Thật không ngờ, Hà Lăng lại là người của hắc đạo. Thật không ngờ, hai năm qua, công ty cô có thể lớn mạnh là vì anh. Thật không ngờ, bao năm nay anh luôn bảo vệ cô. Anh yêu cô sâu đắm, từ khi nhìn thấy cô ở giảng đường ấy. Anh đã không nhịn được mà yêu cô. Anh làm tất cả vì cô, cho dù,cô bỏ rơi anh hai năm. Thế nhưng, Hà Lăng vẫn chịu đựng, chịu đựng cảm giác đau đớn khi không có cô bên cạnh. Nỗi nhớ tích tụ trong suốt hai năm cùng với sự lo lắng của anh đã khiến anh độc đoán, giam cầm cô suốt ba tháng. Hà Lăng tự hứa với lòng, sẽ giải quyết được ân oán cá nhân, nhưng cuối cùng lại để cô rơi vào tay giặc. Gia Nguyệt cô thông minh như vậy, tại sao một chút cũng không thể nhận ra?
Mối kỳ lạ này, cô đã nghi ngờ từ lâu, nhưng tại sao Gia Nguyệt cô lại không phát hiện ra điều đó? Dòng nước mắt ấm nghẹn ngào trên khóe mắt, đọng lại, rơi xuống nền đất rét lạnh. Hà Lăng vì cô làm quá nhiều, quá nhiều thứ, cô chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà bỏ rơi anh, trốn thoát khỏi anh, gây rắc rối đến anh.
Gia Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng hơn lúc này, cô hệt như một con rối bị đấu đá, ném qua ném lại.
Những giọt nước mắt của cô chẳng thể nào lay động được bản chất độc ác của Zac, hắn không thương tiếc, cười nhạo nước mắt của cô,
“Khóc, phụ nữ chính là loài động vật vô dụng, chỉ biết than thân trách phận khi gặp đau khổ, chỉ biết tìm đến sự dựa dẫm của người khác. Mày nghĩ mày khóc, tao có thể sẽ cảm động. Đó là chuyện ngu ngốc nhất mà ta từng thấy.”
Hắn dùng chân đá Gia Nguyệt, hệt như đá một quả bóng, khiến cô lăn lông lốc vào trong góc. Thân người ê ẩm vì đau đớn, làn da trắng mịn trước kia, nay dính đầy đất cát, những vết cứa ma sát trên đất khiến gương mặt cô túa máu. Nhưng những nối đau thân thể không bằng những vết thương tinh thần, cô cảm giác như mình đã làm tổn thương đến anh, gây rắc rối cho anh.
Gia Nguyệt ở đây cũng đã được gần một ngày, cô nghĩ mình không thể tiếp tục đau lòng được nữa. Cô nhất định phải chạy trốn, phải thoát khỏi nơi này, trước khi Hà Lăng bước vào bẫy.
Bữa ăn định kỳ được mang lên bởi tên thuộc hạ, như thường lệ, hắn cởi trói tay cho cô. Gia Nguyệt biết, giờ này, Zac đã ra ngoài, hình như để bàn bạc, bày binh bố trận, vây bắt Hà Lăng. Cô nhất định phải nhân cơ hội này trốn thoát.
“Bang.”
Tiếng bát vỡ gây chú ý cho lũ thuộc hạ xung quanh, bọn chúng rất lơ là, bởi nghĩ rằng, Gia Nguyệt vốn chỉ là một cô gái nhỏ, không thể làm được gì. Tên kia nhanh chóng ngất xỉu, bởi Gia Nguyệt, từng có đọc qua sách y, cô nhanh chóng tấn công hệ trung khu thần kinh, khiến hắn tê liệt.
Miệng bát vỡ trở thành phương tiện để gỡ dây trói ở chân. Gia Nguyệt nhanh chóng bước đi, nhưng vì đã không đứng lúc lâu, lại bị Zac đánh mạnh vào hai cẳng chân. Gia Nguyệt gần như không thể đứng nổi, nhưng cô cố gắng chịu đựng, cô chạy ngoắt ngéo, nhưng tiếng chân vẫn bước đến gần hơn. Gia Nguyệt vừa ra khỏi căn nhà hoang, đôi chân cô đã gục xuống, cô không thể đi được nữa, thân dưới của cô gần như bị tê liệt. Gia Nguyệt cố gắng lê lết, trốn vào bãi cõ, để nhất thời ẩn mình.
Nhưng Zac đã nhanh chóng quay về, hắn ta nổi cơn thịnh nộ, đi tìm khắp nơi. Gia Nguyệt rất muốn chạy, nhưng lực bất tòng tâm. Cô chỉ có thể trốn ở trong bụi cỏ. Sâu bọ, gai góc khiến cho Gia Nguyệt đau đớn, nhưng cô vẫn cố chịu đựng.
Thế nhưng, ông trời luôn phụ lòng người, máu dưới bàn chân cô chảy ra, loanh dần ra vùng đất. Tiếng bọn đàn ông lớn dần, Gia Nguyệt như nín thở.
Bất ngờ,
“Aaaa!”
Bàn chân của Zac dậm mạnh lên vết thương của cô. Từ khi nào hắn đã tìm ra?
“Mày nghĩ có thể trốn tao? Con ranh ngu ngốc, khiêng ả vào trong, trói chặt lại cho ta. Khoảng mười hai giờ nữa, Hà Lăng tới, mày nhớ trói chặt nó lại, để ở giữa căn phòng, chúng ta chỉ có một cơ hội. Nghe rõ chưa.”
Tiếng lũ thuộc hạ hô vang,
“Rõ.”
********************
Ở phía bên kia, nơi có căn biệt thự,
“Máy bay đãg sẵn sàng rồi thưa chủ tịch.”
Hà Lăng ngay lập tức đứng dậy, ra lệnh cho thuộc hạ dẫn đường, chở anh đi đến nơi đậu của máy bay. Hoàng Tuấn không khỏi lo lắng cho Hà Lăng, Hoàng Tuấn nắm chặt lấy cánh tay của Hà Lăng. Lời hứa chắc nịch giữa những tên đàn ông,
“Tôi đi cùng anh.”
Hà Lăng rất hiểu tính cách của bạn thân, anh hiểu rất rõ, nếu Hoàng Tuấn đã nói ra sẽ nhất định phải làm được. Vì vậy, anh ngần ngừ một chút rồi ngay lập tức đồng ý.
Tiếng quạt phành phạch của trực thăng báo hiệu chuyến đi bắt đầu. Hơn một tiếng bay trên không, trực thăng nhanh chóng đáp tới nơi gần nhất. Nhưng vừa bước ra khỏi trực thăng, Hà Lăng nhanh chóng đóng sầm cửa lại, dùng điều khiển điện tử khóa từ bên ngoài.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hoàng Tuấn ngay lập tức bắt máy,
“Xin lỗi, anh là bạn tôi, tôi không thể để anh gặp nguy hiểm.”
Nói rồi Hà Lăng cúp máy, bỏ đi.
Giữa nơi đậu trực thăng và vị trí căn nhà bỏ hoang cách không xa lắm, nhưng đường rừng, núi hiểm trở, khiến cho Hà Lăng có chút khó khăn. Nhưng quá lo lắng cho Gia Nguyệt, Hà Lăng bất chấp chướng ngại, bất kể dậm lên gai góc nhưng vẫn cố gắng đi nhanh, cầm va li tiền cố gắng hết mực có thể.
Hơn mười phút đi bộ, căn nhà hoang nhanh chóng xuất hiện. Hà Lăng chạy hết tốc lực đến nơi, vừa bước vào trong, anh cảm thấy mình dường như đang gặp nguy hiểm, không khí vô cùng khác lạ. Không một bóng người, chỉ có bóng dáng một người phụ nữ nằm lăn lóc giữa căn nhà.
Anh bước những bước thật nhanh đến chỗ người con gái ấy. Vừa lật người cô ấy sang, Hà Lăng không khỏi kinh hoàng, một nỗi đau đớn như xuyên qua lồng ngực của Hà Lăng. Những vết thương chi chít, đọng máu trên người cô khiến cho anh đau xót. Hà Lăng nhanh chóng xé những miếng áo sơ mi trên người anh băng lại từng vết máu chảy trên người cô. Hà Lăng vô cùng lo lắng cho Gia Nguyệt, nhưng vừa nhấc người Gia Nguyệt lên, Hà Lăng mới nhận ra, đó là kíp nổ.
Loại kíp nổ điện tử này rất đặc biệt, nó dựa trên hơi người để chạy, một khi nhấc người Gia Nguyệt, kíp nổ sẽ lập tức phát nổ. Cho đến lúc này, Gia Nguyệt ngất đi không bao lâu, cô đã nhanh chóng tỉnh lại. Khi cô nghe những câu lệnh của Zac, Gia Nguyệt đã biết được hắn muốn làm gì. Qua những lời lẽ căm thù mà hắn từng kể với cô, thứ hắn muốn, không phải là tiền. Hắn đã hận Hà Lăng đến tận xương tủy, hắn không muốn thấy kẻ thù của hắn có thể sống trên đời. Hắn muốn xác Hà Lăng bị phanh thây ra thành trăm mảnh.
Trước khi Gia Nguyệt ngất, hắn đã rỉ vào tai của Gia Nguyệt,
“Vốn dĩ ta định tha cho mày, nhưng là mày muốn chết, ta sẽ làm người tốt một lần, tành toàn cho mày và hắn.”
Không được, cô nhất định không thể để liên lụy đến anh,
” Anh, cút, cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Gia Nguyệt cố gắng dãy dụa, nhưng Hà Lăng nhanh chóng dọa nạt,
“Nếu em còn dãy nữa, bom sẽ nổ đấy.”
Gia Nguyệt nhanh chóng biết sợ, dần ngưng cựa quậy. Dù vậy cô vẫn muốn đẩy anh đi,
“Cho dù có chết, tôi cũng không muốn chết cùng anh.”
Lời nói nửa giả, nửa thật của cô như đâm mạnh vào trái tim anh. Thế nhưng, Hà Lăng vẫn không có buông cô ra,
“Đừng nghĩ thoát khỏi tôi, nếu muốn chết, chúng ta cùng chết.”