Bảy năm, bảy năm không quá ngắn nhưng cũng không phải là quá dài, nhưng mà
đối với một số người. Bảy năm quá dài để cho họ chờ đợi, bảy năm quá đau khổ khi họ phải sống trong đợi chờ. Những hình ảnh vui vẻ của những
người khi xưa dần phai mờ đi trong kí ức. Bảy năm . . .
"Keng . . ."
"Ai đó, tới ngay đây". Tiếng nói trong trẻo của một người con gái vang lên
từ phòng bếp của một căn hộ nhỏ. Giọng điệu thanh thanh ấy vô cùng dễ
nghe. Cô gái trẻ tuổi mặc tập dề nhìn rất dễ thương, đeo găng tay từ
trong bếp chạy ra mở cửa.
Phía ngoài cửa
căn hộ, từ lúc nào đã xuất hiện ra một người đàn ông vô cùng quyến rũ,
cả người anh ta luôn tỏa ra hơi thở ấm áp, môi thì cười hớn hở khẽ chìa
tay ra đưa hộp bánh kem đến trước mặt cô: "Kỳ Kỳ, anh có mua bánh kem
cho em nè . . ." Nói xong lại nhìn tổng quát Lâm Á Kỳ một cái, sau đó
lại bó tay lắc đầu nói tiếp: "Đã nói anh có mua bánh, sao em lại làm
bánh nữa rồi ?" Lại thở dài đẩy cửa đi vào.
Lâm Á Kỳ vội bước vào theo, cô rất tự nhiên ngồi xuống ghế, khóe mắt không
tự giác lại hơi đỏ hoe lên. Lắc đầu cười hì hì: "Anh mua thì mặc anh, em lại thích tự làm bánh". Cô tháo tập dề ra tùy tiện ném lên ghế. Cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình đang bộc phát. Vừa rồi cô lại nhìn thấy hình
ảnh của Dương Kì Nam, mặc dù biết rõ đó là Dương Kì Minh nhưng cô . . .
cho dù đó là anh thì cũng nực cười, anh đã bị cô giết rồi còn đâu ? Bảy
năm qua, cô sống trong uất hận, sống trong sự dằn vặt. Sống trong sự nhớ nhung tất cả về anh. Nghĩ đến đây, Lâm Á Kỳ chợt thê lương cười trong
lòng. Cô có tư cách nhớ anh sao ? Nếu bây giờ gặp được anh, chắc chắn cô sẽ bỏ chạy. Cô không hề có dũng cảm đối mặt với anh.
Hiện tại, Lâm Á Kỳ đã là một cô gái hai mươi lăm tuổi, trông cô ngày càng
quyến rũ. Hội tụ đủ hương vị của một người phụ nữ khiến đàn ông thèm
khát. Cô vừa về nước vào ba ngày trước, hiện tại đang ở một khu chung cư tại thành phố A. Cách thành phố K và thành phố S không xa lắm. Tuy vậy, cô không hề muốn trở về hai nơi đó. Mấy năm trước cô từng bị một trận
tai nạn giao thông trầm trọng, cũng nhờ lúc đó Dương Kì Minh cứu cô
chuyển sang Mỹ điều trị, tốn bao nhiêu tiền bạc cuối cùng cũng qua nguy
hiểm. Còn khiến cô nhớ lại tất cả. Nghĩ đến đây, đáy lòng cô bỗng một
mảnh rạng nứt. Cười vô vọng trăm ngàn đau đớn.
Hôm cô nhớ lại tất cả, cũng là lúc cô tiếp nhận những chuyện kinh hoàng
không thể nào tin được. Lâm Á Quân thật ra là chị cùng cha khác mẹ với
cô, còn nhớ năm đó, mẹ cô ta cùng cô ta được ba đưa về nhà, ba đã nhẫn
tâm đẩy mẹ cô sang phòng nhà kho, nhường lại phòng cho họ. Vài tuần sau, mẹ cô vì quá đau đớn mà tự tử. Ba cô mới là kẻ gián tiếp hãm hại mẹ cô. Mà nay, cô mới chính là kẻ giết Dương Kì Nam. Tất cả mọi chuyện đều do
cô mà ra.
Lâm Á Kỳ đau thương bật cười,
hôm đó ba cô nói với kẻ thân cận của ông ta sẽ giết cô bịt đầu mối. Còn
nhớ trước khi mất tích, cô đã giúp ông ta hoàn thành biết bao nhiêu là
phi vụ. Cuối cùng cũng khi hết giá trị lại vứt bỏ cô. Khiến cô sợ hãi
chạy vấp té cầu thang, sau đó khi tỉnh lại là từ ở trong bệnh viện chạy
trốn ông ta như một con rùa. Sau đó mới ngất xỉu bên vệ đường được Dương Kì Nam cứu về.
Dương Kì Minh nhìn cô sợ hãi, lo lắng lấy một chiếc khăn giấy trên bàn lau mồ hôi trên
trán của cô, khẽ cất giọng ấm áp: "Em lại nghĩ gì nữa rồi ? Cuối tuần
này có đi kiểm tra không ?" Ánh mắt anh nhìn cô đầy nhu tình, sâu trong
đó là một loại tình cảm luôn chôn giấu nhiều năm nay.
Lâm Á Kỳ giơ tay cầm lấy chiếc khăn tự lau cho mình, khiến anh hơi hụt hẫng rút tay lại. Cô ngượng ngùng cười cười: "Không, đủ đợt kiểm tra rồi
anh". Là kiểm tra di chứng của vụ tai nạn năm đó. Năm đó nếu không nhờ
Dương Kì Minh, có lẽ cô đã sớm mất máu mà chết. Sau khi tỉnh lại cô lại
càng muốn chết theo Dương Kì Nam, cô rất nhớ anh. Nhưng qua bảy năm nhờ
có Dương Kì Minh ở bên trấn an, cô cũng không còn ý định tự tử.
"Em có ý định trở về không ?"
Cả người cô chợt cứng ngắc, khẽ cười khổ đáp lại: "Trở về sao ? Em chưa
từng muốn, nơi đó có kỉ niệm còn có những thứ rất tàn nhẫn, em rất sợ".
Cô đứng lên vương người lấy một tấm hình nhỏ cười nhẹ nhõm. Với cô, bây
giờ có mẹ ở bên là đủ rồi.
Dương Kì Minh
nhìn cô đau khổ, trong lòng anh còn đau gấp vạn lần. Bảy năm rồi, bảy
năm. Nhưng sao cô lại còn chưa quên tất cả ? Ngay cả người em trai bất
hạnh kia của anh: "Ngày mai cùng anh trở về thành phố K một chút được
không ? Dù gì Kì Nam cũng đã mất, em có phải nên về thăm em ấy một chút
không ? Anh rất nhớ quê hương". Đáy mắt anh lóe lên tia sáng đau khổ,
ánh nhìn sâu xa thăm thẳm.
Một quá khứ đau thương, sao cô cứ ôm khư khư bên người ?
Lâm Á Kỳ đứng đó, cô khoát chiếc áo ngoài mỏng màu hường, trông cô thật bé
nhỏ mỏng manh. Giống như ngày đó, cô mong manh mặc một chiếc váy trắng
nhuốm máu đỏ đi trong gió biển bỏ mặc anh sắp chết. Vô tình . . .
Rồi một giọt pha lê trong suốt lăn xuống, cô xiếc chặt tay mình khẽ run run giọng: "Ngày mai anh cứ đến đây, để em suy nghĩ một lát". Cô xoay lưng
nhanh chạy vọt vào phòng. Bỏ mặc Dương Kì Minh sững sờ đứng đó. Anh lặng người cười khổ rời khỏi, bỏ lại chiếc bánh kem trên bàn.
Ở trong phòng, Lâm Á Kỳ lặng lẽ giở cuốn nhật ký mình ghi mấy năm nay ra. Cô bật khóc trong vô thức, từ từ viết vào từng dòng chữ nhỏ.
Ngày ... Tháng ... Năm ...
- Hôm nay, em lại gặp được anh nhưng chỉ lại là anh trong thân ảnh người
khác. Nhớ anh, ừ rất nhớ. Xin lỗi anh, xin lỗi. Chờ em nhé, nay mai
thôi, em sẽ về thăm anh. Chờ em, nhất định phải chờ em . . .
Cô đóng cuốn nhật ký lại, bật khóc ngay lập tức gục mặt xuống đó. Cô quyết định rồi, cô phải trở về. Không cần trốn tránh nữa. Dù sao thì . . .
vẫn rất muốn gặp anh, không phải sao ? Cô bi thương gượng cười từng
tiếng, dần dần thiếp đi trong vô thức.
Ngày hôm sau, Lâm Á Kỳ cùng Dương Kì Minh trở về thành phố K. Nơi đây phát
triển ngày càng phồn thịnh hơn xưa. Còn có nhiều tòa nhà cao mọc lên dày đặc. Lúc ngồi taxi đi ngang Dương thị, cô còn luyến tiếc nhìn theo. Anh mất rồi ? Ai là người điều hành tập đoàn đây ?
Lâm Á Kỳ ở lại một khách sạn, mà nó lại là một nơi vô cùng quen thuộc, đích thị là Lục Hạc. Dương Kì Minh dặn dò cô có thể đi đâu đó chơi vì cô đã
từng ở nơi này, rất quen thuộc, còn anh lại sẽ sang thành phố S hai ngày mới quay trở lại. Bảo cô phải chờ anh.
Lâm Á Kỳ nghĩ ở không sẽ buồn chán, sẽ lại nhớ đến những chuyện trước kia.
Do đó cô muốn đi ra ngoài dạo thử, cô thay một bộ váy ngắn màu đen thuộc tuýt màu yêu thích của Dương Kì Nam. Sau đó vì sợ mọi người biết mình
vẫn còn sống nên đã mang thêm một khẩu trang màu đen, tóc búi cao lên để lộ ra một phần cổ trắng ngần. Vô cùng quyến rũ.
Lâm Á Kỳ đi loang quanh trung tâm thành phố dạo chơi vô cùng háo hức. Sau
đó lại muốn đi đến một khu đồng cỏ hóng gió. Cuối cùng cũng mệt lả dựa
người vào một gốc cây. Lặng người nhìn những người khác đang vui vẻ đi
picnic, cô khẽ cong môi cười. Từng làn gió thổi qua làm làn tóc tung bay phấp phới. Nơi đây là một khu cỏ nhân tạo, nơi đâu cũng một màu xanh
mơn mởn. Vô cùng sức sống. Cô ước gì, cô cũng có người thân, có bạn bè
nhiều một chút, khi đó mới có thể đi picnic vui vẻ như họ được.
Trong lúc Lâm Á Kỳ đang nhìn cảnh đẹp, hóng từng cơn gió mát thì ở phía đằng
xa sau gốc cây, cũng có một vài người đang đi picnic rất vui vẻ nhưng
cũng không thật vui vẻ.
"Heo . . . tới
nhé". Bách Minh ngồi trên thảm cỏ nhân tạo, đắc thắng đánh cây bài cuối
cùng trên tay xuống, vô cùng châm chọc ôm lấy một sấp tiền năm trăm đồng ở giữa.
Nguyên Lâm buồn cười, tức giận
ném bài trên tay mình xuống, nghiến răng tức giận: "Tên họ Bách kia, an
gian vừa thôi, hừ, Tiệp Nhi, lấy cho anh thêm hai sấp năm trăm đồng
nữa".
An Tiệp Kha khẽ cau mày lại, hung hăng nhéo người nào đó một cái: "Ăn trái cây đi, dẹp". Tức giận trừng mắt.
Bách Minh, Thẩm Như My cùng Yến Như gặp cảnh người ta gặp nạn thì liền cười phá lên.
Bách Minh: "Đáng thương quá".
Nguyên Lâm: ". . ."
Trong sự vui vẻ vô độ của mọi người, An Tiệp Kha cùng Yến Như dần bày trái
cây ra. Chuẩn bị dùng thì lại bị một giọng nói cắt ngang. Giọng nói ấy
ngạo mạn, lạnh nhạt, qua bao nhiêu năm lại càng lãnh khốc hơn nữa, anh
nhàn nhạt ra lệnh: "Về". Giọng anh lạnh lùng khiến mọi vật buồn tẻ đến
ảm đạm. Vẫn bộ tây trang ngày xưa, anh cao ngạo đứng lên dần dần đi
khỏi.
Nguyên Lâm nhìn theo dáng Dương Kì
Nam rời khỏi, khẽ nhún nhún hai vai bất đắc dĩ cười: "Từ khi điều trị
khỏi hẳn, cậu ta ngày càng khó chịu, thích khiến mình bị cô lập, là một
con chiến thần đơn thân độc mã, anh bó tay, khẳng định là lại nhớ đến ả
đàn bà nhẫn tâm đó, hừ". Nói đến đây, ánh mắt anh chợt sắc lạnh, hung
hăng ném bộ tú-lơ-khơ bỏ.
Yến Như lo lắng nhìn theo dáng Dương Kì Nam, cô đứng lên chạy theo anh. Bỏ qua tai những lời Nguyên Lâm vừa nói.
Dương Kì Nam lạnh nhạt bước đi trên cỏ xanh, trên tay anh đang cầm một tấm
ảnh nhỏ. Không biết đó là gì, nhưng khi nhìn nó, vẻ mặt lãnh khốc của
anh liền xuất hiện một nụ cười. Rồi một cơn gió chợt đến, bất ngờ khiến
tấm ảnh rơi về phía gốc cây anh đang đi tới.
Trong lòng anh thầm chửi chết tiệt, nhanh di chuyển muốn nhặt lại bức ảnh.
Lâm Á Kỳ cảm thấy mình ở đây hơi quá lâu, cô đeo khẩu trang lại, đứng lên hướng về phía sau gốc cây mà đi ra cổng.
Dương Kì Nam khom lưng xuống nhặt bức ảnh khẽ mỉm cười. Cùng lúc đó, Lâm Á Kỳ cũng đang đi lướt qua.
Cứ thế, hai người bước qua nhau.
Yến Như từ xa đi lại, bước ngang qua Lâm Á Kỳ, cô thấy anh nhặt cái gì đó
thì vui vẻ kêu tên anh lên: "Nam, anh làm gì vậy ?" Cô nhu thuận say mê
nhìn anh.
Nam . . .
Nam . . .
Nghe cái tên này không ngừng vang vọng trong đầu, bước chân Lâm Á Kỳ chợt
khựng lại. Cô đứng im như tượng gỗ. Nghĩ nghĩ gì đó lại bước đi tiếp. Cô nghỉ đó là Dương Kì Nam sao ? Thật buồn cười ! Sau đó liền rời khỏi khu cỏ nhân tạo.
An Tiệp Kha khều nhẹ vai
Nguyên Lâm một cái, khó hiểu chỉ tay về phía người con gái đang rời
khỏi: "Lâm, cái dáng người mặc váy đen đó rất quen, quen quá a". Chỉ là
cô không nhớ rõ.
Nguyên Lâm cốc mạnh lên
đầu cô một cái, không quan tâm tiếp tục dùng trái cây. An Tiệp Kha vẫn
khó hiểu, cô cố gắng nhìn theo bóng hình đó mà nhớ lại. Chỉ là, không hề nhớ ra gì.
Dương Kì Nam cẩn thận cất
tấm ảnh vào túi mình, sau đó lại lạnh nhạt nhìn người trước mặt cất
giọng: "Quay lại đi". Đáy mắt anh không phải chán ghét, không phải
phiền, mà là bất đắc dĩ. Ánh nhìn ấy lãnh đạm muôn phần.
Yến Như nheo mắt lại nhẹ cắn môi, câu nói cô còn chưa thốt ra thì đã thấy
bóng dáng của anh lãnh khốc rời khỏi. Cô trầm ngâm đứng đó, luyến tiếc
nhìn theo đầy tình cảm.