Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!

Chương 37: Thân mật



Con mèo dí súng vào đầu con chuột rồi hỏi:

- 1+1 = mấy?

- Dạ! = 2 ạ!

'Pằng', con mèo thổi khói súng: Mày đã biết quá nhiều.

Vẫn câu hỏi đó, con chuột thứ 2 suy nghĩ rồi run rẩy trả lời:

- Dạ! em không biết ạ!

'Pằng', con mèo lại thổi khói: Loại dốt nát như mày không nên sống.

Đến con chuột thứ 3, mèo vẫn hỏi lại câu hỏi đó. Con này suy nghĩ rồi trả lời:

- Biết thì sao mà không biết thì sao?

'Pằng'!: Nguy hiểm như mày thì càng phải chết.

Tiếp tục con chuột thứ 4, lại là câu hỏi đó, con này suy nghĩ rồi trả lời:

- Trả lời anh giết, không trả lời anh giết, trả lời sai anh giết, trả lời đúng cũng giết luôn, thì em biết phải làm sao?

'Pằng'!: Mày phải chết vì mày nói quá nhiều.

Đến con chuột cuối cùng, vẫn câu hỏi cũ, con này nhanh nhảu trả lời:

- Dạ thưa anh! Với những câu hỏi hóc búa như vậy, thì chỉ có những người cao siêu như anh mới có đáp án chính xác ạ!

Con mèo khoái chí bảo: Mày được, theo tao!

....

Sống ở đời...

.....Chỉ có nịnh bợ là sống sót.

ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ ♥ ღ

Câu nói vừa dứt, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô gái nào đó liền không tự chủ mà xuất hiện ra hai tấm lụa đỏ rực rỡ phiêu dạt trên đôi gò má trắng mịn. Xinh đẹp đến mê người. Hàn Nhi không dám đối mặt với Kì Nam, cô liền nhanh chóng cúi gầm mặt xuống, mái tóc dài xõa ra phủ cả khuôn mặt.

Còn bên phía Kì Nam, từ khi cảm nhận được sự va chạm lành lạnh từ đôi môi của cô đụng đến làn da của mình. Anh đã nhanh chóng ngẩn người ra. Giây phút cô nhón chân lên hôn anh, anh cảm nhận được môi cô rất mềm mại, cảm giác lành lạnh khá thoải mái. Mặc dù lúc trước anh đã có một khoảng thời gian làm hoa hoa công tử, ăn chơi trác tán, cũng từng rất thân mật với rất nhiều cô gái. Đặc biệt là. . . cô ấy. Nhưng mà cảm giác khi ở bên Hàn Nhi lại rất lạ lẫm. Lúc nào cũng giống như có một ngọn lửa bộc phát, cháy nổ trong tim anh khiến anh khó chịu, thậm chí là chán ghét. Dường như càng ở bên Hàn Nhi, thì tình cảm của anh dành cho "cô ấy" càng ít dần. Lần này nụ hôn của cô là do cô tự chủ động nên anh cũng có một chút cảm giác vui sướng, thích thú. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của ai đó, anh lại nhìn đến đê mê. Sau một lát, anh liền ho khan. Nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu của mình, đứng thẳng người lên phủ nhận nói. Giọng nói dường như rất quen thuộc, trầm trầm nhưng lại mang lên nét lạnh nhạt.

- Không phải tôi băng cho cô, là thím Nhu.

- Rõ ràng bà ấy ghét tôi như vậy. . .

Hàn Nhi cúi mặt bĩu môi khinh bỉ trả lời. Thím Nhu làm sao? Bà ấy ngoài mặt đã ghét cô như vậy. Đã thế còn nói trị thương giúp cô? Tên này là đang gạt con nít sao? Làm ơn đi nha, cô không phải là trẻ em nha!

- Hôm nay cô gan cô lớn lên bao nhiêu rồi, không phải quá tùy tiện đi? Còn dám hôn tôi.

Kì Nam cúi người xuống giơ tay nâng cằm Hàn Nhi lên, nhìn thẳng vào tròng mắt đen huyền của cô khẽ cười nhẹ hỏi. Nụ cười thật sự, thật lòng. Yêu mị cám dỗ cả chúng sinh. Nụ cười rất thoải mái, tự nhiên. Đôi con ngươi hổ phách sắc bén lạnh lẽo thường ngày, nay đã len lỏi ra những ý cười nồng ấm.

Anh cười, cười thật nha!

Hàn Nhi dường như muốn thử hét lên. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh nhìn cô mà cười như vậy nha. Từ trước đến nay, nếu anh không cười quỷ dị thì cũng là cười nhạt, cười lạnh với cô. Nhất thời quên cả sợ, Hàn Nhi chớp chớp hai mi mắt, đơn thuần nhìn anh cứ như một đứa trẻ. Rất ít khi anh có những biểu hiện này a!!!

- Tôi chỉ là muốn cảm ơn thôi mà, anh không thừa nhận cũng không sao.

- Ừ, sau này khi cảm ơn người khác, không được làm giống như tôi. Nếu không thì . . .

Lời còn chưa dứt, Kì Nam đã tự dập tắt nụ cười của mình đi. Nét mặt lạnh lẽo lại rất nhanh chóng hiện diện ra. Đồng thời lấy bàn tay của mình bóp nhẹ vào cằm cô xem như cảnh cáo. Anh phải cảnh cáo cô, đề phòng con búp bê nhỏ này tuỳ tiện vì cảm ơn mà dám hôn người khác. Nếu như có chuyện đó xảy ra thật, chắc anh sẽ tức chết. Hôn nhẹ qua làn môi hồng của cô, thật nhẹ. Nhẹ như chuồn chuồn lướt ngang. Anh lạnh nhạt cong khóe môi phun ra hai từ ra lệnh, sau đó thì liền ôm ngang vai cô kéo vào xe.

- Đi thôi.

Khuôn mặt của Hàn Nhi, hiện tại đã đỏ hơn gấc, xinh đẹp diễm lệ như trân châu. Không hiểu sao dạo này cô rất thích ở được bên cạnh anh. Không còn cảm giác chán ghét tức giận nữa. Nghĩ kĩ lại thì anh cũng rất tốt a, lúc nãy không hiểu sao anh lại cười với cô nhưng mà cô lại có cảm giác ấm áp len lỏi tận trong lòng. Nhất thời cô lại cười tủm tỉm nhanh bước chân theo anh.

Hàn Nhi ngày càng có rất nhiều cảm giác với Kì Nam, nhưng cô đâu biết cô càng lún sâu vào hố đen tình cảm đó thì tội lỗi của số phận lại tăng lên càng nhiều. Sự đau khổ của tương lai kèm theo quá khứ càng tăng thêm gấp bội. Nhất thời cô đã quên đi câu nói nhắc nhở của Kì Nam.

"Tôi tệ lắm, đừng yêu tôi".

(Còn tiếp)

Sad: - Sắp tới diễn biến cao trào Sad hành hạ 2 anh chị nhà ta ròy.

- Nên cho mấy chap này vui vui chút, không thôi tội :3

- Mb xem chap sủng được chưa?

- Hay mun mình cho thêm vài chap cho ngọt ngào nửa :v

- Sau đó đến đau + khổ :3

- Cmt mình mới píc nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.