Nắng ấm áp rải rác khắp phòng, tôi mở mắt vươn vai, xuống giường bước ra ban công. Bầu trời trong xanh. Khắp nơi bao phủ trong ánh nắng sớm mai, bình yên, ấm áp. Dưới sân từng khóm hoa cẩm chướng nở rộ,trắng muốt, vươn mình đón ánh nắng, nổi bật dưới bãi cỏ xanh. Tôi nhắm mắt cảm nhận không khí mùa xuân.
Đứng một lúc tôi đi vào phòng lấy quần áo rồi vào nhà vệ sinh.
Tôi đi xuống lầu, lấy thức ăn trong tủ lạnh hâm nóng, đem đến bên bàn, ngồi xuống ghế bắt đầu ăn.
Rửa chén bát xong nhìn đồng hồ đã chín giờ. Tôi đi qua đi lại, đi tới đi lui cũng không biết làm gì để hết buồn. Chiều nay tôi học với Lập Thành, còn vài tiếng nữa, tôi thở dài chán nản.
Hay đến nhà Thành chơi rồi học luôn?
Sau một hồi đắng đo, tôi xách cặp ra khỏi nhà.
Tôi dừng xe trước cỗng nhà Lập Thành, bác Mai đang tưới cây ngoài sân nhìn thấy tôi, vội đi đến, vui vẻ mở cỗng:
" Tuyết đến chơi hả con? "
" Dạ, Lập Thành có nhà không bác?"
" Nó đi làm thêm rồi con. "
" Làm thêm? " Tôi kinh ngạc hỏi lại. Lập Thành đi làm thêm, tôi chưa bao giờ nghe nó nhắc đến, cảm giác hơi thất vọng.
"Nó không nói con biết sao? Thằng này thật là... " Bác Mai thở dài, nói tiếp:" Vào nhà đi con. "
" Dạ thôi để con đi gặp Thành trước, Thành làm việc ở đâu vậy bác? "
***
Dừng xe, tôi đứng bất động một lúc trước quán cà phê Như Như. Lời bác Mai còn quanh vẩn bên tai:" Thằng bé làm ở quán cà phê Như Như, thằng bé rất chăm chỉ sợ bác làm việc vất vả liền đi làm kiếm thêm tiền." Đến khi thân thể hơi động liền phát hiện chân tê cứng. Tôi dắt xe lên vỉa hè, không đi vào, đứng tần ngần nhìn vào trong quán. Quán rất đông khách, kẻ vào người ra tấp nập ấy thế mà tôi lại nhanh chóng nhận ra Lập Thành trong đám đông. Thân hình cao ráo, bận rộn làm việc. Gương mặt đẹp trai. Cả người toát ra vẻ thuần khiết, trong sáng. Nó lúc nào cũng toát ra loại khí chất như thế dù là trong học tập, trong công việc hay trong cuộc sống. Tôi chợt nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc, chăm chỉ trong lúc nghe giảng ở lớp, dáng vẻ kiên nhẫn, ấm áp lúc chỉ bài cho tôi, dáng vẻ cần cù, chịu khó khi nó giúp mẹ làm lao công hay lúc làm thêm.
Trong một khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi giao nhau, trong đôi mắt đen láy của Lập Thành toát lên vẻ ngạc nhiên, nó dừng động tác, thân hình khẽ động, tiến về phía tôi. Lúc này tôi đột nhiên không thể cử động, chỉ biết cắn môi nhìn nó từng chút từng chút đến bên cạnh tôi.
" Tuyết. " Lập Thành khẽ gọi, giọng nói nhẹ nhàng rất nhanh hòa vào trong không khí.
"..."
" Sao Tuyết lại đến đây? "
" À... Tuyết đến nhà tìm Thành bác Mai nói Thành làm thêm ở đây. "
" Thành cũng làm sắp xong rồi, Tuyết vào trong đợi Thành một tí. "
Tôi gật đầu cùng Lập Thành đi vào quán.
Tôi ngồi ở một chiếc bàn trong góc khuất, lặng lẽ dõi theo bóng dáng làm việc của Lập Thành. Có một sự thật không thể phủ nhận dù trong bất kì hoàn cảnh nào nó cũng rất đẹp trai.
" Tuyết. " Lập Thành ngồi xuống ghế đối diện tôi từ lúc nào, nó ngồi thẳng, hai tay đan vào nhau.
Tôi ngẩng đầu chờ đợi Lập Thành nói tiếp. Tôi biết nó đang giải thích với tôi.
" Quán cà phê này là của bác Như mở. Chủ nhật nào quán cũng đông khách, bác liền kêu Thành đến phụ, Thành biết bác Như là muốn giúp Thành bởi bác có thể thuê thêm nhân viên."
" Tuyết rất vui. "
Vẻ mặt Lập Thành có chút ngờ nghệch, đoán chắc nó không hiểu tôi tiếp lời:" Vì Thành đã giải thích với Tuyết. "
" Đi thôi. " Lập Thành mỉm cười, nụ cười cực kì sáng lạng, nó chủ động nắm tay tôi.
Bàn tay nó rất ấm áp. Khóe miệng tôi bất giác câu lên.
Kể ra mặt tôi cũng có chút xíu chút xíu dày. Tôi ở lại nhà Lập Thành ăn cơm. Bác Mai nấu ăn quả thực rất ngon nhưng giữ hình tượng thục nữ tôi ăn rất từ tốn, lịch sự, nhẹ nhàng, ăn mỗi một chén cơm kết quả của thục nữ chưa hết buổi chiều tôi đã đói meo mốc. Làm con gái giữ kẻ khổ lắm hu hu. Kết thúc bữa ăn, tôi phụ Lập Thành rửa chén bát, càng nhìn nó càng vừa mắt, so sánh sao nhỉ chính là đảm đang như vợ hiền.
Lòng sùng bái của tôi với Lập Thành đã tăng đến level Max. Trước đây khi nghĩ đến phòng con trai tôi sẽ nghĩ đến ngay hai cụm từ cẩu thả, bừa bộn. Nói chi xa xôi tôi là con gái mà phòng chẳng khác gì con trai nhưng nó khiến tôi mở mang tầm mắt, có cái nhìn mới mẻ hơn. Phòng nó quả thật rất sạch sẽ, ngăn nấp, không có lấy một hạt bụi, một vết bẩn. Căn phòng bài trí khá đơn giản một chiếc giường, một tủ quần áo và một cái bàn nhỏ trên đó đặt rất nhiều sách, tôi nhìn sơ thấy sách lớp một đến sách lớp mười một, sách nâng cao,... Ôi nó không phải người thường, sách còn giữ đến tận giờ, tôi thì...mất từ lâu rồi.
Chiều nay học xong khá sớm mới bốn giờ tôi đã hoàn thành xong bài tập Lập Thành giao cho.
" Thành này hay chúng ta đi ăn đi? " Tôi cất sách vở vào cặp, nghiêng đầu quan sát vẻ mặt Lập Thành, đưa ra ý kiến, lòng cực kì háo hức.
Lập Thành gật đầu.
Tâm trạng tôi cực kì tốt, trên đường miệng không ngừng hoạt động, Lập Thành thi thoảng gật đầu tỏ vẻ đang nghe. Để thuận tiện chúng tôi đi chung xe. Tôi để xe lại nhà nó còn bản thân đã yên vị trên yên sau xe nó.
Vào xuân, thời tiết quang đãng, thoáng mát, phố phường tràn ngập sắc xuân.
Chúng tôi đi biển chơi. Tôi đứng ngoài cỗng đợi Lập Thành gửi xe, ngó nghiêng xung quanh, háo hức vô cùng. Trên vỉa hè đường Độc Lập quán ăn vặt rất nhiều, mùi xiên thịt nướng tỏa ra khiến bụng tôi reo lên.
Lập Thành đi đến, tôi liền nắm tay nó đi nhanh đến quán ăn vặt gần nhất. Chọn chỗ ngồi có thể quan sát thấy biển, tôi cùng nó ngồi xuống ghế.
" Tuyết ăn gì? "
Gọi nhiều quá liệu có mất hình tượng không nhỉ? Khéo nó nghĩ tôi ăn như heo thì tiêu. Nhưng tôi đói bụng, ăn ít lót dạ sao đủ. Tướng thoái lưỡng nan. Suy nghĩ, do dự một hồi, tôi nói:
" Tuyết thích ăn thịt nhất, Thành thích ăn gì? "
" Thành cũng thích ăn thịt. "
Lòng vui như nở hoa, khẩu vị hợp nhau.
Khi chúng ta cùng bạn bè đi ăn, khẩu vị hợp nhau rất quan trọng. Vui sẽ càng thêm vui, khẩu vị đối lập nhau mất hứng vô cùng. Thế nên tìm được tri kỉ ăn uống thì hạnh phúc bằng còn gì bằng.
" Vậy tám thịt, hai chả, hai bò. "
Lập Thành gật đầu.
" Thành đi gọi. "
Rất nhanh món ăn được mang lên. Nhìn miếng thịt vàng ươm, bóng bẫy, phiá trên để vài lát xả, mùi thơm bốc lên nghi ngút tôi kìm lòng không được nhanh chóng bắt tay vào sự nghiệp ăn uống vĩ đại.
Bao tử được lấp đầy, tôi cùng Lập Thành sóng vai nhau ra biển. Tôi cúi người tháo giày, cầm trên tay, chân trần tiếp xúc với cát vừa mềm vừa lành lạnh, người tôi phút chốc trở nên thư thái, dễ chịu. Phiá xa một màu xanh dương bao la mênh mông, kéo dài đến tận chân trời, biển trông chẳng khác một tấm vải lụa mềm mại, từng cơn sóng nhấp nhô giống như những hạt ngọc xếp dài đính trên đó. Khung cảnh hùng vĩ mà thơ mộng. Tôi không kìm lòng được quên mất người đi bên cạnh vừa hét vừa la chạy trên cát. Chạy được một lúc, tôi đứng lại thở hổn hển, nhìn xung quanh không thấy nó đâu liền hoảng hốt.
Thôi chết tôi quên khấy nó rồi.
Tôi ngó nghiêng, dáo dác nhìn khắp nơi. Tôi men dọc bãi biển tìm nó. Từ xa thấy bóng dáng quen thuộc, tôi thở phào nhẹ nhõm, vội chạy đến.
" Thành. " tôi gọi nó" Tưởng lạc Thành rồi. "
" Thành to con thế này khó lạc lắm. " Lập Thành hài hước, nó cầm cây kem đưa đến trước mặt tôi, tay còn lại gãi gãi đầu:" Con gái chắc thích ăn kem lắm. "
Tôi ngẩng đầu, tròn mắt ngạc nhiên. Lập Thành đứng ngược sáng, tôi chỉ nhìn thấy những đường nét mơ hồ trên khuôn mặt tuy nhiên vẫn cảm nhận được sự ngại ngùng của nó. Như có dòng nước ấm lên lõi từng ngóc ngách tế bào, tôi vui vẻ nhận lấy:" Cảm ơn Thành, Tuyết cực kì thích ăn kem, nhất là khi buồn ăn vào tâm trạng sẽ tốt lên. "
Chúng tôi ngồi xuống cát, phóng tầm mắt ra biển. Vị kem sầu riêng tan trong miệng, tôi nhìn người bên cạnh, tâm trạng rất vui. Tôi muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi, lấy điện thoại trong túi, tôi mong chờ:" Chúng ta chụp chung đi bạn bè lâu rồi mà không có tấm hình nào. "
" Tuyết thích là được. " Lập Thành cất giọng, ánh mắt lấp lánh ý cười.
Nói là làm tôi nghiêng đầu giơ cây kem, kéo người bên cạnh lại chụp. Nhìn vào tấm hình trong điện thoại, tôi cười tít mắt. Thằng này công nhận ăn ảnh kinh, nụ cười này ánh mắt này, đẹp trai cực.
Hoàng hôm dần buông xuống, mặt trời khuất dần đường chân trời chỉ còn lại những vệt dài màu đỏ, ánh chiều tà rải rác khắp nơi, bao phủ lên chúng tôi.
"Biển và trời có một nơi giao nhau gọi là đường chân trời, chỉ cần đến được đó ta liền có thể tìm thấy trời."
" Thật sao? " Tôi quay đầu nhìn Lập Thành, gương mặt nghiêng bao phủ trong ánh hoàng hôn, ánh mắt nó nhìn xa xăm, mông lung.
" Chưa ai có thể đi đến đó nên câu chuyện ấy mãi mãi là truyền thuyết. "
Tôi đưa mắt nhìn theo tầm mắt Lập Thành. Phiá xa xa một đường thẳng ngăn cách biển và trời. Từng đợt sóng nhấp nhô từ khơi xa vỗ vào bờ, bọt nước văng lên tung tóe, trắng xóa.
***
Tôi ngáp ngắn ngáp dài đến trường. Tiết đầu chào cờ tôi chả dại mà leo lên tầng bốn ngồi mấy phút rồi leo xuống. Tôi ngồi ở ghế đá trong vườn trường, lười biếng nhìn trời, nhìn đất, ngắm người.
Trống trường vang lên báo hiệu vào tiết, tôi lê tấm thân mệt mỏi, hướng đến vị trí chào cờ lớp mình đi đến.
Tôi ngồi xuống bên đám bạn chí cốt. Để thuận tiện cho việc nói chuyện riêng cả bọn từ mấy tuần trước đã chuyển xuống cuối lớp.
" Nhìn mặt bà ngu dễ sợ. " Hà quay đầu nhìn tôi, miệng cười nắc nẻ.
Tôi mệt mỏi đến độ không rãnh đôi co, đấu võ mồm với Hà, ngáp dài mấy cái. Xua tay ra hiệu đi dùm cho con nhờ.
Nghi thức chào cờ tôi đã sớm thuộc lầu trong đầu: Chỉnh đốn trang phục, chào cờ, hát quốc ca, hát bài hát truyền thống, thi đua trong tuần giữa các lớp, vi phạm trong tuần cuối cùng là thầy hiệu trưởng lên phát biểu. Thế đấy năm này qua năm nọ, tháng này qua tháng nọ, tuần này qua tuần nọ cũng chỉ có nhiêu đấy chỉ khác thay đổi môi trường học tập từ cấp một sang cấp hai đến cấp ba. Mặc lợi của tiết chào cờ là nếu ở nhà không may lười biếng chưa học bài, làm bài thì tiết này tranh thủ học bài, làm bài, vả lại cũng không phải vò đầu bức tai với đống công thức hoặc đống chữ cái quan trọng nhất là tám chuyện. Vì vậy dù chán nhưng đám học sinh vẫn rất hào hức với tiết chào cờ đầu tuần.
" Con An dạo này sao vậy nhỉ? Hình như nó gặp chuyện thì phải? " Linh mở miệng.
Hà chồm lên, nhanh miệng nói tiếp:" Thì đó dạo này nó thường xuyên không học bài, dò bài điểm kém còn nghỉ học thường xuyên."
Bình nghe vậy ngó nghiêng xung quanh:" Hôm nay nó cũng nghỉ học sao? "
" Hình như thế. " Hà đáp.
Tôi có cùng suy nghĩ với Linh, dạo này An lạ lắm, không hay đi chung với nhóm như trước nữa.
" Thế nào cô Khánh cũng gọi điện cho bố mẹ nó. " Hà thở dài.
" Eo ôi chỉ sợ bị phạt thôi. " Linh rùng mình, vỗ vai tôi:" Nhớ không tui với bà đợt trước lên sổ đầu bài đấy, bị phạt làm vệ sinh lớp, tôi một tuần, bà một tuần. Nhờ thế cả lớp hai tuần liền không cần làm vệ sinh."
Bình quay xuống, gật đầu phụ họa, giơ ngón cái lên.
Tôi gật đầu. Không nhớ mới lạ. Tôi nhìn Lập Thành ngồi trên tôi, nó phụ tôi làm mà.
" Chúng ta chiều nay nghé đến thăm An đi. " Tôi đề nghị.
Cả đám đồng loạt gật đầu.
Năm giờ chiều cả đám đứng trước cửa nhà An.
Bên trong vọng ra tiếng mắng chửi, gay gắt:
" Mẹ mày, tao đi đâu là quyền của tao, mày đừng xen vào. "
" Ông lại đi nhậu nhẹt phải không? Cái số tui sao khổ thế này. " giọng người phụ nữ gào lên xen lẫn tiếng khóc. " Ông đứng lại. "
Chúng tôi chưa kịp hoàn hồn, người đàn ông mở cửa bước ra. Thân hình gầy gò, mái tóc rối bù, đôi mắt lườm lườm chúng tôi. Ông không nói gì, lướt qua chúng tôi, leo lên xe máy phóng đi mất.
" Thứ đàn ông... " Người phụ nữ chạy ra cửa gắt gỏng, nhìn thấy chúng tôi liền ngừng lại, ngạc nhiên:" Mấy đứa? "
" Chúng cháu là bạn của An. " Hà nhanh miệng.
" Mấy đứa vào chơi An ở trên phòng. " Bác Thúy gật đầu.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dè dặt đi vào nhà. Tôi quay đầu nhìn bác, nhìn thấy mấy vết bầm tím đậm, nhạt trên tay bác liên tưởng đến người đàn ông vừa rồi. Lòng rối bời.
Bác không theo chúng tôi lên lầu, chúng tôi đứng trước cửa. Bên trong vang tiếng khóc ngắt quãng, mặc dù đã kìm nén nhưng vẫn nghe rất rõ.
" An mở cửa cho bọn tui đi. " Tôi đi lên trước, gõ cửa, không giấu nỗi lo lắng.
" Mọi người đến làm gì? Về hết đi. " An hét lên, giọng nói lạc đi.
" An. " Linh gọi.
"..."
" Mở cửa đi An. " Tôi gọi.
"..."
Tôi nhìn mọi người, cắn môi:" Chúng ta nên làm sao đây? "
Hà, Linh, Bình lắc đầu.
Lập Thành tiến lên vỗ vai tôi trấn an, tôi im lặng chăm chú nhìn động tác tiếp theo của nó.
Lập Thành gõ cửa:" Mọi người rất quan tâm đến An, mấy hôm nay An nghĩ học, ai cũng rất lo lắng cho An. Chúng ta là bạn mà. Dù có chuyện gì xảy ra, mọi người sẽ ở bên An. "
Bên trong im lặng một lúc lâu.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ này của An. Gương mặt nhợt nhạt, đầy nước mắt, đôi mắt sưng húp. Dáng vẻ hoạt bát, năng động trước đây biến mất hoàn toàn. An bây giờ tựa như hình nộm, đôi mắt trống rỗng, thiếu sức sống. Hốc mắt tôi đỏ lên, sóng mũi cay cay. Việc gì đã khiến một cô gái vui vẻ trở nên như thế?
" Vào đi. " An nói khẽ.
Chúng tôi lần lượt đi vào phòng.
" Mọi người chắc thấy hết rồi? " An ngồi bên mép giường cúi đầu, cười chua xót, không đợi chúng tôi nói nó cất giọng nhàn nhạt:" Đó chính là gia đình tui, bố ngày tối chìm trong bia rượu, mẹ tui ngày ngày chịu những trận đòn từ người chồng vũ phu còn tui là đứa con được sinh ra từ sai lầm thời trẻ của họ. Vì tui họ mới lấy nhau. " An bật khóc nứt nở.
" An. " Tôi khẽ gọi nước mắt theo lời An kể mà chảy dài trên má. Tôi ôm An vào lòng.
" Đã không có tình cảm với nhau sao lại đến với nhau? Cứ bỏ tui không phải là tốt sao? "An gào lên, vai run run.
" Bà đừng quá kích động, mọi chuyện chắc không như bà nghĩ đâu. " Hốc mắt Linh đỏ lên.
An ngẩng đầu nhìn chúng tôi một lượt, bật cười chua chát:" Đó là sự thật, mấy hôm trước bố mẹ tui cãi nhau đã nói ra tất cả, mọi người nghĩ không thật sao? Mọi người không hiểu được cảm giác của tui đâu cuộc sống của những người nghèo. Tui ganh tỵ với mọi người lắm, rất ganh tỵ. "
An thoát khỏi vòng tay tôi, nó nhìn tôi:" Tui ganh tỵ với bà lắm, bà được sinh ra trong nhà giàu, từ nhỏ đến lớn không phải lo đến vấn đề tiền bạc, có bố mẹ yêu thương quan tâm chăm sóc."
An quay sang nhìn Hà:" Tui ganh tỵ với bà lắm, có bố mẹ rất tâm lý, có anh trai thương yêu chiều chuộng."
An quay sang nhìn Linh:" Tui cũng rất ganh tỵ với bà, bà có một người bố trên cả tuyệt vời. "
"An. " Tôi khẽ gọi.
An lắc đầu:" Mọi người đừng nói gì cả. Mọi người nghĩ rằng trên thế giới này ai cũng hạnh phúc? Không đâu. Thế giới này cực kì đen tối. Hạnh phúc chưa bao giờ đến với người nghèo, làm gì có chuyện hai trái tim vàng một túp liều tranh. Dù họ đã từng yêu nhau sâu đậm, thề non hẹn biển nhưng khi đối mặt với cuộc sống hiện tại, vật chất sẽ dần dà thay đổi họ huống chi bố mẹ tôi lại không yêu nhau."
" Dù thế nào chăng nữa bọn tui cùng sẽ luôn bên bà bởi vì chúng ta là bạn. " Tôi nắm tay An, chân thành nói.
" An chúng ta mãi mãi là bạn. " Bình đứng dựa lưng vào tương, vẻ mặt hời hợt thường ngày thay thế bằng sự chân thành.
" Đúng đó An. " Hà lau nước mắt, nhìn An.
An cúi đầu, im lặng.
Ra khỏi nhà An, tâm trạng chúng tôi đều trở nên nặng nề. Không ai ngờ được mọi chuyện thành ra như thế. Chúng tôi chia tay nhau, mỗi người một tâm trạng.
Trên đường về tôi không ngừng nghĩ đến An.
" Tuyết không sao chứ? "Lập Thành đi bên cạnh, đưa mắt nhìn tôi.
" Tuyết không ngờ chuyện của An buồn như vậy. Từ trước đến giờ Tuyết sống vô tâm quá, nhìn bề ngoài An rất hoạt bát chưa từng nghĩ nó chịu đựng nhiều đau thương đến thế. Nếu là Tuyết chắc Tuyết không chịu được. Tuyết cứ luôn oán trách bố mẹ, vì công việc mà không quan tâm đến Tuyết. Đến bây giờ Tuyết mới biết bản thân đã sai."
" Tuyết đừng buồn. Không ai chỉ sống hạnh phúc lại càng không ai chỉ sống đau khổ. Hoàn cảnh mỗi người mỗi khác chúng ta thấy khổ nhưng người ngoài nhìn vào lại thấy chúng ta sướng. Chi người trong cuộc mới thật sự hiểu rõ. "
" An sẽ ổn chứ? "
Lập Thành gật đầu:" Sẽ ổn thôi. An nhất định sẽ vượt qua. Thời gian chính là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất."
Tôi từ một đứa không hiểu chuyện ngày càng nhận ra nhiều vấn đề. Cuộc sống còn có rất nhiều góc khuất tâm tối. Nhìn bề ngoài có vẻ hào nhoáng bên trong là những mảnh đời bất hạnh, cơ cực. Những người đã bước vào cuộc sống của tôi lần lượt lướt qua trong đầu, họ cho tôi thấy rất nhiều điều, mặt trái của thế giới. Dáng vẻ Lập Thành chăm chỉ quét rác, làm thêm, dáng vẻ mông lung của nó khi nhớ đến bố. Bác Mai tần tảo, vất vả cả một đời người. Dáng vẻ nhọc nhằn, khổ cực, cô đơn của người phụ nữ góa chồng, không con cái, sống lầm lũi, cô đơn. Người đàn ông gầy gò, mái tóc rối bù, đôi mắt đục ngầu lườm lườm. Bác Thúy người đầy vết thương, nạn nhân của bạo lực gia đình. Dáng vẻ vô hồn, trống rỗng đầy đau thương của An.