Khi còn ở bên Úc, Dalziel thường hay tập nói tiếng Trung rồi rất thích gọi cậu là “bé con”. Nhưng lần nào anh mở miệng gọi đều bị cậu ngăn lại, không cho phép gọi. Dalziel trong lòng có chút thắc mắc nhưng không trực tiếp nói ra, chỉ tự an ủi bằng suy nghĩ, chắc vì cậu không muốn bị xem như một đứa trẻ.
Có điều, khi Vưu Kiện gọi cậu như vậy, lại không thể từ chối được.
Âu Dương Kiều Vỹ chưa tìm ra câu trả lời thỏa đáng cho việc này, mà cho dù có cấm anh gọi thì anh cũng sẽ gọi cậu như vậy thôi.
Tính cách của Vưu Kiện cậu còn lạ gì nữa chứ? Huống hồ từ ngày trước, “bé con” đã sớm trở thành biệt danh của cậu rồi. Mà người tạo ra biệt danh này chính là Vưu Kiện. Cho nên cậu cũng chẳng có lý do gì để cấm đoán anh hết.
Âu Dương Kiều Vỹ cúi đầu nhìn sang chiếc mô tô màu đen rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Mùa đông đến, trời tối đen như mực dù chỉ mới có bảy giờ tối. Không khí có hơi lạnh, khi nãy cậu ra ngoài vội nên chưa kịp mặc thêm áo khoác.
Vưu Kiện nhìn thấy môi cậu hơi mím lại, bèn cởi áo khoác trên người của mình ra, choàng qua người cậu. Áo của anh vừa dày vừa phảng phất mùi hổ phách, len lỏi vào cánh mũi bé nhỏ phập phồng của cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ liếc mắt nhìn bả vai áo khoác, thấp giọng nói: “Không cần đâu, tôi sẽ vào lấy áo khoác của mình.”
Mặc kệ cậu từ chối, Vưu Kiện vẫn bắt cậu xỏ tay vào rồi mới hài lòng mỉm cười: “Tôi thích em mặc áo khoác của tôi hơn. Không phải vừa ấm vừa thơm lắm sao?”
Đầu chân mày của cậu hơi nhíu lại, nhưng không thèm trả lời, im lặng nghe theo lời anh nói, xỏ tay vào áo khoác. Đúng là áo rất thơm và ấm, mùi hương lặng lẽ quấy nhiễu trái tim đang xốn xang của cậu.
Vưu Kiện gài khuy áo khoác lại giúp cậu rồi nói: “Chúng ta đi luôn bây giờ nhé?”
“Thật ra vẫn còn nhiều việc cần xử lý…” Âu Dương Kiều Vỹ đang đứng ở giữa hai ngọn đồi, không biết nên chọn bên nào.
Lý trí bảo rằng, công việc còn chồng chất, đi chơi giờ này không cần thiết, nhất là đi cùng Vưu Kiện. Phải từ chối!
Trái tim thì mách rằng, không cần phải tự áp lực bản thân, hãy đi cùng với Vưu Kiện để có thể tìm lấy niềm vui nho nhỏ.
Âu Dương Kiều Vỹ cắn môi, có thật sự là vui vẻ hay không? Con người này suy nghĩ cái gì, mình không thể nào đoán được, ngoại trừ dùng thuật xuyên tư của tộc thì may ra.
Sau một hồi im lặng thật lâu, cuối cùng cậu cũng ngước mắt lên nhìn anh, hỏi: “Chúng ta sẽ đi đâu?”
Đáy mắt Vưu Kiện tựa hồ ánh lên một sự mừng rỡ thành tựu. Anh cong khóe môi lên, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay của cậu, kéo đến bên xe mô tô.
Hai người một trước một sau ngồi lên xe. Trong gió đêm, Vưu Kiện ngả người, phóng xe chạy về phía trước. Khoảnh khắc cả hai ngồi trên cùng một chiếc xe, lao vào xé toạc từng ngọn gió, như thắp lên một ngọn lửa của quá khứ nồng cháy.
Một quá khứ đã từng tốt đẹp biết bao.
Trên đường đi, Vưu Kiện thường liếc nhìn khuôn mặt bé nhỏ ở phía sau qua kính chiếu hậu, sau đó phát hiện đôi gò má kia có chút ửng hồng, anh không nhịn được mà khẽ cười.
Tốc độ của xe không quá nhanh, vừa đủ để cho Âu Dương Kiều Vỹ nhìn ngắm khung cảnh của thành phố vào ban đêm. Ngoài đường xe cộ nối đuôi nhau tấp nập rộn rã. Hai bên đường cũng bày bán rất nhiều thứ, không khí trở nên ấm áp hơn.
Anh không bắt cậu phải ôm lấy hông mình, nhưng đôi lúc anh giả vờ phanh xe bất ngờ khiến cho cậu không lường được mà ngả chúi ra phía trước, hai cánh tay thuận theo choàng qua người anh.
Chiếc ôm chỉ kéo dài khoảng vài giây thì biến mất.
Vưu Kiện không thấy tiếc nuối, trước mắt đã ôm được vài giây, sau này sẽ là mấy tiếng. Không cần vội vã! Người xưa đã nói, giục tốc bất đạt.
Suy nghĩ một lúc, anh lại nhếch môi cười một cái. Đáng tiếc nụ cười mưu tính này của anh không bị cậu phát hiện được.
Khi đến nơi, Âu Dương Kiều Vỹ có hơi ngây người nhìn xung quanh. Đây là một công viên, tuy không quá rộng lớn như ở trung tâm thành phố nhưng đêm nay cũng rộn ràng lắm.
Công viên thắp đèn lên không quá nhiều, đúng hơn là tùy chỗ. Chỗ của hai người dường như chìm trong bóng tối, chỉ có vài ánh đèn mở ảo soi rọi xuống mặt đất.
Vưu Kiện gạt chống xe, đỗ sát bên bờ hồ. Âu Dương Kiều Vỹ thu tầm mắt lại, quay sang nhìn anh, chỉ ngón tay về hướng ngược lại nói:
“Phía bên kia hình như rất đông người, còn có nhiều đèn, còn có trẻ con.”
Vưu Kiện dựa người vào xe, hai tay khoanh trước ngực, đầu khẽ gật như đã tiếp nhận lời cậu nói. Sau đó anh khẽ cười trêu chọc:
“Em muốn qua bên đấy à? Nhưng em đâu còn là trẻ con nữa mà chơi trong chỗ sáng sủa như vậy?”
Ý của anh thật rõ ràng, em lớn rồi, nên chơi ở nơi tối một chút.
Âu Dương Kiều Vỹ trừng mắt nhìn anh, không muốn nói tiếp chủ đề này nên xoay người đi về phía bờ hồ. Công viên này được xây bên cạnh một hồ nước nhỏ, ban đêm sẽ có vài ngọn đèn đặt dưới đất, nhiều màu sắc, đủ để tô viền quanh hồ. Phía bên kia còn có một chiếc cầu, trên cầu cũng có gắn đèn led luôn phát sáng.
Ngẫm lại, ở chỗ này cũng có ánh sáng, chỉ là không nhiều mà thôi.
Âu Dương Kiều Vỹ giẫm lên mặt cỏ khô, đi tới trước, liếc nhìn mặt hồ êm ả không chút động tĩnh. Sau lưng lúc này cũng truyền đến tiếng bước chân như gần như xa. Cậu không quay đầu vì biết người nào đang bước đến gần mình.
“Em thấy thế nào? Có dễ chịu không?”
Nghe thấy giọng nói cất lên ở ngay bên cạnh, kỳ thực vẫn khiến cho cậu giật mình nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Âu Dương Kiều Vỹ quay mặt nhìn sang, phát hiện khoảng cách quá sát nhau, bèn nhích qua trái hai bước.
Động tác của cậu làm anh chú ý, chân mày hơi nhíu lại.
Sau đó, anh cũng nhích sang trái hai bước, khoảng cách trở về như cũ.
Âu Dương Kiều Vỹ thầm mím môi, không di chuyển nữa. Cậu ngước mặt lên, hít sâu vào một hơi. Không khí ban đêm vừa mang theo cái lạnh của mùa đông vừa khiến người khác thật dễ chịu. Xung quanh ngoại trừ mùi hương của Vưu Kiện còn có thêm mùi của cỏ cây, mùi của kẹo bông gòn đan lẫn với bắp rang.
Một lúc sau, cậu mới đáp: “Dễ chịu.”
Lúc đó cậu định nói thêm, nếu chú chịu khó nhích sang chỗ khác thì tôi sẽ càng dễ chịu hơn. Nhưng lời đã chạy lên tới cổ họng, vậy mà vẫn không sao nói ra được.
Có lẽ là vì không nỡ.
Vưu Kiện quay mặt lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt có phần si mê khó tả được. Ở đây ít người qua lại, bầu không khí cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, làm cho anh thấy thoải mái vì cả hai được riêng tư.
Mà riêng tư thì có thể tự do làm những gì mình thích, không phải sao?
“Dạo gần đây em áp lực lắm đúng không? Công việc đã ổn rồi chứ?”
Nghe thấy anh nhắc đến công việc, Âu Dương Kiều Vỹ kinh ngạc nhìn qua. Bỗng dưng lại nhớ đến câu nói vào hôm ấy của anh, tôi muốn quan tâm em.
Hóa ra là thật sự quan tâm đến mình sao?
Cậu rũ mắt nhìn xuống đất, nghĩ ngợi chốc lát mới đáp: “Ừm, chú biết rồi sao? Quên mất, chuyện đó cũng đã tràn lan trên mạng mấy tuần nay rồi.”
“Ba của em thế nào rồi?” Vưu Kiện chợt hỏi, sau đó nhớ đến chuyện quá khứ anh từng có thái độ không hề tốt đẹp với ông, trong lòng bỗng chột dạ.
Ngày trước anh quả thực quá ngang ngược và ngạo mạn, còn dám dùng những từ ngữ đó để nói chuyện với Âu Dương Chấn Anh. Và anh cũng không ngờ rằng tương lai sẽ có chuyện hai người gặp lại nhau và tình cảm được khơi gợi như thế này.
Thấy cậu ngước mắt nhìn mình mà chưa trả lời, Vưu Kiện sờ sờ mũi, lảng tránh ánh mắt của cậu, nói tiếp: “Tôi nghe bảo ba của em bị gọi lên điều tra, bây giờ đã về rồi đúng không?”
Âu Dương Kiều Vỹ dời tầm mắt sang phía hồ nước, thấp giọng cười một tiếng: “Chú cũng nghe ngóng được nhiều quá rồi nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, những chuyện liên quan đến em, tôi đều muốn quan tâm.”
Chuyện gì chú cũng bẻ lái mượt mà như vậy sao?
Âu Dương Kiều Vỹ không rõ tâm tình của mình hiện tại đang ra sao, chỉ biết gò má đã ửng hồng trong bóng tối. Cậu nắm chặt bàn tay, muốn phản kháng lại vài câu nhưng suy nghĩ một lúc lại thôi.
Cãi nhau với Vưu Kiện thà rằng đi nói chuyện với đầu gối còn thích hơn.
Cả hai lại nhất thời im lặng.
Sau hơn hai năm, thật sự khó tìm ra được một chủ đề có thể khiến hai người nói mãi không dứt. Vưu Kiện thì không nói đến, vì trong đầu anh luôn có sẵn rất nhiều chủ đề. Chỉ tiếc là đối phương không muốn hợp tác với anh, cho nên đành chịu.
Vưu Kiện giương mắt nhìn ra đằng xa, dường như đang chăm chú quan sát những sinh vật rất nhỏ bám trên ngọn cây. Hồi sau, anh đột nhiên quay đầu lại nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, cánh tay cũng nâng lên, hướng về khuôn mặt của cậu.
Ngón tay mang theo nhiệt độ lạnh buốt khẽ chạm lên khóe mắt cậu, làm cho cậu sững người.
Âu Dương Kiều Vỹ phản ứng khá nhanh, lùi ra một chút, hỏi: “Chú làm gì vậy?”
Tuy đã nghe thấy giọng nói của cậu nhưng anh vẫn không rút tay lại. Đôi đồng tử màu tím nhạt khẽ mở to hơn, chứa đầy hình ảnh của đối phương. Vưu Kiện bước lên trước một bước, những ngón tay thon dài ôm lấy gò má của cậu một cách nâng niu dịu dàng.
Anh hơi cúi đầu xuống, trong đôi mắt không còn sự tỉnh táo như ban đầu khiến cho cậu cảm thấy hoang mang tột cùng.
Âu Dương Kiều Vỹ muốn lùi xuống tránh khỏi hơi thở lành lạnh đang phả đến gương mặt mình, thế nhưng khuôn mặt của anh cũng rất nhanh đã áp sát đến chóp mũi của cậu.
Trong tình thế này, cậu không biết mình nên làm gì.
Hay nói đúng hơn, cậu cũng không muốn rời đi. Không muốn rời khỏi đôi mắt ngọt ngào quyến rũ của anh.
Khi bờ môi của cả hai sắp chạm vào nhau thì ở phía trên bỗng có tiếng nói truyền đến, như gần như xa, phá vỡ đi sự mê mẩn của hai người họ.
“Mẹ! Mẹ nhìn kìa!” Một cậu bé đang cầm cây kẹo bông gòn, chỉ tay về phía trước nói, “Ở đằng kia có phát thú nhồi bông miễn phí thì phải? Mẹ, chúng ta tới đó thôi.”
Cậu bé vừa nói vừa háo hức chạy, giọng nói cũng trở nên nhỏ dần. Theo sau là một người phụ nữ ăn mặc giản dị, nụ cười trên môi hiền hòa dịu dàng, vội vàng đuổi theo cậu bé.
Những thanh âm bất chợt qua đi, để lại cho hai người một mảnh xấu hổ ngượng ngùng.
Vưu Kiện cơ hồ đã tỉnh táo, rũ mắt nhìn xuống. Âu Dương Kiều Vỹ thì khác, cả người cậu căng cứng, đến di chuyển cũng không thể di chuyển được nữa.
Khoảnh khắc khi nãy, nếu như không có cậu bé đó thì có phải hai người đã hôn nhau rồi không?
Âu Dương Kiều Vỹ! Rốt cuộc mày đang bị cái gì vậy? Sao có thể mất đi tỉnh táo như thế chứ?
Trước mặt là Vưu Kiện, là người đã tổn thương mày rất rất nhiều, đã quên rồi sao?
Âu Dương Kiều Vỹ cúi thấp đầu, cắn xuống môi dưới thật mạnh, như cố gắng kìm nén đi cảm xúc muốn bùng nổ bên trong cũng như muốn trấn an trái tim đang đập vô cùng mãnh liệt của mình.
Ánh mắt đảo loạn một vòng, sau đó mới bình tĩnh lại được.
Bên này, Vưu Kiện cũng không rõ lắm khi nãy mình đã bị cái gì mà hành động lạ lùng như vậy. Anh lùi về sau một bước, âm thầm quan sát đối phương giây lát rồi mở miệng nói trước:
“Em muốn uống gì không? Tôi sẽ đi mua.”
Bây giờ cậu mới thật sự trở về bộ dạng bình thường. Nghe thấy anh hỏi, cậu nghiêng mặt sang chỗ khác, nói nhỏ: “Nước cam.”
Anh khẽ cười trong lòng, vẫn thích nước cam như trước.
“Được rồi, vậy em ở đây đợi tôi một chút.” Vưu Kiện nói xong liền quay người đi về phía có đông người ở đối diện.
Âu Dương Kiều Vỹ ngồi xuống đất, co gối lại, vòng tay qua ôm lấy hai gối. Cậu đặt cằm của mình lên trên, đôi mắt thơ thẫn nhìn về phía trước, suy nghĩ miên man.
Đến giờ cậu vẫn không tưởng tượng được, nếu khi đó hai người thật sự hôn nhau thì mọi chuyện sẽ thành cái gì?
Sẽ thật khó coi, đúng không?
Lớp mặt nạ mà hai năm cậu đã tạo nên không thể dễ dàng bị gỡ xuống như vậy.
Tuy tình cảm vẫn còn rất nhiều nhưng cậu vẫn chưa sẵn sàng để tiếp nhận những điều đó.
Mỗi khi anh trở nên dịu dàng ân cần, là mỗi lúc cậu đắn đo suy nghĩ, liệu anh đã thật lòng hay chưa? Hay vẫn còn muốn chinh phục cậu chỉ vì thú vui của mình?
Đến khi cảm giác sống mũi cay xè, Âu Dương Kiều Vỹ gục mặt xuống giữa đầu gối, quyết định không suy nghĩ đến chuyện lúc nãy nữa.
Từ khi Vưu Kiện đi mua nước đến giờ đã hơn mười lăm phút, nhưng anh còn chưa quay lại. Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt lên, quay đầu nhìn một cái.
Ở hướng đối diện vẫn đông đúc và huyên náo. Cậu đứng dậy, đi về phía trước, đứng bên cạnh xe mô tô, giương mắt tìm kiếm bóng dáng của Vưu Kiện trong đám người như biển cá.
Ánh sáng không nhiều, điều kiện đúng là không cho phép cậu có thể dễ dàng tìm kiếm một người.
Âu Dương Kiều Vỹ mím môi cúi nhìn chiếc xe một chốc, sau đó định rời đi tìm Vưu Kiện. Có điều, lúc cậu sắp sửa quay người chạy đi thì từ sau lưng bỗng có cánh tay vòng qua hông ôm lấy kéo lại.
Cả người cậu nhanh chóng lọt thỏm vào trước ngực của người đằng sau.
Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu cậu là, đồ biến thái nào?
Sau đó cậu mang khuôn mặt cảnh giác quay ra sau nhìn, phát hiện đối phương là Vưu Kiện, nỗi sợ trong lòng chớp nhoáng biến mất. Thay vào đó là nỗi xấu hổ không thể chịu nổi.
Âu Dương Kiều Vỹ ngây người nhìn anh không chớp mắt.
Vưu Kiện vẫn ôm lấy cậu, tay còn lại đang cầm một lon nước cam. Anh mỉm cười hỏi, “Đi tìm tôi sao?”
Vòng tay của anh vừa đủ vững vàng để giữ chặt lấy cậu không buông. Mùi hổ phách một lần nữa len lỏi vào cánh mũi, gần như xâm chiếm tâm trí mơ màng của cậu lúc này.
So với chiếc ôm ở trên xe mô tô, chiếc ôm này còn lâu hơn như vậy được vài phút.
Vưu Kiện cảm thấy hài lòng, bèn thả lõng cánh tay, buông tha cho bé con sắp sửa đông cứng cả người.
Đưa lon nước ra trước mặt cậu, anh nói: “Của em đây.”
Âu Dương Kiều Vỹ hạ tầm mắt nhìn lon nước, mặt lon phản chiếu lại một phần khuôn mặt của cậu, lộ rõ vẻ mơ màng đầy bối rối.
Đột nhiên cậu nhận ra, buổi tối hôm nay đúng là thảm hại!
Im lặng chốc lát, cậu mới duỗi tay đón lấy lon nước. Khui nắp một cái, cậu hơi ngửa cổ uống mấy ngụm. Nước cam ngọt ngọt chua chua trôi xuống cổ họng, kích thích vị giác nhạy cảm của cậu.
Trong lúc uống nước, qua khóe mắt cậu phát hiện Vưu Kiện cứ nhìn cậu không rời mắt. Việc này nhất thời làm cho cậu mất tự nhiên, đành hạ cánh tay xuống, quay qua nhíu mày hỏi:
“Chú nhìn người ta uống nước mà không thấy ngại à?”
Vưu Kiện dựa vào chiếc xe bên cạnh, điềm nhiên đáp: “Nhìn em làm việc khác còn được, nói gì đến chỉ uống nước?”
“Làm việc khác…là việc gì?”
Vưu Kiện khẽ cười, nheo mắt lại bảo: “Nhiều lắm, sau này tôi sẽ ví dụ cho em xem.”
Nói xong anh bỗng đứng thẳng dậy, đi đến bên cạnh cậu, giơ một bàn tay lên, ngón cái và ngón trỏ cong lại, hai đầu ngón tay dính vào nhau, tạo thành một vòng tròn. Sau đó anh đưa vòng tròn này lên, nhắm một mắt nhìn về phía trước.
“Bé con, em có biết trò này không?”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn động tác kỳ quặc của anh có hơi khó hiểu: “Không biết. Đây mà cũng là trò chơi sao?”
“Trò chơi của tôi.” Vưu Kiện tỉnh bơ đáp, “Khi em nhìn vào vòng tròn này sẽ thấy được rõ hơn những thứ em đang thấy.”
Âu Dương Kiều Vỹ ngoài mặt không bày tỏ hứng thú với trò này trẻ con này, nhưng ngón tay vẫn làm theo giống như anh rồi giơ lên, nhìn về phía hàng cây. Thật ra cậu không định nhìn ngắm cái gì hết, nhưng chẳng hiểu sao vẫn làm cái trò này của anh.
Ngắm xong một lượt, cậu hoang mang vì không biết lời anh nói là thật hay giả, vì trước mặt chỉ toàn cây và cây, không cây cỏ thì là hồ nước, rốt cuộc thì có gì khác biệt để nhìn nữa đâu?
Âu Dương Kiều Vỹ mím môi, hạ tay xuống. Sau đó cậu quay mặt qua định buông lời “đánh giá” trò chơi nhạt nhẽo này thì sững người nhìn anh.
Vưu Kiện đang giơ vòng tròn kia lên, híp mắt một lại nhìn về phía cậu.
“…chú làm gì vậy?”
Vưu Kiện vẫn chưa hạ tay xuống, mỉm cười bảo: “Em không thấy tôi đang nhìn em sao?”
Âu Dương Kiều Vỹ lảng ánh mắt sang chỗ khác, quá thẹn mà lạnh nhạt đáp: “Chú bỏ tay xuống vẫn nhìn được còn gì? Đừng có làm màu nữa.”
Theo sau câu nói của cậu là một giọng cười trầm khan cất lên, bất giác kéo được sự chú ý của cậu.
Vưu Kiện chậm rãi hạ tay xuống, vừa hạ vừa nói: “Nhìn thế này sẽ chỉ nhìn thấy mỗi mặt em thôi.”
Ngoài cảm giác bồi hồi, cậu còn có một cảm giác khác, đó là bị gạt. Từ đầu tới cuối, trò chơi này chỉ là miếng mồi ngon của Vưu Kiện mà thôi. Vì cái bẫy thật sự chính là lời nói cuối cùng của anh.
Âu Dương Kiều Vỹ không biết đáp lại cái gì, đành cúi mặt nghịch lon nước. Thấy cậu ngại ngùng, Vưu Kiện càng khó khống chế được cảm giác muốn chiếm đoạt của mình.
Đóa hoa xinh đẹp đã ở trước mắt, vậy mà anh vẫn chưa thể đưa tay dứt khoát hái xuống được. Điều tàn nhẫn nhất đến tận giờ phút này mà cậu tặng cho anh, đó là chỉ có thể ngắm hoa, ngửi hoa nhưng không thể hái hoa.
Vưu Kiện vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, nhếch môi thầm cười giận một cái.
Đúng lúc này, trên tay áo của anh bỗng xuất hiện một hạt gì đó màu trắng. Thoạt đầu chỉ là vài hạt bé xíu, sau đó là rất nhiều hạt thay phiên rơi xuống.
Vưu Kiện ngẩng mặt nhìn lên, chưa kịp nhận ra chuyện gì thì đã nghe Âu Dương Kiều Vỹ reo lên: “Tuyết đầu mùa!”
Anh dời mắt nhìn sang phía cậu, vô tình nhìn thấy nụ cười xinh đẹp ấy như một đóa hoa hé nở, trong lòng bỗng chốc say sưa.
Vì sao ngày trước anh không nhìn ra được con người này có bao nhiêu phần xinh đẹp và tài giỏi như vậy?
Đến cả nụ cười cũng khiến lòng ta say ngất.
Vưu Kiện thoáng nghĩ, mình bị điên rồi. Lại nhìn qua cậu, anh chấp nhận, điên vì cậu thì cũng xứng đáng.
…
Âu Dương Chấn Anh tạm thời chưa thể trở lại công ty được vì tình trạng sức khỏe không cho phép. Tuổi già đã đến, lại còn gặp nhiều rắc rối của công việc khiến tinh thần của ông xuống dốc không ít.
Vì thế trong khoảng thời gian này, Âu Dương Kiều Vỹ vẫn tiếp tục đảm nhiệm trọng trách là chủ tịch của JIei. Công việc dần đi vào quỹ đạo, những rắc rối trước đó đã được giải quyết phần nào.
Chỉ còn việc sản phẩm sắp tới của công ty không biết khi quảng bá thì sẽ được đón nhận như thế nào thôi.
Qua vụ bê bối vừa rồi, uy tín của công ty cũng bị ảnh hưởng không ít. Cho dù là bị hại hay họ thật sự đã bỏ chất độc hại vào sản phẩm nhằm mục đích nào khác thì niềm tin đã vơi đi ít nhiều.
Mặc dù phía công ty đã thuê nhà báo viết bài giúp làm sáng tỏ và minh oan, nhưng chiếc ly đã đổ xuống đất, nước bên trong cũng khó mà hốt lại được.
Âu Dương Kiều Vỹ đang ngồi trong phòng chủ tịch, vẻ mặt nghiêm túc xem qua từng bảng kế hoạch mới đây. Cậu còn đang tính toán xem nên dùng cách nào để quảng bá sản phẩm mà không bị khách hàng công kích hay tẩy chay.
Lúc này ngoài cửa có tiếng người vọng vào: “Chủ tịch, cô Rosia đã đến rồi ạ.”
Âu Dương Kiều Vỹ thả bút ra, ngước mắt nhìn về phía cửa phòng, nói: “Mời cô ấy vào.”
Cửa phòng mở ra, một cô gái người nước ngoài bình tĩnh bước vào trong. Nét đẹp của phụ nữ luôn phân ra ba cấp độ. Rosia là cấp độ cao nhất, vừa xinh đẹp vừa thành thục, một nét đẹp khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải mê đắm và nể phục.
Âu Dương Kiều Vỹ đi đến gần, làm động tác mời ngồi: “Mời cô ngồi.”
Rosia ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt chiếc túi xách ở bên cạnh. Âu Dương Kiều Vỹ rót một tách trà ấm, đưa cho cô. Rosia cầm tách trà lên uống một ngụm, viền ly lặng lẽ vương lại một vết son môi màu hồng nhạt.
Rosia liếc nhìn viền ly rồi đặt xuống bàn, chủ động mở lời: “Hôm nay tôi rất vui khi được gặp mặt một chủ tịch trẻ tuổi thế này. Tôi có nghe qua về năng lực của cậu, cho nên mới muốn đến đây để cùng nhau hợp tác.”
Trước đó, Rosia đã có đặt một lịch hẹn với Âu Dương Kiều Vỹ. Cô cũng trình bày rõ ràng mục đích của mình. Công ty phía bên cô là một công ty chuyên về quần áo thời trang, tên Quý Phi. Đây chỉ là một thương hiệu nhỏ, không quá phát triển mạnh mẽ trong giới thương trường nhưng chất lượng và uy tín thì luôn đạt chuẩn. Hầu như thời trang của Quý Phi chỉ dành cho những vị phu nhân cao quý và thượng lưu, dân thường thật sự khó mà chạm tới được.
Tuy vậy, Quý Phi lại không muốn mở rộng thêm thị trường buôn bán của mình. Trong chuỗi các công ty thời trang đặt cho Quý Phi một biệt danh, đó là “Độc Phu” – Một vị phu nhân độc nhất vô nhị.
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng luôn nảy sinh một sự ngưỡng mộ nhất định.
“Thật ra cô Rosia đã quá lời rồi. Tôi vẫn cần phải trau dồi thêm nhiều kinh nghiệm lắm, nhất là phải học hỏi từ cô. Lúc nhận được lời mời này, tôi đã rất bất ngờ mà cũng rất vinh hạnh.”
Rosia mỉm cười: “Nói đúng hơn thì giám đốc của chúng tôi đã nhìn ra được năng lực của cậu, cho nên mới bảo tôi sang đây bàn kế hoạch hợp tác với cậu đấy chứ! Hiện tại giám đốc đang ở bên nước ngoài, chưa thể về đây được, cho nên tôi sẽ thay mặt ngài ấy trong suốt quá trình chúng ta hợp tác. Cậu thấy ổn chứ?”
Âu Dương Kiều Vỹ khẽ gật đầu, lại nói: “Trước hết, tôi có thể xem qua bảng kế hoạch của bên cô không? Tôi muốn suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi đưa ra quyết định.”
“Được chứ.” Rosia lấy bảng kế hoạch từ trong túi xách ra, đưa cho cậu.
Âu Dương Kiều Vỹ lật giở từng trang mà xem xét, càng xem càng nể phục năng lực của nhân viên bên Quý Phi. Bảng kế hoạch này đúng là hoàn hảo, họ còn tính đến được những rủi ro nhỏ nhất có thể xảy ra. Qua một lúc lâu, cậu gập tài liệu lại, ngẩng mặt nói:
“Bảng kế hoạch này rất chi tiết. Nếu vậy, tức là bên Quý Phi sẽ đầu tư vào JIei một khoản tiền để cùng sản xuất ra sản phẩm sắp tới có đúng không?”
Rosia bổ sung vào lời nói của cậu: “Sản phẩm mà chúng ta sắp làm ra là những bộ quần áo kết hợp với đá quý phong thủy. Từng mẫu váy sẽ đi với một loại trang sức đính đá phong thủy phù hợp với nó, có thể là cùng tông màu hoặc giống nhau ở một chi tiết nào đó. Giá bán sẽ khá đắt nhưng đối tượng khách hàng là các bậc phu nhân cao quý của giới thượng lưu, cho nên giá cả sẽ không thành vấn đề. Bên Quý Phi sẽ đầu tư một khoản tiền để thiết kế những bộ váy dạ hội, bên cạnh sẽ đầu tư một phần giúp sản xuất các loại đá quý đi kèm, tương ứng với kế hoạch trước đó của JIei. Cậu thấy thế nào?”
Sự hợp tác này nói thẳng ra là một cái duyên không thể ngờ tới. Trong lúc Âu Dương Kiều Vỹ còn đang lo lắng làm thế nào để sản xuất và quảng bá sản phẩm sắp tới thì bên Quý Phi bỗng ngỏ lời muốn hợp tác cùng nhau.
Tuy nhiên, cậu vẫn còn e sợ rằng những sản phẩm này sẽ không thể bán được vì vụ bê bối lần trước. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến lợi nhuận của JIei mà còn ảnh hưởng luôn cả Quý Phi.
Âu Dương Kiều Vỹ trầm mặc nghĩ một lúc: “Chắc là cô biết JIei lần trước vừa dính phải một vụ rắc rối. Phía bên cô thật sự vẫn muốn hợp tác cùng chứ?”
Trong lòng Rosia đã dự liệu được chuyện này, bèn bình tĩnh đáp: “Cậu không cần lo đến chuyện này. Tuy Quý Phi vẫn là một công ty nhỏ, nhưng uy tín thì rất cao. Tôi nghĩ ai cũng từng có một sai lầm, nếu biết đứng lên từ sai lầm đó thì khách hàng sẽ không thể phủ nhận được điều này. Chúng ta cứ làm ra sản phẩm, phía chúng tôi đã có kế hoạch để tiêu thụ. Về lợi nhuận, Quý Phi sẽ nhận bảy phần, JIei là ba phần. Cậu thấy được rồi chứ?”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn xuống bảng kế hoạch trên bàn, im lặng suy nghĩ một lúc mới nói: “Có thể cho tôi thêm một chút thời gian được không? Ngày mai tôi sẽ đưa ra quyết định của mình.”
Thấy cậu nói vậy, Rosia cũng không muốn thúc giục, khẽ cười đồng ý: “Được, vậy chúng tôi chờ quyết định của cậu.”
Âu Dương Kiều Vỹ cũng mỉm cười đáp lại rồi đứng dậy, tiễn Rosia ra bên ngoài. Trước khi rời khỏi, Rosia còn quay lại nói, “Chúng tôi rất mong chờ được hợp tác với JIei.”
“Tôi đã hiểu rồi. Cảm ơn cô, Rosia.”
Quay trở lại phòng làm việc, Âu Dương Kiều Vỹ ngả lưng ra sau ghế, suy nghĩ về sự hợp tác sắp tới. Sau khi nhận được lời mời hợp tác từ phía Quý Phi, cậu đã nghe thư ký nói đến việc Quý Phi cũng vừa mua lại một số cổ phiếu của JIei. Dường như người bên Quý Phi rất quan tâm đến công ty của cậu.
Lúc gọi thư ký vào phòng, cậu chợt hỏi: “Cô có biết giám đốc bên Quý Phi tên gì không?”
Thư ký nghe hỏi, nhất thời im lặng giây lát rồi nói: “Nếu tôi không nhầm thì giám đốc của Quý Phi họ Nghiêm.”
Nghe đến họ Nghiêm, trong lòng Âu Dương Kiều Vỹ thoáng sửng sốt. Nhưng chỉ trong một lúc, cậu đã bình tĩnh trở lại.
Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Ngày hôm sau, Rosia nhận được cuộc gọi từ JIei, Âu Dương Kiều Vỹ cuối cùng cũng đã đồng ý ký kết vào bản hợp đồng của cả hai.