Cánh cửa hé một khe nhỏ, một đôi mắt đục ngầu, có vài tia máu nhìn chằm chằm tôi. Tôi rùng mình, sóng lưng lạnh ngắt vội bắt lấy tay Lập Thành, hoảng hốt. Nó đang di chuyển, liền dừng lại, nghiêng đầu, đáy mắt thoáng lên vẻ ngạc nhiên. Tôi nuốt nước bọt, hít thở vài cái, giọng run run:
" Thành...Tuyết vừa thấy... " Tôi đưa tay chỉ về ngôi nhà đó nhưng lúc này cánh cửa gỗ đã khép chặt. Tôi há miệng chữ trong miệng không thốt ra được.
Sao có thể? Rõ ràng chỉ mới vài giây trước cánh cửa đó mở ra tôi nhìn thấy đôi mắt ấy?
Lập Thành hướng mắt nhìn theo tay tôi. Vài giây sau nó ngờ vực:
" Tuyết thấy gì sao? "
Tôi gật đầu lia liạ, nói nhanh:
" Vừa rồi cánh cửa gỗ mở ra Tuyết nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn mình. "
Lập Thành nhíu mày, gương mặt bình thản thường ngày hiện lên vẻ nghiêm túc, nó hướng mắt nhìn về ngôi nhà đó vài giây rồi quay đầu nắm lấy tay tôi bước đi, môi mấp máy:
" Đi nhanh thôi. "
Tôi gật đầu, nép lại gần Lập Thành, đi nhanh vào căn biệt thự của Bình, không quên ngoái đầu nhìn. Gió thổi đến, cánh hoa bò cạp vàng rời cuống rơi lả tả xuống đất vài cánh bay lượn trong gió rơi đến trước cửa ngôi nhà ấy.
Trong khuôn viên biệt thự từng khóm hoa tường vi nở rộ, khoe sắc trong ánh nắng chiều tà. Bên trong biệt thự được trang trí đa phần bằng gỗ. Bộ bàn ghế bằng gỗ đặt giữa phòng không khiến cho nó lạc lõng mà càng tăng thêm vẻ hài hòa.
" Trời đẹp ghê. " Hà mở to mắt, cảm thán, nó đi khắp nơi trong phòng khách, tay chạm bộ ghế rồi chạy nhanh đến chạm vào ti vi âm tường.
Tôi đưa mắt ngắm nhìn một lượt, lòng cảm thán.
" Mấy đứa uống nước gì? " Bình dựa lưng vào ghế, thân hình cao ráo nghiêng sang một bên.
" Tùy lòng hảo tâm. " Hà nhanh miệng.
Bình gật đầu xoay lưng rời đi.
Linh đứng lặng bên cạnh tôi đột nhiên đi theo Bình:
" Tui giúp ông. "
Tôi nhìn theo Bình và Linh khuất dần, tôi biết Linh giúp Bình là cái cớ, xin lỗi mới là điều nó muốn. Khi Bình đem nước đến, hai đứa đã nói chuyện rôm rã như lúc trước. Tôi thở phào, mọi chuyện cuối cùng đã giải quyết xong. Bình có lẽ vẫn còn rất buồn vụ tỏ tình hôm đó nhưng tôi tin chắc rằng thời gian là liều thuốc tốt nhất khiến Bình quên đi chuyện ấy.
Tôi và mọi người nói chuyện rôm rã cả buổi đến khi vô tình lướt mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn thấy cây bò cạp vàng bên cỗng tôi chợt nhớ đến người đàn ông trong ngôi nhà cũ kĩ.
" Bình này " Tôi mở miệng.
Bình nghe gọi quay đầu nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu nó hỏi:
" Sao? "
" Bình có biết ai sống trong ngôi nhà cũ bên cạnh biệt thự của Bình không? "
Lập Thành ngẩng đầu, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc đợi Bình trả lời.
Linh đang cúi đầu chỉnh lại vạt váy, tò mò:
" Có gì hot? "
Hà cũng đưa mắt vẻ mặt hiếu kì.
Bình liếc nhìn cả đám, nó ngồi thẳng lưng, mắt hơi híp lại, cười hì hì, ngó nghiêng nhìn ra bên ngoài.
" Nhìn mặt ông gian quá. " Linh liếc Bình.
Bình lè lưỡi trêu Linh rồi gương mặt lại tỏ ra vẻ huyền bí nó ra hiệu cho cả đám tiến gần lại cất giọng:
" Trong ngôi nhà đó có một người đàn ông rất cổ quái chỉ có da bộc xương, hốc mắt xâu hoáy lộ ra đôi mắt đục ngầu dữ tợn tui thỉnh thoảng có gặp ông ta, ông ta rất lạ ngày ngày sống lủi thủi một mình, khi ra khỏi nhà là tay không khi về trong tay lại có một chiếc rọ bằng tre, tui đã thử chạy theo để theo dõi nhưng mỗi lần nhìn thấy đôi mắt nhìn chằm chằm tui lại bỏ cuộc... "
Xoảng.
Tôi giật mình, tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
" Á. " Bình hét lên
" Cái gì vậy? " Hà hỏi dồn.
Tôi sợ hãi nép sát vào ghế, mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt người đàn ông ấy lại ẩn hiện trong đầu.
Lập Thành đứng dậy tiến về phiá cửa sổ nơi phát ra tiếng động, nó quan sát bên ngoài.
Tôi dõi mắt nhìn theo Lập Thành. Nó đứng ngược sáng tôi chỉ nhìn thấy tấm lưng rắn rỏi không hiểu sao nỗi sợ hãi dần lắng xuống, tôi nhanh chóng hồi phục tinh thần.
" Thành ngoài đó sao vậy? " Linh không biết từ khi nào đã ôm chầm lấy Bình, nó vừa hỏi xong cảm thấy kì lạ ngẩng đầu lên gặp ngay ánh mắt xấu hổ của Bình, liền đỏ mặt ngồi dậy cách bình hơn một mét.
Lập Thành xoay người đi về lại ghế ngồi xuống.
" Mọi người đừng sợ tiếng động vừa rồi do con mèo chạy qua làm rớt chậu cây cảnh. "
" Làm Tuyết sợ muốn chết. " Tôi vỗ ngực thở phào.
" Trùng hợp vậy có khi nào... " Linh thốt lên.
" Sao? " Tôi hỏi.
" Có khi nào con mèo do người đàn ông ấy phái đến nghe trộm chúng ta nói chuyện không? " Linh vừa nói dứt lời mặt nó đã cắt không còn giọt máu.
" Bà ngày tối giỏi cái tưởng tượng. " Hà mắng.
" Không tui thấy Linh có khi nói đúng. " Bình nói, ánh mắt nó híp lại" Cứ tối đến tôi đứng trên lầu lại nghe thấy tiếng mài dao phát ra từ ngôi nhà ấy. "
"Không lẽ... " Linh nuốt nước bọt.
Bình gật đầu:
" Chính là thứ bà nghĩ đó. "
Tôi trợn mắt, đầu có chút choáng váng. Tôi biết Linh và Bình đang nói đến thứ gì. Ăn thịt người?
"Tuyết không sao chứ? " Lập Thành lay nhẹ cánh tay tôi, lo lắng.
Tôi lắc lắc đầu, cười yếu ớt.
Mấy ngày sau, tôi, Lập Thành, Hà, Linh đứng trước cỗng biệt thự của Bình. Sau trận mưa tối qua, đường loang lỗ vài vũng nước mưa.
" Tên Bình này sao còn chưa ra. " Hà cằn nhằn, nhưng vừa dứt lời liền thấy Bình lon ton chạy ra.
" Đi ăn trộm à mặc ghê vậy?" Linh bật cười.
Tôi nhìn Bình, nó mặc áo thun đen, quần đen, áo khoác màu đen, mang thêm một chiếc kính đen.
" Tào lào tui coi phim thấy thế. " Bình phản bác.
" Má ôi! Mặc nổi vậy ông đi theo dõi đó nha. " Hà chép miệng, lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.
" Mặc thế này không được sao?" Bình gãi đầu, mặt đáng thương nhìn cả đám liền nhận ngay những cái lắc đầu.
" Cất áo khoác với kính đi. " Lập Thành thay mặt cả đám nói.
Bình dùng tốc độ ánh sáng chạy nhanh vào biệt thự, chưa đầy một phút sau chạy ra trên tay cầm theo chiếc gậy đánh bóng chày.
" Cái gì nữa đây? " Hà chỉ tay vào chiếc gậy khó hiểu.
" Vũ khí tui vừa mới tìm thấy chúng ta không thể đi tay không được, chẳng may người đàn ông ấy có dao ta còn thứ phòng thân"
Không phải chứ? Thằng này đầu óc có được bình thường không? Người đàn ông ấy có dao nó đem theo gậy thì làm được gì ông ta chứ? Nhưng tôi không nói sợ dập tắt niềm hi vọng nhỏ bé của nó.
Mặt trời lặn dần phiá đằng Tây, nắng vàng rải rác khắp nơi, hương hoa bò cạp vàng thoang thoảng trong không gian. Cảnh tuy đẹp nhưng không còn tâm trạng để thưởng thức, chúng tôi sắp phải đối mặt với những điều bí ẩn xung quanh người đàn ông kì quái.
Ai cũng mang trong người nỗi sợ hãi chỉ cần dịp thích hợp sẽ bùng phát, nhưng giữa nỗi sợ hãi và tò mò thì tò mò luôn chiến thắng. Biết là sẽ có nguy hiểm rình rập phiá trước vẫn lao đầu sự tò mò đánh bại sự sợ hãi. Giống như chúng tôi sợ người đàn ông đó nhưng vẫn tìm mọi cách khám phá mọi điều bí ẩn xung quanh ông ta.
Giống như Bình đoán, khoảng năm giờ ba mươi phút người đàn ông đó lại đi ra khỏi nhà. Từ nơi chúng tôi ẩn nấp, có thể nhìn thấy tất cả hành động của ông ta, dáng vẻ gầy gò, tấm lưng còng xuống, mặc chiếc áo sơ mi màu vàng đất đã xỉn màu, quần kaki màu trắng chuyển sang màu vàng loang lỗ vết may vá, tay cầm nhánh cây to bằng một đốt ngón tay, bước đi từng bước chậm chạp.
Chúng tôi nhanh chóng đi theo, tuy đây là lần thứ hai theo dõi người khác nhưng tôi vẫn không giấu nỗi vẻ hồi hộp. Tôi vô thức nhìn Lập Thành, hình ảnh chiều ngày hôm ấy chợt ùa về trong tâm trí tôi có chút lầm tưởng hôm ấy chỉ là mới chiều hôm qua. Nắng vàng rải rác khắp nơi, tiếng chổi tre xào xạc quét lá khô. Tiếng nói của Linh khiến tôi quay về thực tại:
" Ông ta đến ngôi nhà bỏ hoang kia. "
Tôi liền đưa mắt nhìn, người đàn ông tiến ngày một gần về phiá nhà hoang, sau khi cách cửa đi hai bước, quay đầu ngó nghiêng nhìn khắp nơi trông có vẻ mờ ám. Chúng tôi tưởng rằng bị phát hiện vội nép sát tường không dám cử động, mấy phút trôi qua không có động tĩnh chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục quan sát. Ông ta lấy trong túi vật gì đó vì cách khá xa tôi không nhìn rõ lắm, cánh tay thuần thục xoay qua xoay lại vài lần, ổ khóa mở ra, liền đẩy cửa bước vào trong. Đợi cánh cửa khép lại chúng tôi vội chạy đến, áp tai vào cánh cửa.
Xột xoạt... xột xoạt...
Lập Thành và Bình đưa mắt nhìn nhau, sau đó Lập Thành nheo mắt nhìn vào bên trong nhà thông qua khe hở nhỏ trên cửa gỗ. Tôi, Linh, Hà, Bình thấy một loạt hành động của Lập Thành đều đồng loạt nheo mắt nhìn qua khe hở rải rác trên cửa.
Bên trong khá tối, thông qua vài tia sáng loạt vào từ khe nứt trên mái nhà tôi có thể nhìn thấy bài trí bên trong. Tường quét bằng vôi đã bong tróc không còn nhìn rõ màu ban đầu, chằng chịt vết nứt, rong rêu bám đầy tường, dưới sàn ngổn ngang gạch đá. Người đàn ông ngồi xổm giữa nhà, xoay lưng về phía chúng tôi.
Tôi cố gắng mở to mắt nhưng vẫn không thể nhận ra ông ta đang làm gì, tay ông ta chuyển động không ngừng xoay mỗi lần đưa ra đẩy vào đều vang lên tiếng mài dao sắc nhọn.
" Này sơ ra xíu đi. " Tiếng Hà càu nhàu.
" Hết chỗ rồi. " Bình dịch người qua.
Đột nhiên người đàn ông quay đầu nhìn ra cửa, đôi mắt nheo lại tràn đầy tia máu, giọng ồm ồm: