Này Thích Thì Nói Đi Chứ

Chương 11: Kì nghỉ hè trong mơ



" Ai? "

" Á. " Mặt tôi cắt không còn giọt máu, giật thót tựa ăn trộm bị bắt quả tang, tôi muốn chạy trốn chân lại không nhích lên được nặng như đeo chì.

Lập Thành nhìn tôi, nắm lấy tay tôi kéo đi nhanh chóng bắt kịp cả đám.

Chạy được một đoạn khá xa, không còn nguy hiểm, người đàn ông ấy không thể đuổi kịp, chúng tôi dừng lại thở hỗn hển. Bỗng Hà cất giọng hoảng hốt:

" Linh? Linh đâu rồi? "

Tôi ngó nghiêng tìm kiếm một lượt, bắt đầu căng thẳng, lo lắng. Vừa rồi Linh còn chạy với cả bọn.

" Chúng ta quay lại tìm Linh. " Lập Thành đề nghị.

" Đúng đấy... không biết Linh có xảy ra chuyện gì bất trắc không? " nét mặt Bình phút chốc trở nên căng thẳng, chân mày nhíu chặt lại.

" Bình đừng nói gỡ. " Tôi trấn an Bình mặc dù lòng đã rối như tơ vò.

" Linh sẽ không sao đâu. " Hà lí nhí, mặt cũng không giấu nỗi vẻ lo lắng, mắt ươn ướt.

Tôi và nhóm bạn đi ngược về, tìm Linh. Đến khi trở lại căn nhà hoang, Linh vẫn không thấy tung tích nó tựa như bốc hơi vậy. Người đàn ông đó cũng biến mất.

Mặt trời đã lặn. Ánh sáng dần tắt màn đêm dần xâm chiếm tựa như con quái vật há to mồm nuốt trọn mọi thứ vào bóng đen tĩnh mịch. Điện đường chưa bật, nơi này cách xa nhà dân, tôi chỉ nhìn thấy những chấm đèn trắng leo loét phiá xa.

Bình bật đèn pin trên điện thoại, ánh sáng nhanh chóng lấn chỗ bóng tối, tuy không sáng như ban ngày nhưng đủ khiến tôi an tâm hơn, tôi, Lập Thành, Hà cũng lần lượt bật đèn pin điện thoại lên.

" Chúng ta nên làm gì đây? " Tôi mở lời, giọng không biết từ khi nào đã trở nên khàn khàn.

Mọi người không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng, trong mắt thoáng hiện lên màn nước mỏng.

Lập Thành vỗ nhẹ lưng tôi an ủi, nó im lặng vài giây rồi mấp máy môi, trả lời câu hỏi:

" Chúng ta đi ngược con đường tìm Linh nhưng không thấy có một khả năng duy nhất Linh đã bị người đàn ông ấy bắt đi, điều cần thiết lúc này chúng ta nên đi tới nhà người đàn ông ấy. "

Tôi ngẩng đầu, nhìn Lập Thành, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng đêm. Giờ phút này mọi người đã rối như tơ vò, nó vẫn giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày, khiến tôi nhanh chóng an tâm.

Trên đường quay về nhà người đàn ông, không ai nói với ai câu nào, ai cũng đều chìm trong nỗi suy nghĩ của riêng mình.

Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy bản thân yếu đuối, bất lực. Con người thật nhỏ bé giữa đất trời, giữa vũ trụ bao la rộng lớn.

Cơn gió đêm thổi đến, khiến tôi run lên, mồ hôi ướt đẫm khiến áo dính sát vào lưng giờ trở nên lạnh buốt.

Tiếng chuông điện thoai cắt ngang dòng suy nghĩ cả bọn. Một phút định thần, tôi mới nhớ ra điện thoại của mình đang reo lên. Trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ" Linh", mắt tôi mở to lên, niềm vui nhấn chìm mọi bất an sợ hãi vừa rồi. Tôi reo lên:

" Là Linh gọi. "

" May quá Tuyết bắt máy đi. " mắt Bình tràn ngập nét cười, háo hức.

Tôi gật đầu, tay run run nhấn nút.

" Linh bà đang ở đâu thế? Bọn tui rất lo cho bà. "

...

" Sao bà nói gì? Thật ư? Bọn tui đến ngay. "

Tôi cúp máy.

Hà hỏi dồn:

" Linh không sao chứ? Nó đang ở đâu? Nó nói gì thế? "

" Linh không sao nó đang ở nhà người đàn ông đó bảo chúng ta đến. "

" What? " Bình tròn mắt.

" Linh không sao là tốt rồi, chúng ta đi thôi. " Lập Thành nói.

Khoảng hai phút sau, cả bọn đã đứng trước cửa nhà người đàn ông đó vẫn là Lập Thành bình tĩnh nhất, nó đưa tay gõ cửa.

Cánh cửa mở ra, người đàn ông xuất hiện trước mắt chúng tôi, bên cạnh là Linh nở nụ cười sáng lạng.

" Mấy cháu vào đi. " Người đàn ông nghiêng người sang một bên nhường chỗ cho chúng tôi.

Tôi đi vào nhà. Bên trong bài trí đơn giản, bóng điện led bụi bám một lớp dày gắn chính giữa trần nhà tỏa ra ánh sáng trắng yếu ớt, nhàn nhạt. Bàn thờ đặt giữa tường, một bóng đèn trái ớt nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, phản chiếu lên tấm ảnh một người phụ nữ nở nụ cười phúc hậu.

" Mấy cháu ngồi đi. " Tôi rời mắt khỏi tấm hình, bước đến bên ghế ngồi xuống. Linh, Hà, Lập Thành, Bình lần lượt ngồi theo. Người đàn ông đi xuống bếp, vài phút sau đi lên trong tay cầm chiếc ấm trà nhỏ bằng sứ và một chén trà nhỏ đã bị mẻ vài chỗ.

Ông đặt trên bàn nhỏ bằng gỗ, ngồi xuống ghế, nở nụ cười hiền lành:

" Nhà Bác chỉ có từng này, mấy cháu từng chê."

" Không sao đâu bác. " Lập Thành xua tay, nó cất giọng ấm áp.

" Bác đừng khách sáo." Tôi nhìn ông, tự trách bản thân mình đã nghĩ không tốt, ông nào đáng sợ như tôi nghĩ, thì ra ông cũng chỉ là một người già bình thường, sống cô đơn một mình.

" Linh sao bà ở nhà bác..." Bình ngập ngừng.

" Lúc chúng mình đang chạy ấy tui sợ quá quay đầu nhìn về phiá nhà gỗ vừa hay nhìn thấy bác Từ ngã, tui đã dừng lại chạy đến đỡ bác. " Linh nói.

" Bác có bị thương ở đâu không ạ? " Hà quan tâm.

" Bác không sao đầu gối chỉ bị trầy nhẹ. " Đôi mắt bác ươn ướt.

" Chúng cháu xin lỗi bác. " Tôi nghẹn ngào. Tôi biết bởi vì đuổi theo chúng tôi nên bác mới bị ngã.

" Cháu xin lỗi bác ạ"

" Cháu xin lỗi bác ạ"

" Cháu xin lỗi bác ạ. "

Mọi người lần lượt xin lỗi.

" Bác đã nghe cháu Linh kể lại. Bác không trách các cháu. Nếu bác là các cháu bác cũng sẽ rất sợ. "

" Bác đến nhà hoang để làm gì vậy ạ? " Bình hỏi lên sự nghi vấn bấy lâu nay của nó.

Bác Từ chỉ tay vào chiếc rọ đặt trong góc tường.

" Bác bẫy chuột rồi đem ra chợ bán. "

Ra là vậy. Tôi cúi đầu không ngừng trách bản thân đã nghĩ xấu cho bác khi chưa từng tiếp xúc hay biết bất cứ gì về bác.

Thời gian trôi thật nhanh thấm thoát đã gần tám giờ, cả bọn chào bác rồi ra về.

Mọi người chia tay nhau, trên đường về tôi không ngừng nghĩ đến bác.

Vợ bác mất cách đây hơn ba mươi năm, bác sống đơn độc từ đấy cho đến giờ, không có họ hàng thân thích. Bác và bác gái trước đây là trẻ mồ côi, cùng sống trong một cô nhi viện, rồi yêu nhau, kết thành vợ chồng. Thì ra trên đời này vẫn còn thứ gọi là tình yêu chung thủy. Tình yêu của hai bác thật đẹp, thời gian có vô tình trôi qua một cách hờ hững, dù hai người đã âm dương cách biệt vẫn không ngừng nhớ về nhau. Khi nói đến bác gái khuôn mặt khắc khổ của bác Từ giãn ra trở nên mềm mại, nơi đáy mắt dâng trào lên niềm hành phúc không thể nói thành lời.

Kể từ ngày hôm đó, thỉnh thoảng cả bọn lại đến thăm bác. Người đàn ông cổ quái ban đầu tuy bác rất cổ quái nhưng cổ quái ấy không còn là sự huyền bí, nguy hiểm mà là sự cổ quái của một người già neo đơn, không con cái, không người thân thích.

***

Tháng sáu qua đi, tháng bảy lại đến. Thời tiết ngày càng oi bức, nắng nóng.

Hè có lẽ là dịp hạnh phúc nhất trong cuộc đời học sinh, là lúc chúng ta giải trí, khây khỏa, cởi bỏ mớ công thức hỗn độn ra khỏi đầu, bắt đầu cho những cuộc chơi, những chiến hành trình khám phá thế giới bên ngoài. Năm nay là năm tôi có nhiều trải nghiệm, được nhìn thấy chứng kiến mặt trái của xã hội, góc đen của cuộc sống, là năm tôi có thêm nhiều người bạn mới. Hè này nhóm Tứ đại tiểu thư xinh gái và nhị đại công tử xinh trai có chuyến đi ba ngày hai đêm đến với quê ngoại của Hà.

Trước ngày đi, tối đến tôi không tài nào chợp mắt được, lòng hào hức, bồn chồn. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên tôi đi chơi mà không có bố mẹ bên cạnh. Vừa lo vừa sợ vừa mong chờ.

Lúc bé những chuyến tham quan du lich luôn có vòng tay ấm áp, chở che, nâng đỡ của bố mẹ, nắm tay tôi thật chặc sợ tôi lạc, sợ tôi té. Lớn lên khi tôi đã trưởng thành thế giới trong mắt tôi rộng hơn không chỉ chứa bố mẹ, thức ăn ưa thích, đồ chơi đẹp mà còn chứa những người bạn, những ước mơ, những hoài bão, mệt nhọc, áp lực lo toan trong cuộc sống. Phút chốc nhận ra những chuyến đi chơi từ khi nào không chỉ còn riêng tôi với bố mẹ mà còn đồng hành thêm với những người bạn của tôi.

Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, rời xa vòng tay ấm áp, chở che, bảo bọc của bố mẹ tự đứng dậy tiến về phía trước hứng lấy bão tố cuộc đời. Lúc đầu có lẽ sẽ nản lòng, sẽ yếu đuối, muốn quay về vòng tay bố mẹ mặc cho cơn bão bủa vây lấy mình nhưng tin chắc rằng đến một ngày nào đó bỗng trở nên mạnh mẽ tự đương đầu hứng lấy bão tố.

Trời sáng, tôi thức dậy từ sớm. Mẹ chuẩn bị cho tôi rất nhiều đồ ăn vặt để ăn trên đường, dặn dò tôi chăm sóc tốt cho bản thân, đừng nên chơi ở chỗ sông nước, không nên làm phiền ngoại Hà, ngủ sớm đừng thức khuya. Trong lòng bỗng trở nên ấm áp, tôi gật đầu. Có lẽ trước đây tôi đã quá áp đặt, quá nhạy cảm, ích kỉ, muốn cả thế giới bố mẹ đều xoay quanh mình, ngoài kia có biết bao đưa trẻ mong muốn có cuộc sống như tôi còn tôi lại không biết trân trọng. Bây giờ sau khi trải qua nhiều sự việc tôi nhận thấy bản thân cần nên thay đổi, trân trọng những thứ tôi có, có lẽ vẫn chưa muôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.