Nghe Tần Nguỵ hỏi như vậy, Uyển Đình Nhu mỉm cười, giọng nói của cô ngữ khí nhàn nhạt, bình tĩnh giống như một vũng nước không hề gợn sóng thanh tuyền.
"Anh không thấy người đó rất khôn ngoan sao? Khéo léo giúp anh đạt được mục đích, nhưng thật ra, họ chỉ đang tung hoả mù để biến anh thành kẻ chết thay, sau đó ngồi không xem kịch, tôi bị anh làm nhục, anh lại bị kẻ đó tố cáo, căn bản là đang lợi dụng anh. Anh không nhận ra sao?"
Tần Nguỵ nghe từng câu chữ, dường như những lời cô nói cũng không hẳn là sai, đôi mắt láo liên như đang suy ngẫm, thực ra nghe cũng có lý, nhưng hắn vẫn quyết phản biện đến cùng:
"Nó đã nói sẽ giữ bí mật, cũng chẳng có chứng cứ gì, lấy đâu ra mà tố cáo tao? Hơn nữa, tao với nó không thù không oán, hà cớ gì nó phải hại tao?"
Không thể không nói, những giả thuyết của Uyển Đình Nhu đã uy hiếp được Tần Nguỵ. Hắn sợ chết, càng sợ gặp phải Vương Thiên Ân. Chọn người phụ nữ của hắn ta để trả thù, tất cả cũng chỉ để thoả mãn bản thân, sẵn tiện, trả đũa sự nhục nhã ngày hôm đó, nhưng mà hiện tại, khi nghe thấy cô nói thế thì ít nhiều cũng có hơi sợ rồi.
Uyển Đình Nhu bật cười:
"Sao anh lại khẳng định chắc nịch như vậy? Nhỡ đâu họ ghi âm cuộc gọi thì sao? Anh và người đó thân thiết lắm à? Lỡ một mai họ không vui, làm sao anh biết được họ không dùng chuyện ngày hôm nay mang ra đe doạ anh? Chung qui cũng chỉ là quan hệ hợp tác nhỉ?"
Tần Nguỵ chột dạ, hắn không nghĩ cô có thể suy đoán xa đến vậy, tâm trạng lúc này làm hắn không giữ được bình tĩnh, nghĩ nếu lỡ đã nghe, chi bằng nghe cho hết.
"Xin lỗi vì tôi không biết Vương Thiên Ân kia là ai? Trước giờ cũng chưa từng gặp qua, sao lại nói xung quanh hắn chỉ toàn mỹ nhân? Tôi rõ ràng đâu quen biết gì hắn?"
Hừ! Tất nhiên là mày không biết.
Sao mày có thể ngờ được cái thằng ăn mày ở cạnh mày là thằng khốn đó chứ?
Tần Nguỵ đảo mắt một vòng.
May mà nó vẫn chưa nhận ra, không thì mình chết chắc rồi!
Nói đến đây, Uyển Đình Nhu khẽ thở dài:
"Vậy anh nghĩ thử xem, tại sao vô số mỹ nữ, người đó lại chọn ngay tôi mà không phải là một ai khác? Lúc anh thốt ra câu đó, tôi cũng đã nghĩ, chỉ có hai khả năng, một là người đó cảm thấy chướng mắt tôi bởi vì nghĩ tôi có liên quan tới Vương Thiên Ân gì đó, hai là người đó biết rất rõ sự thích thú của Tần thiếu đây đối với tôi, nên mới lợi dụng anh như con cờ để ra mặt giúp người đó trút giận. Nếu chuyện này bị phát hiện, người đó cũng sẽ không có bất kì liên quan gì. Khả năng bị anh khai ra, vốn dĩ là bằng không, nếu tôi đoán không lầm, chắc Tần thiếu đây cũng không có chứng cứ gì để phản bác nhỉ?"
Tần Nguỵ nghe đến đây thì thoáng giật mình.
Đúng thật là vậy, hắn chỉ nghĩ đơn giản tất cả mọi chuyện là một sự mua vui, sao có thể nghĩ xa đến vậy?
Thế mà bây giờ lại bị cô nói như thể đây là một kế hoạch đã được tính toán kĩ càng?
Tần Nguỵ lạnh lùng nhìn cô, mang theo chút cẩn thận...
"Nó ghi âm tao, chẳng phải nó cũng sẽ bị liên luỵ sao?"
Uyển Đình Nhu lắc đầu:
"Sao có thể ngu ngốc như vậy được? Người đó hẳn là đã đổi sang một số điện thoại khác. Số điện thoại gọi cho anh vốn đã bị tiêu huỷ từ lâu rồi. Về sau nếu bị khai ra, chẳng phải là tự mang đinh đóng vào chân sao? Không tin anh có thể gọi thử xem?"
Thân thể Tần Nguỵ lúc này rõ ràng là cứng ngắc, đây chính là điểm mà cô muốn.
Hắn đã bị bắt bài!
Tất cả đều do Trịnh Anh Nhã bày ra, hắn chỉ là phụ trách tiếp cận, cớ sự gì nếu mọi chuyện bại lộ thì một mình hắn gánh vác?
Chưa kể đến, Uyển Đình Nhu kia không biết đến sự tồn tại của Vương Thiên Ân, nhưng Vương Thiên Ân thì lại biết rất rõ, hắn đã từng dằn mặt Tần Nguỵ "không được giở trò quấy rối phụ nữ, đặc biệt là đối với người phụ nữ của hắn", ấy vậy mà hiện tại, Trịnh An Nhã làm vậy chẳng khác gì đẩy hắn vào chỗ chết?
Lại còn là chết một mình?
Con mẹ nó!
Nếu quả thật mọi chuyện diễn ra đúng như vậy, về sau, khi mọi thứ được sáng tỏ, nếu con ả này không vui, có phải nó sẽ mang tất cả những chuyện này kể lại với thằng khốn đó không?
Nghĩ đến đây, Tần Nguỵ bất giác rùng mình, khuôn mặt lấm la lấm lét, thần sắc thoắt cái đã trở nên trắng bệch.
Hắn lúc này đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, sau cùng vẫn quyết định lấy chiếc di động ra, ngón tay khẽ lướt trên màn hình, dừng lại ở số điện thoại tối qua.
Hắn ấn gọi...
Không cần đợi đến giây thứ nhất, đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh, bất kể hắn có bấm đi bấm lại bao nhiêu lần, vẫn cứ là câu nói:
"Sorry, the number you have dialed is no longer in service. Please try again."
Tần Nguỵ cảm giác như mình đã bị lừa, bàn tay bóp chặt điện thoại đến mức nổi cả gân xanh, hắn tức giận chửi đổng một câu, sau đó điên tiết quát lớn:
"Mẹ kiếp! Con khốn đó chơi tao!"
Con khốn? Người đó là nữ sao?
Uyển Đình Nhu không nói gì, biết hiện tại, tâm trạng hắn không tốt, cô cũng chẳng muốn dây vào hắn, đành ngồi yên đợi xem tiếp theo hắn sẽ làm gì?
Tần Nguỵ ngẫm nghĩ...
Người không vì mình trời tru đất diệt!
Hắn cười nhạt, cả gương mặt dâng lên một sự trào phúng...
"Việc đã đến nước này, tao có thể nói cho mày nghe, ai là kẻ đứng sau bày ra tất cả mọi thứ, nhưng trước khi nói, tao muốn mày hứa với tao một chuyện."
"Được."
Tần Nguỵ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, đánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô...
"Tao muốn mày hứa, sau khi nghe xong thì tất cả những chuyện này cùng tao không có bất kì liên can gì đến nhau nữa. Một khi tao bước ra khỏi đây, tất cả chuyện này sẽ chỉ là kế hoạch của một mình con đàn bà kia thôi. Mày làm được không?"
Uyển Đình Nhu lại gật đầu.
Thái độ phối hợp của cô khiến hắn có chút hài lòng, Tần Nguỵ đứng lên, đi lại phía cửa nói:
"Là Trịnh An Nhã đấy! Chính cô ta nói muốn tặng mày cho tao. Chẳng những vậy, cô ta còn hào phóng nói cho tao biết nơi mày đang ở, thời gian mày đến trường."
Cái gì? Trịnh An Nhã sao?
"Tao chỉ cảm thấy, mày khi đó, vốn rất thuận mắt. Đối với tao, phụ nữ chung qui cũng chỉ là một món hàng, có thì dùng, không thì thôi. Nếu không thì sao? Mày nghĩ tao lại rảnh rỗi tới mức đi tìm hiểu mày ư? Nực cười!"
Uyển Đình Nhu sửng sốt hồi lâu, cô không tin vào tai, nửa ngày sau mới đáp lại:
"Ý anh là...phó chủ tịch hội học sinh sao? Nhưng rõ ràng tôi và cô ấy không thù không oán? Tại sao cô ấy lại làm như vậy?"
Tần Nguỵ nhún vai, bật lưỡi thành tiếng:
"Làm sao tao biết được? Không tin thì mày cứ đi mà hỏi nó. Tao chỉ nói vậy thôi, mày tin hay không thì tuỳ!"
...
Đình Nhu sau hơn nửa giờ chật vật thì cuối cùng cũng tháo ra được hết đống dây quấn quanh cổ tay và chân.
Còn nhớ lại khi nãy, lúc Tần Nguỵ định bước ra hẳn, cô mới lên tiếng nhờ hắn cởi giúp dây trói. Hắn chẳng những không giúp, còn"hừ" lạnh một tiếng, dửng dưng ném ra một câu:
"Mày tưởng tao ưa mày lắm sao? Tất cả mọi chuyện cho tới hiện tại đều là do mày mà ra. Đồ sao chổi như mày, tao ghét còn không kịp. Muốn tao giúp? Đợi kiếp sau đi!"
"..."
Uyển Đình Nhu chạy ra đường cái, cô thở hổn hển, nhìn quanh một lượt, nơi đây hoàn toàn hoang vu hẻo lánh, tuy là ban ngày nhưng xung quanh không có lấy một bóng người.
Cô đi được một quãng khá xa, tầm năm cây số, chợt, cô nhìn thấy có một chiếc taxi đỗ gần đó.
Uyển Đình Nhu mừng rỡ, cô gần như không suy nghĩ, liền chạy lại mở cửa ngồi vào trong xe.
"Bác tài, làm ơn chở tôi đến học viện Sử Đế Lan."