- Mỹ Lệ: Cậu cậu về trước đi! Tớ đi ăn với Vĩnh Vĩnh chút về liền.
- Tuấn Trạch: Đi với con trai? Giờ này? Tớ sẽ buồn lắm đó T.T
- Mỹ Lệ: Vĩnh Vĩnh còn buồn hơn cậu đấy! Thôi về trước đi bye! Mình sẽ mua đồ ăn về cho cậu.
- Vĩnh Vĩnh kéo tay Mỹ Lệ đi quay lại cười mỉm như khiêu khích: Pleeee
- Tuấn Trạch giận dữ nghiến răng như muốn cho Vĩnh Vĩnh một trận.
- Mỹ Lệ quay đầu lại tạm biệt Tuấn Trạch.
- Tuấn Trạch thay đổi sắc mặt ngay:<
* Tối 10h
- Mỹ Lệ mở cửa phòng Tuấn Trạch rón rén để đồ ăn Mỹ Lệ mua về cho Tuấn Trạch trên bàn.
* đèn sáng lên:
- Mỹ Lệ: Ôi mẹ ơi giật mình.
- Tuấn Trạch: Đi đâu giờ này? Về sớm quá ha! Đi với Vĩnh Vĩnh luôn đi! Hợp quá thì đi luôn đi! * nói lớn tiếng
- Mỹ Lệ: Sao cậu lại giận dữ với tớ!
- Tuấn Trạch: Vì cậu! Tớ lo lắng cho cậu lắm biết không? Cậu đấy tớ muốn giận cậu quá đi thôi! Tại sao với ai, đàn ông nào cũng gần gũi dễ dãi như vậy sao!
- Mỹ Lệ: Tớ thấy tớ cũng dễ dãi với cậu lắm đấy! Tớ đi nhưng cũng đâu có quên mà mua cho cậu?!?
- Tuấn Trạch: Nhưng nhưng cậu làm tớ lo! * chống nạnh làm nũng!
- Mỹ Lệ: lo gì chứ? Đồ ăn đấy cậu ăn đi Vĩnh Vĩnh mua cho cậu đấy.
- Tuấn Trạch giận dữ: Cậu nghĩ tớ cần thức ăn thừa thải đó sao? VỨT ĐI!!!!
* La lớn
- Mỹ Lệ: Cậu quá đáng thật đấy! Người ta có lòng mua cho cậu mà?
- Tuấn Trạch: tớ không cần!
- Mỹ Lệ: Cậu đấy! Cứ làm người khác khó chịu thôi!
- Tuấn Trạch la lớn: VÌ TỚ GHEN!!!
- Mỹ Lệ: huh? Cậu ghen?
- Tuấn Trạch: Ừ đúng ghen!
- Mỹ Lệ:...
- Tuấn Trạch nâng cầm Mỹ Lệ dựa sát vào môi mình: Mai mốt không được vậy nữa nghe chưa?!