Lời tuyên bố lần này của Vưu Kiện tuy rằng rất ngạo mạn nhưng vẫn mang theo một sự chân thành nhất định. Đây đều là những lời anh chưa từng nói với cậu vào hơn hai năm trước.
Hiện tại đã được nói ra nhưng Âu Dương Kiều Vỹ chỉ sững sờ mà không hề cảm nhận được hạnh phúc.
Cậu ngây người nhìn anh rất lâu, đối diện với đôi mắt màu tím nhạt đầy quyền uy đấy, cậu không cách nào trấn an bản thân được. Cả cơ thể tựa hồ như bị gai nhọn ghim sâu vào, không đau đớn mà chỉ tê dại dần đi.
Trái tim qua một lúc hỗn loạn rốt cuộc cũng đã đập lại bình thường.
Thật sự là muốn quan tâm đến mình ư?
Vậy thì…hơn hai năm trước, vì sao lại không làm như thế? Khi ấy tình cảm của mình dành cho người ấy quá nhiều, đến mức tin tưởng không một chút nghi ngờ, thế nhưng mọi chuyện tồi tệ vẫn xảy ra.
Vưu Kiện, năm đó, em đã mong chờ những điều này nhiều đến thế nào, anh có biết không?
Ngay lúc này anh lại dành cho em nhiều sự quan tâm như vậy, rốt cuộc là muốn em phải trả lời thế nào khi niềm tin đã bị đánh vỡ từ rất lâu rồi?
Âu Dương Kiều Vỹ rũ mắt nhìn xuống mặt đất, đôi mắt thẫn thờ không rõ đang quan sát cái gì. Đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng nhất cho anh.
Sau đó, bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ đi bầu không khí căng thẳng ngột ngạt giữa hai người.
Chuông điện thoại phát ra từ trong túi quần của Âu Dương Kiều Vỹ. Vưu Kiện đứng thẳng dậy, ánh mắt cố ý nhìn qua phía túi quần của cậu, khuôn mặt đã thả lõng hơn một chút.
Âu Dương Kiều Vỹ lúc này mới sực tỉnh, lấy điện thoại ra ấn nút nghe. Bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng ấm áp, nhất thời làm cho cậu nhẹ nhõm và bình tĩnh.
“Julian, anh nghe cậu Leo bảo em vẫn còn ở công ty sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ không biết đối phương có nghe được giọng nói trong điện thoại hay không, cậu ngước mắt nhìn anh, lộ rõ vẻ mất tự nhiên. Sau đó cậu nghiêng người, tách khỏi anh một khoảng để nói chuyện điện thoại với Dalziel.
Hai người nói với nhau khoảng chừng hai phút thì cúp máy.
Vưu Kiện cũng là một người nhạy bén, quan sát thái độ và cách nói chuyện của cậu đã nhanh chóng hiểu ra người bên kia đầu dây là ai. Ánh mắt anh chợt tối xuống, cái cảm giác khó chịu tức tối đó một lần nữa xuất hiện, khiến anh vừa bực dọc vừa hoang mang.
Mỗi lần Âu Dương Kiều Vỹ thân mật với Dalziel hay bất kỳ người đàn ông nào khác, anh đều nảy sinh loại cảm xúc này.
Nó giống như một liều thuốc phiện, điều khiển tâm trí của anh, khiến anh có một suy nghĩ rất khốn nạn.
Đó là, anh muốn chiếm đoạt Âu Dương Kiều Vỹ bằng được.
Với bản tính vốn dĩ ngạo mạn như anh, chỉ cần anh muốn thì phải đoạt được bằng mọi cách.
Âu Dương Kiều Vỹ đã nói chuyện xong, cậu quay lại nói với anh một câu không liên quan đến chuyện khi nãy: “Tôi nghĩ chú nên trở về được rồi, công việc của tôi vẫn còn rất nhiều.”
Đến cùng thì vẫn không thay đổi được gì.
Lần đầu tiên Vưu Kiện bị một người từ chối theo một cách lạnh nhạt mà xa lạ đến vậy. Cậu không hề bối rối, cũng không phũ phàng gắt gao, chỉ lạnh lùng xa cách.
Chỉ vậy thôi.
Chính nó lại khiến anh không thể tức giận với cậu được, vì anh thừa biết rõ lý do vì sao cậu như thế.
Vưu Kiện trầm mặc nhìn cậu giây lát mới nói: “Vậy em vào trong đi, đừng làm quá khuya.”
“Tôi biết rồi.” Cậu gật đầu, sau đó xoay người đi vào trước.
Ngoài này, Vưu Kiện vẫn đứng chôn chân một chỗ nhìn theo bóng lưng của cậu khuất sau lớp cửa kính. Sảnh công ty không bật quá nhiều đèn, bóng dáng mờ ảo lướt nhanh qua những ngọn đèn leo loét, cuối cùng là biến mất.
Anh đưa tay vuốt mặt một cái cho tỉnh táo, nhưng chỉ cần nhớ lại chuyện khi nãy thì cõi lòng liền gợn sóng.
Qua một lúc lâu sau, Vưu Kiện lái xe rời đi. Trên đoạn đường vắng vẻ yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh bé nhỏ.
Trên bậc tam cấp, Âu Dương Kiều Vỹ chậm rãi bước xuống, đi về phía của thùng rác. Cậu liếc nhìn vào bên trong, nhanh chóng nhìn thấy chiếc túi nhỏ của Vưu Kiện lúc nãy.
Ánh mắt của cậu lúc này có chút thay đổi. Vài tia đau lòng xót xa khẽ sượt qua đôi đồng tử. Nhưng cậu không để bản thân mình rơi một giọt nước mắt nào.
Âu Dương Kiều Vỹ thoáng mím môi lại, đưa tay nhặt chiếc túi từ trong thùng rác ra ngoài. Cũng may thùng rác này không chứa nhiều thứ dơ bẩn, cho nên chiếc túi vẫn còn sạch và chưa bị ám mùi.
Cậu cúi nhìn nó thêm vài giây rồi thở dài một tiếng.
Được rồi, muốn quan tâm đúng không? Vậy thì em sẽ đợi xem anh quan tâm như thế nào.
…
Công việc của Vamlice càng ngày càng chồng chất khiến cho Vưu Kiện cảm thấy chóng mặt khi quanh quẩn với những đống tài liệu chưa xem qua. Vưu Thần thì luôn phải đi công tác để xử lý những chuyện khác quan trọng hơn.
Đôi lúc Vưu Kiện oán trách vì sao mình cứ phải dính chặt vào chiếc ghế ở phòng giám đốc điều hành thế này?
Nhưng ngẫm lại, dù sao anh cũng là nhị thiếu gia của họ Vưu, nếu đã có quyền hành ở đây thì cũng nên có một chút trách nhiệm với nó, phải chứ?
Vưu Kiện vừa xem xong một xấp báo cáo, vội vàng buông bút xuống, ngả đầu ra sau ghế, nhắm chặt mắt lại muốn nghỉ ngơi. Một hồi sau, cửa phòng truyền đến vài âm thanh khe khẽ.
Anh không mở mắt, nhàn nhạt nói: “Vào đi!”
Liata đẩy cửa phòng bước vào, trong tay tiếp tục cầm theo một xấp tài liệu khác. Cô hơi mỉm cười đi tới gần, đặt xấp tài liệu đó xuống bàn rồi nhỏ giọng báo cáo:
“Giám đốc Vưu, chủ tịch bảo ngài cần xem qua thêm số tài liệu này nữa ạ.”
Chưa được nghỉ ngơi bao lâu thì đã phải tiếp tục đọc báo cáo và tài liệu. Vưu Kiện thoáng chau mày, mở mắt liếc nhìn trên bàn làm việc, khóe môi cong lên cười lạnh.
“Chủ tịch vẫn còn đang ở bên Thụy Điển sao?”
Liata gật đầu: “Vâng, khoảng cuối tuần sau chủ tịch sẽ bay về đây. Đến hôm đó giám đốc sẽ phải báo cáo lại tất cả cho ngài ấy đấy ạ.”
“Ừm.” Anh đáp một tiếng rồi lật giở tài liệu ra xem sơ qua, lúc sau như nhớ đến việc gì đó, bèn hỏi, “Chuyện của JIei thế nào rồi?”
Chuyện của JIei?
Liata nhất thời ngẩn ngơ. Vài giây sau, khi não bộ đã lục lại được yêu cầu trước đó của Vưu Kiện, cô mới ấp úng mấy tiếng rồi báo cáo lại rất đầy đủ.
“À, chuyện của JIei, hiện tại vụ khởi kiện đã được lắng xuống, có vẻ hai bên đã xử lý và thỏa hiệp với nhau rồi ạ. Còn vụ sản phẩm chứa chất độc hại vẫn còn đang được điều tra. Hiện tại con trai của chủ tịch Âu Dương đã nhậm chức chủ tịch tạm thời, vì ông ấy còn phải làm nhiều thủ tục điều tra. Nhưng theo như tôi tìm hiểu, có thể công ty sẽ phải bị phạt một số tiền rất lớn và đền bù thiệt hại cho những người từng mua loại sản phẩm đó. Ngoài ra, lượng sản phẩm còn lại trong kho đều bị đem đi hủy bỏ.”
Mọi điều anh muốn nghe đều đã được nghe, thế nhưng chỉ càng khiến tâm trạng bồn chồn đầy lo lắng mà thôi.
Anh siết chặt chiếc bút trong tay, chau mày hỏi: “Thiệt hại nặng nề vậy sao? Toàn bộ lượng sản phẩm đó đều bị dính chất độc?”
Liata bình tĩnh đáp: “Thiệt hại trong chuyện này đúng là rất nặng, còn về việc toàn bộ sản phẩm đều độc hại hay không thì tôi không chắc, thưa giám đốc. Chuyện này phía bên kia vẫn còn đang điều tra để làm sáng tỏ. Có thể…cũng là do có người mưu hại, vì theo tôi tìm hiểu thì JIei chưa từng dính vào bất kỳ scandal nào, chất lượng sản phẩm luôn đạt chuẩn.”
Nói xong cô im lặng quan sát vẻ mặt của Vưu Kiện. Dù sao cô làm việc với anh cũng đã tương đối lâu, nhưng chưa bao giờ chứng kiến sắc mặt lo lắng thế này.
Lại còn…lo lắng cho một công ty khác không liên quan đến mình sao?
Liata trong bụng nghĩ ngợi rất nhiều nhưng một lời cũng không dám thắc mắc. Dòng suy tư đang chảy xuôi chảy ngược thì bị anh lên tiếng cắt đứt.
“Tiếp tục theo dõi động tĩnh ở bên đó, có gì thì báo lại với tôi ngay, rõ chưa?”
Sau một tuần điều tra, Âu Dương Chấn Anh rốt cuộc cũng đã được thả về. Qua vụ việc lần này, sức khỏe của ông cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Sắc mặt lúc nào cũng lo lắng và mệt mỏi.
Liêu Mịch làm một tách trà ấm mang lên phòng khách, đưa cho Âu Dương Chấn Anh. Ông cúi người cầm tách trà, nhấp một ngụm rồi nói:
“Công việc thế nào rồi? Con đã quen với cách làm việc mới chưa?”
Việc đột ngột đưa Âu Dương Kiều Vỹ lên làm chủ tịch tạm thời khiến cho toàn thể nhân viên trong JIei đều một phen sửng sốt. Suốt một tháng trời, cậu làm việc dưới thân phận là nhân viên mới đến, tuy mọi người đều yêu mến nhưng hiếm ai xem trọng năng lực của cậu.
Sau đó, vụ việc khởi kiện và bị tố cáo sản xuất sản phẩm chứa chất độc hại nổ ra, Âu Dương Chấn Anh buộc lòng phải đưa cậu lên thay thế mình trong một khoảng thời gian. Khi đó mọi người ai cũng bất ngờ và hoang mang, nhưng rồi cũng phải chấp nhận sự thật.
Âu Dương Kiều Vỹ nhậm chức chưa lâu, công việc vừa nhiều vừa căng thẳng, tuy nhiên với trình độ của cậu thì đã hơn phân nửa công việc được giải quyết.
Nghe Âu Dương Chấn Anh hỏi, cậu gập tài liệu lại, gật đầu đáp: “Mọi chuyện vẫn ổn, ba đừng lo quá. Còn về vụ ngọc lục bảo chứa chất độc hại, phía bên đó kết luận chúng ta có tội sao ạ?”
Âu Dương Chấn Anh xoa trán, sắc mặt mệt mỏi thấy rõ: “Có tội nhưng lại không có tội. Sau khi kiểm tra thì chỉ một nửa lô hàng của chúng ta bị nhiễm chất độc, số còn lại thì không sao nhưng vẫn bị đem đi hủy bỏ tất cả. Xem như số tiền đầu tư vào ngọc lục bảo đều đã biến mất. Còn dự án mới nhất thì bị trùng ý tưởng với công ty YAM, tuy đã đưa ra bằng chứng thời gian tạo ý tưởng các thứ nhưng không được gì. Vì bên họ cũng ra trong khoảng thời gian đó. Mọi việc tạm thời yên ổn rồi. Có điều, ba vẫn cảm thấy trong chuyện này có gì đó rất kỳ lạ.”
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt nhìn ông, trong lòng không tránh khỏi xót xa. Hai dự án này đều là tâm huyết của ba cậu, tiền bạc đầu tư không ít, ý tưởng cũng không hề đơn giản, vậy mà chỉ một thoáng đã hoàn toàn biến mất.
Số tiền đầu tư mất trắng, cổ phiếu lại bị giảm đến mức thấp nhất trong suốt nhiều năm qua. Lần này biến cố xảy đến không hề nhỏ, khiến cho Âu Dương Chấn Anh đau đầu và suy sụp không ít.
Liêu Mịch ở bên cạnh bỗng nói: “Thôi, anh lên phòng nghỉ ngơi đi, dù sao cũng vừa về đến nhà. Chuyện công ty cứ để Tiểu Vỹ lo là được rồi, có gì anh ở nhà phụ giúp một chút là được.”
Âu Dương Chấn Anh im lặng không nói gì, trong lòng còn bộn bề nhiều thứ. Sau đó, Liêu Mịch đứng dậy đỡ lấy ông, dìu ông lên lầu nghỉ ngơi lấy lại sức.
Hai người đi rồi, Âu Dương Kiều Vỹ mới bất giác thở phào một tiếng. Cậu nâng bình trà rót ra tách rồi cầm lên uống vài ngụm. Trà hoa cúc vừa thơm vừa ấm bụng trong thời tiết lạnh giá này.
Vừa đặt tách trà xuống thì điện thoại bỗng reo lên.
Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt nhìn qua, phát hiện có một tin nhắn mới đến.
Karl YJ: Em ra ngoài được không?
Ra ngoài?
Đọc xong tin nhắn, trong đầu cậu nhất thời rỗng tuếch, không hiểu vì sao trái tim lại đập nhanh đến như vậy. Từng tiếng thình thịch cứ thế vang lên ngày càng rõ rệt, như va chạm vào da thịt của lồng ngực.
Cậu ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bước chân vừa căng thẳng vừa hồi hộp đi tới gần.
Qua lớp cửa kính, cậu nhìn ra bên ngoài, dưới bầu trời đêm, một bóng hình cao lớn lãnh đạm đang đứng dựa vào chiếc xe mô tô quen thuộc.
Âu Dương Kiều Vỹ buông tay, thả tấm rèm xuống ngay lập tức. Cậu xoay lưng lại, ghì tay lên ngực trái rồi hít sâu vào một hơi.
Tại sao…tại sao lại đến đây giờ này?
Điện thoại trong tay lần nữa rung lên, một tin nhắn mới được gửi đến.
Karl YJ: Tôi muốn gặp em.
Câu từ ngắn gọn nhưng vẫn đầy sự uy lực đến thế. Quả nhiên là Vưu Kiện, bao nhiêu năm trôi qua thì tính cách không hề thay đổi dù chỉ một chút.
Một khi anh chưa hái được đóa hoa đó thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Có điều, sau khi hái được rồi thì anh sẽ làm gì với nó đây?
Âu Dương Kiều Vỹ không trả lời tin nhắn, trực tiếp đi đến cửa ra vào. Những ngón tay run rẩy chạm lên vặn cửa, suy nghĩ một lúc rồi mới xoay vặn mở ra.
Tiếng động khe khẽ truyền đến người đứng ở bên ngoài.
Cậu vừa bước xuống bậc tam cấp, Vưu Kiện đã nhanh chóng quay người lại nhìn một cái. Ánh mắt hai người giao nhau, tựa hồ nảy sinh rất nhiều cảm xúc khác nhau.
Trái tim đến giờ vẫn còn đập loạn không ngừng.
Âu Dương Kiều Vỹ từng bước đi đến trước mặt Vưu Kiện. Cậu liếc nhìn bộ quần áo anh đang mặc trên người, hôm nay lại là phong cách khác nhưng vẻ ngoài đậm chất thượng lưu xa hoa vẫn luôn ở đó, không bao giờ mất đi.
Khóe môi vừa hé mở, cậu định hỏi một câu thì bất ngờ thấy anh bước lại gần. Khoảng cách giữa hai người bị thu ngắn lại rất nhanh, dễ dàng cho cậu ngửi thấy mùi nước hoa trên người của anh.
Đó là mùi hổ phách, đầy quyến rũ và thành thục.
Vưu Kiện cắm một tay vào túi quần, bàn tay còn lại duỗi ra, chạm lên gò má của cậu. Từng khớp xương thon dài khẽ trượt ở một bên sườn mặt, sau đó anh chỉnh lại mái tóc cho cậu.
Mỗi động chạm của anh đều như một liều thuốc độc, tiêm vào mạch máu, khiến người khác trở nên u mê khó dứt.
Âu Dương Kiều Vỹ muốn lùi về tránh né thì lại nghe anh cất tiếng, chất giọng trầm thấp đầy mê hoặc:
“Bé con, bỗng nhiên tôi lại thấy nhớ em. Chúng ta đi dạo một chút được không?”