• Chỉ là bạn đang nói dối chính bản thân mình thôi. . .
. . . Vì . . .
• Khi yêu ai cũng ích kỷ. . .
• Không muốn "chia sẻ" người mình yêu với bất kì ai
ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ
- Chị Hoa, cho em hỏi khi nào thì tảng băng lạnh đó quay về?
Hàn Nhi buồn miệng thở dài nhìn về phía có một cô gái đang lau sàn nhà kia
mà cất giọng đều đều hỏi. Hiện tại cô đang rất an nhàn mà ngồi ở phòng
ăn thưởng thức bánh ngọt a!!! Còn nói, cô thấy chị hầu gái này làm việc
nhà nhìn ra thì cũng rất vất vả, căn biệt thự này quá to lớn, cô vốn áy
náy trong lòng thấy bản thân chính mình lại là kẻ ăn không ngồi rồi quá
vô dụng, chỉ muốn giúp đỡ nhưng mà bây giờ tình huống của cô lại không
cho phép, mặc dù cũng đã ba ngày trôi qua nhưng mà chân của cô cũng chưa lành hẳn, còn đi cà nhắc a~, cô lại cảm thấy chính mình đích thị là một kẻ cà tàn, quả là khổ. Mà cũng phải nói, ba ngày nay, Kì Nam lại biến
mất một cách không dấu vết, làm cho cô cảm thấy vừa thoải mái lại vừa
buồn vừa lo, rất khó chịu. Anh ta rốt cục là muốn sao đây, muốn hành cô
đến ăn không ngon, ngủ không yên à? Bực mình trong lòng cô lại không
kiềm chế được mà liên tục chọt thìa vào chiếc bánh ngọt trên bàn đến nát bấy, nhìn vẻ mặt của cô, trông rất khó coi.
- Cô chủ, đừng gọi cậu chủ như vậy chứ, với lại mặc dù tôi đã làm việc,
sống ở đây tám năm, nhưng tung tích của cậu chủ tôi lại không thể nào mà biết được.
Chị hầu gái tên Hoa cỡ chừng
hai mươi bốn tuổi cười khó khăn khẽ nói, quả thật cô không hề biết, ừm
hơi khó nghe nhưng thật sự cô muốn biết đầu của cô chủ mình có thật là
không có vấn đề gì không? Cậu chủ mình như vậy, cô gái nào gặp cũng từng đã mê luyến qua, ngay cả cô cũng... khụ... thế mà người con gái xinh
đẹp đang ở trước mặt này cư nhiên vẫn tỏ vẻ không có gì, cô chủ là đang
giả vờ hay thật sự không hề bị mê hoặc? Mà nói cũng phải chú ý, cô thật
sự là rất ngưỡng mộ Hàn Nhi luôn luôn được cậu chủ bảo bọc như thế, rất
hiếm có a!!!
Mà bên phía Hàn Nhi nghe chị hầu gái nói như vậy thì cũng chẳng quan tâm gì nhiều, chỉ chú ý là
"Tung tích của cậu chủ tôi lại không thể nào mà biết được" Làm việc tận
tám năm nhưng lại không hề biết, anh ta bí ẩn như vậy sao?
Hàn Nhi hừ lạnh một tiếng sau đó thì lại hướng chị người hầu mà cười cười nói.
- Chị cứ gọi em là Hàn Nhi, em cũng không phải là nữ chủ nhân ở đây, nếu như gọi bằng cô chủ thì rắt ngại a!!!
King... CooNg... ///
King... CooNg... ///
Chưa kịp để chị hầu gái mở miệng trả lời thì ở phía ngoài kia đã có một âm
thanh chói tay ào vào làm Hàn Nhi bất giác cau mày bực bội. Rốt cục là
muốn gì đây? Nếu cô đoán không sai thì đây chính là báo hiệu của tên ác
ma đó trở về, sớm không về, muộn không về cư nhiên lại về bây giờ đúng
lúc cô đang muốn tìm hiểu anh ta, hừ, quả là hãm, quá hãm tài.
Đáng ghét!!!
Hàn Nhi hừ lạnh, buồn bực trong lòng mắng chửi nhưng lại đâu hề hay biết phía ngoài kia mọi thứ đang lộn xộn lên cỡ nào.
Phía ngoài kia, một chàng trai mặc bộ vest đen đứng canh ở cánh cổng to lớn
của căn biệt, nghe được chuông thì liền vội vã mà mở cổng, vốn tưởng là
Prinz nhưng ai nào ngờ lại là mội chiếc xe mui trần nữ tính màu trắng
vọt thẳng vào. Khẳng định, không phải là Prinz của bọn họ, Prinz chưa
từng dùng xe màu trắng và đặc biệt trên xe lại không có biểu tượng của
mặt trăng.
Nghĩ vậy trong lòng của tên
mafia canh gác đó liền trở nên căng thẳng, nhưng bất quá may mắn là phía trong vẫn có người canh gác trải dài vào, nhất định bọn họ sẽ ngăn chủ nhân của chiếc xe đó xâm nhập vào bên trong.
Còn bên phía chiếc xe màu trắng quý phái kia.
Cạch... ///
Từ trên chiếc xe sang trọng, một cô gái xinh đẹp vô cùng bước xuống, trên
người cô ta chỉ mặc duy nhất một chiếc váy liền thân màu đỏ đậm lộ rõ ra những đường cong hoàn hảo trên cơ thể, dưới đôi chân thon dài thì lại
mang một đôi giày cao gót cùng màu đỏ, mái tóc uốn cong xõa xập xòa luồn qua hai bên bờ vai trần trắng mịn. Khuôn mặt vốn xinh đẹp thì lại bị
lớp phấn trang điểm làm giảm đi mấy phần rõ rệt. Cả cơ thể cô ta luôn
toát ra một cỗ khí âm u. Nếu so với Hàn Nhi thì thật sự rất khó nói, bởi cô ta xinh đẹp theo một kiểu quyến rũ dụ dỗ, còn Hàn Nhi thì lại xinh
đẹp theo vẻ đơn thuần và trong sáng.
Cầm
lấy chiếc túi xách màu đen đồ hiệu đắt tiền, cô gái xinh đẹp đó liền
kiêu ngạo hất mặt mà nhanh chóng bước vào trong. Nhưng thật không ngờ
lại bị hai người đàn ông chặn lại ở ngay cửa căn biệt thự. Cô ta liền
nhíu mày.
- Cho tôi vào.
- Tiểu thư, Prinz không cho phép.
Tên canh gác nghiêm nghị lấy hai tay chắn ngang mình cô gái ấy không cho cô ta bước vào phía trong. Một khi Prinz đã căn dặn không cho phép, tất
nhiên họ cũng không dám làm trái ý mà tự tiện quyết định.
- Hừ, biết kêu tôi là tiểu thư vậy tại sao không nghe lời, yên tâm tôi
chỉ muốn lấy một chút đồ cho ba tôi rồi đi ngay, tránh ra.
Cô ta nhướng mày hừ lạnh sau đó thì liền khinh bỉ nói, cũng không phải cô
ta muốn đi ngay, mà chỉ tạm lừa gạt đám chó canh cửa này thôi, chủ yếu
là cô ta muốn đến tìm Kì Nam, mà nghĩ đến anh, đôi môi xinh đẹp của
người con gái này liền không tự chủ mà nở một nụ cười ngọt ngào vô cùng.
- Nhưng... thôi được rồi, cô vào đi.
Người đàn ông mafia khó xử nói, chỉ lấy đồ một chút chắc Prinz cũng sẽ bỏ qua mà không trừng trị bọn họ bởi... mạng sống của họ là do chính Prinz
định đoạt.
Cô gái kia nghe ông ta nói thế thì chỉ khẽ hừ lạnh thêm một cái rồi nhanh chóng đi vào phía bên trong, từ sâu trong đáy mắt lại tràn ngập những ý cười vui mừng, cứ tưởng cô
ta sẽ không được đi vào gặp Kì Nam.
Lạch... Cạch...
Tiếng giày cao gót đỏ chói va chạm với sàn gạch lạnh lẽo tạo nên những âm
thanh vang bật cả không gian yên tĩnh của nhà chính. Hàn Nhi nhíu mày
nhìn ra, tại sao có tiếng guốt chân ở đây? Chẳng lẽ Kì Nam mang guốc của con gái. Hàn Nhi nghĩ vậy liền trợn mắt, không, không thể nào, cô nghĩ
sai rồi. Kì Nam mà mang giày cao gót chắc chắn thế giới này sẽ bị hủy
diệt a!!! Huống chi sẽ không có đôi này vừa với chân anh ta. Nghĩ vậy
Hàn Nhi liền không quan tâm mà thở dài tiếp tục ăn bánh.
- Anh Nam đâu?
Từ trước cửa phòng ăn truyền vào một giọng nói đe dọa ngọt ngào, dần dần
sau đó lại nhanh chóng xuất hiện ra một người con gái quyến rũ. Cô hầu
gái tên Hoa vốn là đang cố gắng lau dọn cho nhanh phòng ăn để rời khỏi
cho đầu bếp vào làm thức ăn trưa nhưng không ngờ thì lại thấy được, đôi
tay nhỏ bé run rẫy nhất thời làm rơi cây lau sàn nhà xuống "Cạch". Cả
thân người vội vàng cúi gập xuống, khóe môi cũng run khe khẽ mà thốt ra
vài từ.