Nay Tịch Hà Tịch

Chương 14



Editor: Sakura Trang

Xe ngựa đát đát rung động, Mặc Diễn đem người dùng áo choàng bao lấy, nhét vào trong tay y lò sưởi tay chuẩn bị tốt từ lâu, Lâm Thanh Ngôn vẫn là lạnh run, Mặc Diễn cầm hai cái tay lạnh lẽo đặt ở bên miệng ô noãn.

“Một hồi đến khách sạn, nghỉ ngơi thật tốt một chút, cái gì đều đừng hỏi, cái gì cũng đừng nghĩ, biết không.”

“A Diễn ngươi...” Lâm Thanh Ngôn muốn nói cái gì, đến rồi bên môi lại ngừng.

“Ta không có thú người khác.” Mặc Diễn lẳng lặng nói.

“Cho tới bây giờ cũng không có.”

Lâm Thanh Ngôn không nói cái gì nữa, ôm sát người bên cạnh.

“Ngươi... Làm sao tìm được ta.”

“Bằng một bức tranh.” Mặc Diễn cười khẽ.

“Bức tranh...”

“Thế gian có nhiều mỹ cảnh, đối với ngươi A Ngôn thấy, quanh năm suốt tháng, chỉ có cái cửa sổ nhỏ.” Ngực Mặc Diễn đau đớn, Lâm Thanh Ngôn buông mắt.

“A Diễn...” Lâm Thanh Ngôn đỏ vành mắt.

“Ngươi liền chưa từng có nghĩ tới, muốn tới kinh thành tìm ta.”

“Ta...”

“Ngươi sẽ không có nghĩ tới, bao nhiêu ngày đêm, ta trằn trọc khó an, đau khổ tìm ngươi, lại sợ ngươi từ lâu không ở nơi thế gian này, chỉ bạch thủ nan tụ, kết quả chỉ là công dã tràng, lại sợ ngươi có thể là biết ta đang tìm ngươi, cố không tới gặp ta.”

“Xin lỗi...”

“Mỗi đến đêm mưa đông, trời tuyết lạnh lẽo, ta sẽ không ngừng được lo lắng chân của ngươi, vết thương trên người ngươi, sợ ngươi khổ sở, sợ ngươi đau. Ta không bên người ngươi có thể có uống thuốc, có thể có ngủ ngon, ta nhớ ta nghĩ ngươi, nhớ đến nhanh nổi điên, Ngôn, ngươi làm sao nhẫn tâm…”

“Xin lỗi... Xin lỗi...” Lâm Thanh Ngôn đỏ vành mắt ôm chặt lấy người bên cạnh, nước mắt một chút xông chảy xuống y phục. Mặc Diễn ôm y, như muốn đem người nghiền xương nuốt vào bụng, Lâm Thanh Ngôn nhắm mắt, mặc cho đầu khớp xương trên người khanh khách rung động.

Bên ngoài mà gió lạnh thổi, Mặc Diễn đem áo choàng trên người của y quấn chặt, đem hai tay lạnh như băng ủ vào trong ngực.

Đến khách sạn Mặc Diễn đem người ôm xuống xe ngựa, ôm vào khách phòng. Lâm Thanh Ngôn có thể cảm giác được xung quanh rậm rạp đầy ám vệ, yên lặng đầu tựa vào ngực người nọ.

“Ngươi đi đâu vậy.” Mặc Diễn đem Lâm Thanh Ngôn phóng tới trên giường, đắp kín mền, tay bị nắm lại.

“Ngoan, chờ ta, đi chút liền trở về.” Dứt lời hôn một cái lên tai người nọ.

Lâm Thanh Ngôn hiểu rõ, đợi Mặc Diễn đi liền bịt kín chăn ngủ, mặc cho xung quanh làm sao, với mình không quan hệ.

Lúc ban đêm, chỉ nghe tiếng bước chân lên lầu, Lâm Thanh Ngôn cảnh giác, nắm ám khí bên người. Tiếng bước chân dần dần tiêu thất, Lâm Thanh Ngôn từ trong chăn mở mắt. Chỉ nghe bên giường một tiếng xoẹt nhỏ, Lâm Thanh Ngôn bỗng nhiên vén chăn lên, chủy thủ để trên yết hầu người nọ, nhất thời ngạc nhiên, vội vàng lấy ra chủy thủ, Mặc Diễn cười khẽ, hôn một cái đầu người trong chăn.

“Ngươi đã trở về.” Lâm Thanh Ngôn thần sắc hòa hoãn, chợt thấy có gì không đúng.

“Ngươi làm sao vậy?” Không đợi Mặc Diễn trả lời Lâm Thanh Ngôn nắm lấy tay hắn.

Mặt trên có lấm tấm vết máu.

“Ngươi bị thương! ” Lâm Thanh Ngôn cả kinh ngồi dậy, lại bị Mặc Diễn chậm rãi ôm lấy.

“Không có việc gì.”

“Không có việc gì...” Đợi người trong lòng hòa hoãn lại, Mặc Diễn mới đi rửa sạch tay, thay y phục dính máu, lộ ra một thân trung y.

“Ngươi...” Lâm Thanh Ngôn mở miệng.

“Ngươi chắc là cũng đoán được.” Mặc Diễn lẳng lặng nói, đưa lưng về nhau hắn cởi cỡi giày, đem chăn tuột xuống trên người y chỉnh lại cho tốt.

“Đêm nay, từng có một tràng giết chóc.”

“Bọn họ...”

“Bọn họ không có việc gì.” Mặc Diễn nói, hít một hơi thật sâu, “Đứa bé kia bị thương nhẹ.”

“Tiểu Bảo hắn! ” Lâm Thanh Ngôn lo lắng.

“Không có chuyện gì, đều giải quyết rồi. Chỉ là ta đến nay còn chưa phải quá tin tưởng.”

“A Diễn, rốt cuộc làm sao vậy.” Lâm Thanh Ngôn thần sắc lo lắng, nhíu chặt mi.

“Ngươi khả năng không quá sẽ tin, người đêm nay phái những sát thủ kia tới là ai. Nói cho cùng, ta đến bây giờ cũng không thể tin được.”

Lâm Thanh Ngôn nghe vậy không nói.

“Những người đó là hướng về phía ta tới, nhưng chỉ cần ta vừa nghĩ tới, nếu ngươi ở bên kia, nếu một mình ngươi ở bên kia, ta liền nghĩ mà sợ.” Toàn thân Mặc Diễn lạnh như hàn băng, trong mắt lộ ra sát khí chưa kịp lui hết, ngón tay run nhè nhẹ. Lâm Thanh Ngôn ôm hắn, cầm tay hắn, đem nhiệt độ cơ thể trên người mình một chút độ nhập trong cơ thể hắn.

Mặc Diễn quay đầu lại, vỗ về khuôn mặt người trong lòng.

“Cái tên tiều phu ngươi biết kia, võ công thật đúng là cao cường.”

“Tiêu đại ca?” Lâm Thanh Ngôn ngẩng đầu.

Mặc Diễn cười yếu ớt.

“Hắn gọi Tiêu Khang, và Bảo nhi vẫn ở tại trên núi, cũng không cùng người lui tới.”

“Hanh.” Mặc Diễn hừ lạnh, lại quay đầu thấy người bên cạnh, ánh mắt ôn hòa.

“A Diễn, ta, ta có một điều thỉnh cầu, lần này hồi kinh, có thể hay không... Đem bọn họ cũng mang đi, huynh đệ bọn họ cơ khổ, từ nhỏ không chỗ nương tựa, ta cũng muốn đem Bảo nhi... Mang theo trên người giáo dục.”

“Ngươi có đúng hay không, sớm biết thân phận của bọn họ?” Mặc Diễn thiêu mi.

Lâm Thanh Ngôn ấp úng không nói thêm nữa, chỉ là lặng lẽ dựa vào vai hắn, Mặc Diễn cảm thấy buồn cười, nhéo nhéo mặt của y.

“Những người đó, lần này hồi kinh, ngươi dự định xử trí như thế nào.”

Trong con ngươi Mặc Diễn ngưng lại, nhìn chăm chú vào ánh nến trên bàn. Xa xa, tiếng đàn vi vu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.