Nhưng lại làm người ta chờ đợi và hi vọng rất nhiều
...để rồi lại càng thất vọng nhiều hơn !
_________________________________________________
Tai nghe, Dương Kì Nam hét lên tên cô. Đôi mắt anh lạnh băng, lại vương lên một chút đau lòng không tả nổi.
Yến Như nằm vật vã dưới sàn nhà, cô bé bày ra bộ dạng ủy khuất khóc thút
thít như con mèo nhỏ. Cất giọng nỉ non đáng thương nhìn anh: "Nam ... em ...". Mong là sẽ nhận được sự thương cảm từ người nào đó.
Nhưng rất tiếc ...
Ngay sau giờ phút ấy, Dương Kì Nam quăng mạnh tập hồ sơ lên bàn. Không quan
tâm đến sự có mặt của Yến Như mà liền chạy nhanh đến chỗ Lâm Á Kỳ. Tay
anh nhanh chóng cầm lấy bàn tay của cô, xoa nhè nhẹ lên vết bỏng của cô
gấp gáp quát lên: "Cô Lý đâu, lấy hộp sơ cứu nhanh cho tôi".
Mắt anh vẫn lo lắng nhìn vào vết bỏng đang sưng đỏ lên của cô. Giọng nói
còn kèm theo vẻ hối hận, đau xót: "Anh xin lỗi, xin lỗi, anh không nên
đi làm". Là tại anh, tại anh hôm nay để cô ở nhà một mình. Mới khiến cô
bị người khác hại ra như thế này.
Nhìn vết bỏng khẳng
định rất đau rát của cô. Dương Kì Nam càng nghĩ càng đau xót, tim anh
như bị ai bóp nghẹn lại. Đã bảo khi gặp lại cô, anh sẽ không để cô chịu
tổn thương nữa mà.
Khóe mắt Lâm Á Kỳ đỏ lên, cô cực kỳ
cảm động nhìn anh, đứng ngây người ra không biết phản ứng như thế nào.
Lát sau cô mới chợt bật cười ngốc nghếch, cười đến cả chân mày đều cong
lại: "Anh không đi làm thì làm sao nuôi nổi em?".
Anh
cực kì thích bộ dạng của cô hiện giờ. Khóe môi cô cười ôn nhu trông thật điềm đạm đáng yêu. Khóe mắt sắp híp thành một đường dài nhìn thực vui
vẻ khiến tâm tình của anh tốt hơn. Hơn nữa, hai má cô đột nhiên còn xuất hiện phiếm hồng y như những rạng mây trong hoàng hôn. Đáng yêu, cực kỳ
đáng yêu.
Lát sau, chị Hoa đã đem hộp sơ cứu ra, Dương
Kì Nam để Lâm Á Kỳ ngồi lên ghế. Đối với bộ dạng làm như không có gì của cô càng tức giận, lại vừa đau lòng không siết.
Cô gái
này, sao vẫn ngốc thế ? Bị bỏng đến nổi sưng đỏ lên mà vẫn cười vui vẻ.
Cô không biết yêu bản thân vậy anh thay cô yêu thân thể cô vậy. Sau này, cô từ từ mà hưởng 'ân sủng'.
Yến Như nãy giờ bị xem
nhẹ như người thừa thải, nói trắng ra, không ai thèm để ý đến cô. Từ đầu cho tới cuối Dương Kì Nam chỉ lo lắng cho một mình Lâm Á Kỳ. Rõ ràng cô đã bày ra hiện trường rất tốt mà. Hai hàm răng cô bé vì tức giận mà
nghiến lại ken két, lòm còm bò dậy ai oán nhìn Lâm Á Kỳ."Cô, cô rõ ràng
cố ý bị thương để Nam lo cho cô, đồ không biết xấu hổ".
Cả người Lâm Á Kỳ sựng lại, cô nở một nụ cười cứng ngắc. Rõ ràng cô gái
này đáng yêu như vậy nhưng sao trong miệng toàn những lời chua ngoa ?
Lúc này, Dương Kì Nam nhẹ nhàng để tay cô xuống mong cho cô không bị đau.
Anh lại băng lãnh nhìn Yến Như, hoàn toàn đều tức giận, đáy mắt anh u
tối ám ám. Bước nhanh chân về phía cô ta không kiên kỵ giáng thẳng một
đoàn vào mặt.
"Ba ... "
Yến Như chôn
chân đứng tại chỗ chỉ biết trơ mắt nhìn anh tát mạnh vào mặt mình. Vô
tình đến cực điểm. Má cô bé đỏ rát, nước mắt vừa chảy xuống thì lại nghe anh lạnh nhạt quát lên.
"Cút ra khỏi đây".
Đây không phải là lần đầu tiên Dương Kì Nam vô tình đuổi cô, mà là rất
nhiều, rất nhiều lần rồi. Nhưng lần này lại là vì Lâm Á Kỳ. Cô bé đưa
mắt nhìn ánh mắt đầy căm phẫn cùng chán ghét của anh, nhận thấy mắt anh
hiện lên tia khát máu như quỷ dữ, cô sợ hãi lùi về phía sau một bước rồi lại nhìn thẳng về phía Lâm Á Kỳ đang sững sờ. Cô cắn môi đau lòng vụt
chạy khỏi biệt thự.
Lâm Á Kỳ yêu anh như vậy sao ? Thù này, em nhất định phải trả. Vừa ra khỏi cổng, khóe môi Yến Như đã ranh mãnh cười xấu xa.
"Nam ...". Lúc này, Lâm Á Kỳ mím môi vô thức gọi lên tên anh. Biết rõ rằng
Yến Như sai, nhưng mà đâu cần phải đánh cô bé như vậy, thậm chí còn đuổi đi. Có phải anh quá sắt lạnh rồi không ? Bị người mình yêu hành động
như vậy, khẳng định là đau lòng muốn chết. Cảm giác này không phải cô
chưa từng trãi qua, càng nghĩ cô càng lo lắng cho cô gái kia.
Dương Kì Nam quay mặt nhìn cô, tuy ánh mắt vẫn lạnh lùng như vậy nhưng cô
nhận thấy nó thật ấm áp. Anh bình thản ngồi xuống sơ cứu vết thương cho
cô, cứ như việc lúc nãy không liên quan đến mình. Nhưng mà, trong lòng
anh đang tức giận hừng hực. Nếu cô gái kia không phải em gái của bạn
tốt, anh đã đem cô ta chôn sống từ lâu.
Tim Lâm Á Kỳ
đập thình thịch, anh không đáp lại lời kêu khiến cô bỗng thấy hụt hẫng.
Cô nhẹ mím môi cứ tưởng anh đã giận. Chỉ biết im lặng không nói lên
tiếng nào. Mặc cho anh làm gì tay của mình. Vì cô biết, anh dù có làm bị thương chính mình thì cũng sẽ không bao giờ làm cô bị thương.Niềm tin
tuyệt đối ...
Lát sau, Lâm Á Kỳ mới nghe giọng anh vang lên. Âm điệu lành lạnh không mang lên một tý cảm xúc, thậm chí cô còn
cảm thấy anh đang tức giận.
"Có phải em muốn nhường ông xã mình cho người khác không?".
Mắt thấy, Lâm Á Kỳ sụt sịt như sắp khóc, cô cứ như không chịu nhận, bặm môi hăm hở đáp lại lời của anh. Câu nói này thành công khiến lòng anh nguội lạnh.
"Ai là ông xã của em, em còn chưa kết hôn nha"
'Cạch'
Dương Kì Nam lạnh lùng đóng hộp sơ cứu lại đẩy qua một bên. Hai mắt anh sắc
lạnh, tuy tức giận nhưng cũng không hề thô lỗ khiến tay cô đau. Môi anh
khẽ nhếch lên đứng dậy bước đi. Không hề đáp lại lời nói của cô, thậm
chí không thèm liếc mắt một cái.
Trong lòng anh, đang
sắp bùng nổ lửa giận. Anh chờ cô lâu như vậy. Cô lại theo anh trai anh
cùng nhau vui vẻ. Xem anh không lọt vào trong mắt. Gặp anh thì lại chạy
trốn như tà ma. Xem ra, cuộc sống vẫn còn loang lổ màu đen.
Dương Kì Nam khẽ hừ nhẹ tức giận. Rốt cuộc Lâm Á Kỳ là cái gì không hiểu hay cô không muốn hiểu ? Thật làm anh điên lên.
Lâm Á Kỳ ngơ ngác nhìn bóng lưng mang lên một chút cô đơn hiu quạnh của anh rời đi không hiểu lý do. Anh cứ bỏ mặc cô ngồi im lặng ở đó. Hễ nghĩ
đến anh sẽ bỏ mặc mình, không quan tâm mình nữa, hốc mắt cô lại không tự chủ đỏ hồng lên như mắt thỏ. Cô leo xuống ghế thật nhanh, chân di
chuyển chạy tới tắp như một cô nhóc, từ phía sau bờ lưng rộng ấy bất
thình lình vòng tay qua eo của anh ôm lại cứng ngắc. Tai nghe, giọng cô
sụt sịt như sắp khóc vang lên.
"Em biết anh là ông xã em mà, đừng bỏ mặc em, em không thích, không muốn".
Anh thử im lặng thử xem. Cô khóc lớn cho anh coi.
Nào ngờ, Dương Kì Nam thật sự im lặng. Nước mắt Lâm Á Kỳ ngay lập tức liền như suy nghĩ chảy xuống.
Từ lúc Dương Kì Nam cảm nhận có một bàn tay nhỏ bé ôm lấy từ phía sau
mình. Trong lòng anh cảm thấy thật sự thõa mãn. Lại nghe thấy những lời
cô thốt ra, lòng anh sung sướng muốn điên lên. Cảm thấy phía sau lưng
mình bỗng bị ướt một mảng, anh đã biết, đang có chuyện gì xảy ra.
Cái cô gái kia, lại khóc.
Anh bất ngờ xoay người lại ôm lấy cô như ôm một đứa bé. Thở dài bảo: "Khóc
cái gì, em thích khóc lắm sao?" Tuy câu nói an ủi của anh cứng ngắc,
nhưng giọng điệu lo lắng yêu thương đến nỗi Lâm Á Kỳ mềm nhũn ra.
Anh bế cô lên khiến cô nằm gọn trong lòng anh, đầu nhỏ nép vào bờ ngực ấy.
Ngơ ngác nhìn anh không nhanh không chậm bê mình đi tới sofa.
Dương Kì Nam đặt môi hôn nhẹ lên làn tóc của cô, anh để cô ngồi trên đùi
mình. Ánh mắt tràn ngập tia sủng nịnh lại cúi xuống hôn phớt nhẹ lên môi cô. Thều thào nỉ non.
"Em mãi mãi là con búp bê đáng yêu nhất, cùng anh kết hôn, chúng ta 'vĩnh viễn' ở cùng một chỗ".
Sau đó anh liền giương bàn tay thô ráp của mình lau đi nước mắt mặn chát
của cô. Tùy tiện lại bẹo má cô một cái. Nhưng mà, càng nhéo lại càng
thấy thích. Da cô non mềm trắng mịn, hai gò má cứ như em bé nhỏ.
Lâm Á Kỳ bị bẹo má đau như sắp khóc. Cô mếu máo đẩy tay anh ra như một đứa
bé, lại ôm lấy eo anh, lo lắng cất giọng: "Em cứ nghĩ, anh sẽ hiểu lầm
em, a, đau mà". Hai má cô bị anh nhéo đến đỏ lên, hồng hồng thực đáng
yêu.
Dương Kì Nam vẫn thích thú tiếp tục nhéo tới nhéo
lui mặt của cô. Càng nhéo, càng đã tay a. Lúc này, anh nghe cô lo lắng
nói mới chợt dừng tay, khóe môi kéo lên mỉm cười đầy châm chọc, ánh mắt
anh lại băng lãnh tựa như tuyết sơn.
"Hiểu lầm cũng có chia tay được đâu".
Nghe thấy những gì anh nói, trong lòng Lâm Á Kỳ lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, ấm áp. Đúng thế, hiểu lầm cũng có thể chia tay được đâu. Cô hí hửng
trong lòng, hôn mạnh lên má anh một cái. Dù thế nào cũng không thể chia
tay, vậy cần gì phải tốn thời gian. Đời này, Lâm Á Kỳ cô sẽ bám dính lấy anh như keo 502.