lồng ngực căng cứng. Hắn muốn nghiêng đầu vùng ra khỏi bàn tay của đối phương, nhưng sức lực của cả hai chênh lệch quá nhiều.
Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ bị yếu thế trước Vưu Kiện như vậy.
Không phải cả hai đều là đàn ông cả ư?
Khuôn mặt của Thôi Kỳ Sinh bắt đầu nóng ran, hắn bất mãn nghiến răng lặp lại: “Sẽ không thế nữa.”
Vưu Kiện bất ngờ dùng lực, hung hăng bảo: “Nói to lên.”
“Sẽ không như thế nữa!”
Sau khi trông thấy bộ dạng ngoan ngoãn thường ngày của người tình, Vưu Kiện mới chậm rãi thu tay trở về. Anh ngồi phịch xuống ghế, rút từ trong túi ra một điếu thuốc.
Đôi mắt nhập nhòe ẩn lên một màu tím nhạt trong bóng tối, thứ tuyệt mỹ này đã khiến bao nhiêu người phải mê đắm không dứt.
Làn khói bủa vây, che khuất biểu cảm trên mặt anh.
Vưu Kiện rít một hơi thuốc: “Tôi sẽ bảo Bắc Ni đưa cậu về.”
Thôi Kỳ Sinh cả người không còn sức lực ngồi bệt trên ghế. Hắn vuốt vuốt ngần cổ, ánh mắt lén lút giận dữ liếc nhìn Vưu Kiện.
Ngay lập tức, hắn bị anh phát giác: “Đừng có nhìn tôi cái kiểu cừu hận như thế. Trẻ con vc!”
Ngần cổ bị anh siết vẫn còn ẩn ẩn đau. Thôi Kỳ Sinh dời tầm mắt, bực dọc hỏi: “Anh có từng ngược đãi mấy người tình của mình như vậy bao giờ chưa?”
“Ngoan thì tôi sẽ thưởng, cãi tôi thì lại khác.”
“Tức là…ai cũng bị rồi?”
Vưu Kiện định gật đầu, vì những người trước đó không ai không chọc anh nổi giận cả. Họ biết rõ quy tắc nhưng vẫn luôn phạm vào với lý do “quá yêu anh”.
Sau cái gật đầu đấy, anh bất giác nhớ đến một người hình như chưa từng khiến anh phải động tay động chân thô bạo.
Dưới đáy mắt lộ ra một chút cảm xúc kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Thôi Kỳ Sinh không hề phát hiện điều gì bất thường, vẫn còn buồn bực buột miệng nói: “Anh muốn ngược đãi ở đâu kiểu gì cũng được, nhưng tránh xa khuôn mặt tôi ra. Sự nghiệp của tôi cả đấy, đừng có quên!”
Đóm lửa cháy xém qua lớp giấy màu trắng, khói vẫn không ngừng uốn lượn.
Vưu Kiện kẹp điếu thuốc trong tay, khẽ cười một tiếng: “Ha, khuôn mặt này đúng là rất quan trọng đối với cậu. Nhưng cũng đừng quên trau dồi thêm thực lực nữa nhé, không thì giống ma nơ canh lắm.”
“Anh…” Thôi Kỳ Sinh tức đỏ mặt, vội đứng dậy, “Xem như hôm nay là ngày vui của anh, tôi không thèm đôi co. Tôi cảm thấy anh hơi ngạo mạn rồi đấy Vưu Kiện, đừng để đến lúc vụt mất tôi rồi lại quỳ gối khóc lóc.”
“Quỳ gối khóc lóc?” Vưu Kiện suýt thì sặc khói thuốc, “Thôi Kỳ Sinh, tôi hỏi thật, khi nãy cậu có lén tôi hút cần không đấy?”
Không gian bỗng chốc lặng như tờ.
Thôi Kỳ Sinh đứng vững một giây, sau đó bước tới phía trước, cúi người ngậm lấy điếu thuốc trong tay Vưu Kiện.
Hắn hút vào thật sâu rồi phun một làn khói xám đặc vào mặt Vưu Kiện.
“Tôi thích anh được thì cũng bỏ anh được đấy.”
Vưu Kiện miết lấy cằm Thôi Kỳ Sinh: “Cậu dám?”
Thôi Kỳ Sinh bình tĩnh cúi xuống ngậm lấy môi anh, nở một nụ cười mê hoặc: “Người đàn ông vạn người mê phải có một lần đau khổ thì mới thỏa thích chứ nhỉ? Cho nên, đừng thách tôi, người yêu ạ.”
Dứt lời, hắn đứng thẳng dậy, xoay người mở cửa đi khỏi phòng.
Cửa phòng đóng sầm lại, Vưu Kiện cũng vùi tắt điếu thuốc bằng mũi giày tây. Mùi thuốc hòa lẫn với mùi rượu khiến gian phòng trở nên bí bách khó chịu.
Vưu Kiện ngả lưng ra sau ghế, đôi mắt dài thoáng nheo lại, nhìn về phía bảng ném phi tiêu. Trên đó có gần mười chiếc phi tiêu ghim khắp nơi.
Đã hơn hai năm kể từ khi anh biết được tin Âu Dương Kiều Vỹ đi du học. Sự tình bên trong anh không hỏi quá kỹ càng, chỉ nghe Chúc Văn nói bóng nói gió như vậy, đôi khi còn chêm vào vài câu mắng chửi rất khéo léo khiến anh chỉ biết bật cười.
Lúc mới biết tin, anh ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm. Vì chưa từng có người tình nào ngoan ngoãn biết thân biết phận đến như vậy.
Nói một lời chấm dứt, sau đó không để cả hai phải chạm mặt nhau trong ái ngại.
Thật ra thì, chuyện “ái ngại” này không hề làm khó được Vưu Kiện. Bởi vì anh vốn không để vào tâm, cớ gì phải cảm thấy ngượng ngùng khi chạm mặt.
Có điều, tuy người đã rời đi khá lâu nhưng đôi lúc anh vẫn cảm giác như cậu còn ở loanh quanh đây.
Khuôn mặt, giọng nói, tiếng cười, mọi thứ đều chưa hề phai mờ.
Cho nên mới có chuyện anh nghe nhầm Kiều Uy thành Kiều Vỹ.
Vưu Kiện vuốt mặt, bỗng dưng cảm thấy mất mặt kinh khủng. Trước kia mình luôn là một tên khốn phũ phàng, vậy mà lại nghe nhầm thành tên người ta được.
Mẹ nó…
Còn Thôi Kỳ Sinh, cậu ta mạnh miệng như thế là có ý gì?
Lẽ nào…thật sự sẽ phản mình?
Nghĩ đến đây, Vưu Kiện nhẹ cong khóe môi cười lên, các ngón tay lả lơi giữ lấy ly rượu, uống một hớp.
Thôi Kỳ Sinh, cậu nghĩ tôi là ai vậy?
…
Julian đứng trước máy ATM rút ra một số tiền vừa đủ. Xong xuôi, cậu xoay người bước ra khỏi đó, nhường cho người kế tiếp chuẩn bị vào.
Sân trường lúc này cũng khá đông và huyên náo, vì tối hôm nay sẽ có một buổi party đặc biệt, chào mừng một năm học mới.
Julian cẩn thận cất tiền vào trong cặp, đúng lúc này có vài người bạn từ xa đi đến, mỉm cười nhìn cậu.
“Julian, tối nay cậu có đến party không?”
Julian ngẩng mặt nhìn họ, nghĩ ngợi một chút: “Mình chưa biết nữa, để xem lịch trình thế nào.”
“Quên mất, cậu bận rộn cho việc chụp ảnh thật ha! Tạp chí tháng rồi tớ có mua này, hình của cậu đúng là rất đẹp! Nhìn mãi không chán.”
“Tớ cũng có mua, em gái tớ bảo muốn được gặp cậu một lần ngoài đời đó.”
Mấy lời khen có cánh này lúc nào cũng vờn quanh bên tai Julian đã sớm quen rồi. Cậu lịch sự mỉm cười nói “cám ơn”, sau đó lại quyết định sẽ đến dự buổi party tối nay.
Mọi người khá vui mừng: “Cuối cùng cậu cũng chịu đến party rồi. Mời cậu còn khó hơn tìm kho báu.”
“Vì mình hơi bận cho nên…”
“Không sao, bọn này hiểu mà. Thế tối nay gặp lại nhé.” Nói rồi bọn họ nhanh chóng khoác vai nhau, cười nói rôm rả rồi rời đi.
Julian đứng ở một chỗ nhìn theo bóng dáng vui vẻ thân thiết của họ, trong lòng thoáng chốc tủi thân. Cậu đi sang phía bên hành lang ngồi xuống chỗ ghế đá, lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn.
Không ngờ lại thấy tin nhắn của người bạn thân.
Chúc Văn: Cậu người mẫu xinh đẹp của tớ, cậu có biết chuyện gì chưa?
Julian mím môi thành đường thẳng, trong lòng thầm thở dài.
Cái tật này không bao giờ cậu bỏ được à, Chúc Văn?
Vỹ Vỹ: Có chuyện gì vậy?
Chúc Văn: Tối nay tớ sẽ hẹn hò với Thôi Vũ Thần. Cậu nghĩ xem tớ nên làm gì?
Vỹ Vỹ: …cậu muốn làm gì?
Chúc Văn: Ah hi hi, làm gì cậu biết mà, đáng lý tớ nên hỏi làm thế nào mới đúng.
Vỹ Vỹ: ==”, đừng làm Vũ Thần hoảng sợ…
Chúc Văn: No no, Chúc Văn này rất tốt, rất lịch lãm, rất đàng hoàng, chỉ dẫn người ta đi ăn đi chơi thôi. Cậu nghĩ nhiều rồi.
Vỹ Vỹ: Chính cậu mập mờ trước mà?
Chúc Văn: Trêu cho cậu vui đấy, cậu cũng nghĩ tới điều đó còn gì nữa haha. À, Dalziel với cậu thế nào rồi? Có tiến triển gì không?
Vỹ Vỹ: Anh em vẫn thân thiết.
Chúc Văn: Khi nào thì qua được ngưỡng anh em?
Vỹ Vỹ: Khi nào thì cậu đi rước Vũ Thần?
Chúc Văn: Hừm, lại đánh trống lảng rồi. Cậu đấy Tiểu Vỹ, cậu không thể cho người ta cơ hội được à? Đừng có bảo…
Vỹ Vỹ: Mình vào học đây, hẹn hò vui vẻ nhé! Bye.
Chúc Văn phía bên này giận đến mím môi, quyết định đi chọn quần áo thật đẹp để tối còn đi hẹn hò.
Julian cất điện thoại vào túi, lúc đứng dậy thì phát hiện phía ngoài cổng trường mọi người đang tập trung rất đông. Cậu tò mò đi đến đó, chen vào đám đông nhìn một cái.
Điều khiến cho đám đông tụ họp lại không phải là do chiếc xe hơi đắt tiền kia quá sang chảnh, mà là vì người vừa bước xuống từ chiếc xe đó.
Một chàng trai trẻ có phong cách ăn mặc thời thượng lại còn sở hữu vẻ đẹp châu Á khiến cho các cô gái Tây thích thú. Người đó nhẹ đẩy kính râm xuống, để lộ một đôi mắt vô cùng hút hồn.
Julian bị đám đông ở bên dưới đùn đẩy lên phía trên, vừa vặn nhìn thấy chàng trai kia.
Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, sinh ra hai loại cảm xúc hoàn toàn khác biệt.
Chàng trai trẻ nhìn thấy cậu, khóe môi cong lên mỉm cười rất vui mừng.
Ngược lại, Julian dường như không hề thích thú với màn chạm mặt nhau thế này.