Buổi sáng ở thành phố K trong lành và mát mẻ, bầu trời trên cao kia sâu xa
thăm thẳm phủ lên một màu xanh buồn rười rượi. Lâm Á Kỳ nằm trên giường
vừa tỉnh khỏi giấc ngủ say chưa kịp suy nghĩ lại những gì xảy ra thì đã
nghe thấy tiếng cãi nhau lớn tiếng ở dưới nhà chính. Mà những giọng nói
này vô cùng quen thuộc với cô.
Thấy thế
Lâm Á Kỳ hoảng hốt, vội vàng vệ sinh cá nhân, thay đồ, sau đó nhanh chân chạy xuống lầu. Chỉ nghĩ chạy không nhanh sẽ xảy ra đánh nhau mất.
Vừa đặt chân xuống lầu, cô đã nghe thấy một tiếng hét khàn khàn truyện đến. Đúng rồi, là cha cô.
Lâm Nhất Dân tức giận trợn mắt, đập cây gậy xuống sàn gạch hét lên: "Kỳ Kỳ
là con gái tôi, trả nó lại cho tôi". Từng nếp nhăn trên khuôn mặt ông ta nhúm lại với nhau, trông lại càng già. Âm điệu ngoan độc, hung ác hung
hăng xem ra vô cùng tức giận.
Thấy ông ấy như thế, bỗng dưng từng tế bào trong người Lâm Á Kỳ nhức nhói đến kì
lạ. Chỉ thấy trước mắt, cô một thân nhỏ nhắn chạy như bay lại ôm lấy ông ấy nhỏ giọng kêu lên: "Cha" khi vừa nhận lại cha, cô chỉ gọi ông ấy
được hai lần thôi. Cha cô già rồi, già thật rồi. Nhìn những nếp nhăn
trên khuôn mặt ông ấy có lẽ ông ấy đã rất khổ sở. Nay lại còn vì cô mà
tức giận đến muốn đón cô về nhà. Quả thật, cô có một người cha như vậy
rất hạnh phúc.
"Cô ấy là đồ của tôi, việc gì phải trả cho ông". Kì Nam ngồi ở sofa, anh cầm ly rượu lên nhấp một
miếng cười mỉa đáp. Trong đáy mắt sâu xa bình thản đến kì lạ, anh mỉm
cười. Cười một cách đầy lạnh lùng nhìn cô. Hai mắt như mắt hồ ly, bỗng
dưng cảm thấy sáng chói kì lạ.
Trịnh Du
Khẩm ngồi ở ghế đối diện cũng không nói gì nhiều, anh ta cười nhạt, đôi
môi cong nhẹ nhàng không một chút sợ hãi tiếp lời: "Chú, chúng ta đi
thôi, đưa vị hôn thê của con về nhà". Ánh mắt anh ta u ám, nói xong liền đứng lên chuẩn bị rời đi. Không để một tý lời nói của Kì Nam vào tai.
Lâm Á Kỳ cắn môi, cô nhỏ giọng hướng về phía anh có chút khổ sở lắc đầu,
khóe mắt đột nhiên cay xòe không hiểu lý do. Cô mỉm cười: "Kì Nam, cảm
ơn anh cứu tôi, tôi ở nhà anh tốn bao nhiêu, tôi sẽ nhờ cha chi trả lại
cho anh, tôi đã tìm được cha, không muốn phiền tới anh nữa, từ nay chúng ta ..." Mím môi, cô cố gắng bình tĩnh cười nhẹ nói tiếp: "... là bạn
vẫn được" Hi vọng làm gì, những cảnh tượng hôm qua diễn ra trong đầu cô. Nó như một cuốn phim quay chậm, đau thương ? Bi phẫn hay tức giận ?
Thật ra, cô chả là cái gì của anh cả. Cùng lắm chỉ là một người qua
đường ở nhờ nhà anh thôi. Anh ở trên cao cao tại thượng, kiêu ngạo muôn
phần. Còn cô ở sâu dưới vực thẳm, chẳng bao giờ có thể mọc cánh bay lên
được. Tình yêu này, cô sớm quyết định phải quên. Bây giờ cô sắp có lại
kí ức, cũng tìm ra gia đình. Cô phải trở về với cha. Kết hôn với Trịnh
Du Khẩm có lẽ cũng hạnh phúc hơn làm vợ một kẻ không yêu cô.
Lâm Nhất Dân nghe cô nói, ông ta bỗng dưng cười gian trá. Kéo tay cô xoay
lưng hiền hậu nói, cùng cô chống cây gậy đi ra cửa, đoạn lại bảo: "Đi
thôi con" Lâm Nhất Dân vừa đi, một đám người áo đen ở phía sau cũng đi
theo.
Trịnh Du Khẩm cười mỉa mai, tay
đút vào túi quần kiêu căng nhìn trần nhà nhàn nhạt nói: "Có lẽ căn biệt
thự này, định đoạt sớm đã lạnh lẽo rồi, chả có ai bên cậu đâu, Nam à,
cậu mãi mãi chỉ bị người ta giẫm đạp dưới chân, thua người ta thôi. Kỳ
Kỳ vẫn là của tôi" Nói xong, anh ta xoay người cười nhạt bước chân đi.
Giọng điệu vừa nãy, sỉ nhục đã chín phần.
Lâm Á Kỳ từ đầu tới cuối y như một con búp bê gỗ. Cô chỉ nghe theo lời sắp
đặt của Lâm Nhất Dân. Hai mắt cô đỏ ngầu cố kiềm nén nước mắt. Trong ánh nhìn kia, đầy những tia sáng cô đơn, đau khổ. Cô cười gượng gạo, cười
thật vui vẻ. Kì Nam thật không giữ cô lại, anh cũng muốn cho cô đi, ai
nói sợ cô biến mất? ai nói cô là búp bê của anh ? Rõ ràng toàn là anh
gạt cô. Nhìn thử đi, nhìn đi, cô ra đi nhưng anh có giữ lại sao ? Lâm Á
Kỳ, mày cười đi, cười nhiều vào. Để dành dự trữ ... sau này còn khóc
nữa.
Vào giây phút Lâm Á Kỳ nghe những
lời Trịnh Du Khẩm chế nhạo, người cô chợt sững lại. Hai bàn tay xiếc
chặt lại, muốn nghe anh phản ứng ra sao nhưng chỉ là một màn lặng thing. Không gian bỗng chốc chùn xuống, ảm đạm đến lạ thường. Anh rất kiêu
ngạo, nghe những lời này chắc chắn sẽ tức giận nhưng sao giờ lại không
có gì ?
Nhưng ngoài dự đoán của Lâm Á Kỳ, ... nhanh như chớp ngay sau đó ...
Kì Nam cười lạnh kéo tay Trịnh Du Khẩm lại, đánh mạnh lên mặt anh ta một cái "Bốp".
Tiếng va chạm vừa vang lên, mọi người giật mình hoảng hốt xoay người lại thì
khóe miệng của Trịnh Du Khẩm đã vương huyết hồng, má trái anh ta bầm
tím.
"Hàn Nhi là của tao, mày nên biết
điều một chút. Nếu ai dám đụng vào 'thứ đồ chơi' của tao, coi chừng mạng của kẻ đó, ngay cả mày". Kì Nam lạnh lùng nhìn Trịnh Du Khẩm, hai mắt
anh chứa chấp vẻ cô tuyệt tràn đầy vẻ hững hờ thâm độc. Khóe môi mỉm
cười u ám nhuốm bi thương.
Lâm Á Kỳ sững sờ ngay tại chỗ, lần đầu tiên cô nghe thấy anh ... nói chuyện như thế ?
Chỉ vài phút sau, khi chưa kịp phản ứng thì Lâm Á Kỳ đã nằm thọt lõm trong
vòng tay của Kì Nam, tay trái anh ôm chặt lấy cô, úp mặt cô vào lòng
ngực vững chắc của mình không cho cô nhìn thấy bên ngoài. Anh giơ một
ngón tay lên chỉ ra cửa cười như không cười, hững hờ nói: "Chúng mày..." Lại cười nhạt: "...cút khỏi nhà tao, còn cô ấy là của tao, rõ chưa ?"
Nói xong, anh chỉ tay về phía Lâm Nhất Dân cười nhạt nói tiếp: " Ngay cả ông... cũng biến ngay đi, cô ấy chỉ cần tôi, không cần ông". Chỉ vì cô, anh mới nói chuyện như vậy.
"Mày...
mày... " Lâm Nhất Dân trợn mắt tức giận nhìn Kì Nam, ngay cả nói cũng
không nên lời. Ông ta liền ném mạnh cây gậy trên tay vào bình sứ trong
vách tường.
"Choang"
Trịnh Du Khẩm lau máu ở khóe môi, anh ta sờ sờ bên má bị bầm của mình, cười
lạnh lùng nhìn Kì Nam chế nhạo: "Cậu cứ yên tâm, thiên đường này chẳng
bao lâu sẽ thành địa ngục". Một địa ngục xinh đẹp, ít hơn mười tám tầng
nhưng đau đớn hơn mười tám tầng.
(Chém~)
Anh ta nói xong, liền cùng Lâm Nhất Dân rời đi không lưu luyến. Chả bao lâu toàn bộ người ở nhà chính đều giải tán.
Kì Nam dán chặt cô vào lòng mình, ngay cả nói chuyện cô cũng không thể
nói. Vừa bị anh ôm lên phòng thả ra, cô đã không kiềm chế uất ức hét
lên: "Anh bị điên sao ? Đó là cha tôi, là cha tôi, anh không có quyền
đuổi ông ấy, anh không có quyền cấm tôi theo ông ấy về nhà, huống chi
trong mắt anh ... tôi chả là cái gì... ". Giọng nói cô khổ sở ngày càng
nhỏ dần, nhỏ dần rồi ngắt hẳn. Cô lắc mạnh đầu ngồi sụp xuống sàn nhà,
hai mắt đầy rẫy những giọt lệ. Từng giọt, từng giọt nhiễu xuống như trân châu đứng dây. Hai bờ vai yếu ớt của cô run nhẹ lên từng đợt, đau đớn
tận xương tủy.
Kì Nam ngồi xuống bên
cạnh cô, anh ôm cô vào lòng cảm nhận từng cái run rẩy của cô khiến tim
anh đau nhói, đôi môi nam thần khẽ mấp máy thều thào nhỏ: "Em tưởng chi
trả tiền thì có thể đi sao ? Tôi chỉ cho tiền những người tôi thích, vì
vậy tiền em ăn ở nhà tôi, có thể không lấy". Nói xong, anh còn nhẹ nâng
cằm cô lên, hôn nhẹ lên làn mi còn vương đọng nước mắt kia.
Lâm Á Kỳ lắc đầu, hiện giờ cái gì cô cũng không muốn nghe anh nói. Phải quên, phải quên.
Thấy Lâm Á Kỳ không phản ứng gì, có vẻ không muốn nghe anh nói, nhưng Kì Nam lại tiếp tục nói: "Hôm đó ở buổi tiệc, không phải tôi hôn Điền Ngọc,
tôi chỉ đang cảnh cáo cô ta tránh xa em". Thật đúng như vậy.
Cả người Lâm Á Kỳ nghe anh nói chợt cứng đờ đi, cô chợt nín khóc thì thầm
hỏi nhỏ: "Anh đang giải thích, phải không ?" Trong mắt cô tràn đầy vẻ
sững sờ không thể tin.
"Ừ"
"Nói tiếp được không ?"
"Ừ"
"Nói tiếp đi"
"Câm".
Lâm Á Kỳ bất đắc dĩ đành ngậm miệng lại, cô cũng đã không khóc nữa. Lâu lâu cũng chỉ nấc nhẹ lên vài cái.
Lúc này, Kì Nam lại tiếp tục nói, anh ôm cô lưng dựa vào vách tường, một
tay nắm lấy mớ tóc đang xõa xập xòa của cô âu yếm mà nghịch nghịch như
một đứa trẻ, anh mỉm cười nhạt, ánh mắt chợt sắc lạnh như dao. Đoạn, lại nói: "Chả phải tôi đang bảo vệ em hay sao ? Đừng đi theo cha em nữa, ở
lại đây với tôi ... được không ? " Nháy mắt, ánh nhìn của anh chợt cô
đơn, lạnh lẽo, tràn đầy một vẻ sợ hãi vô hình khiến ngay cả cô cũng
hoảng hốt. Giọng nói anh vang vọng thâm trầm, là anh... đang cầu khẩn cô ?
"Nhưng tôi phải trở về ..." Cô cắn nhẹ môi dưới mình, âm điệu càng lộ ra vẻ khó xử. Cha cô thì tính sao đây ?
Cô không muốn ông ấy buồn.
"Tôi có thể cho em về thăm ông ta mỗi tuần, như vậy được không?"
Cô nhẹ mím môi, giương mắt nhìn khuôn mặt đang tái nhợt không hiểu lý do
của anh, từ từ giơ bàn tay nhỏ nhắn lên chạm vào từng nếp da thịt đó.
Xem anh đi, bây giờ có bao nhiêu là đáng thương ? Giống như con hổ nhỏ,
sợ người ta bắt hổ mẹ đi. Môi cô khẽ mấp máy nhỏ: "Được, tôi sẽ ở lại".
Cô sẽ ở lại, cô không muốn rời xa anh, dù cho một chút. Cô ... bất hiếu.
Rồi môi anh chợt mỉm cười nhẹ, một nụ cười tràn đầy ấm áp. Ánh mắt anh nhìn cô dịu dần đi. Trong bóng tối của căn phòng còn khép rèm cửa, anh ôm
lấy cả cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, tựa như đang âu yếm, chiều chuồng. Để cô vuốt ve khuôn mặt của anh, tùy ý nghịch loạn.