Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 110



Trần Thiên Hạo nhìn Uyển Đình Nhu chằm chằm, khuôn mặt bỗng chốc hoá cứng đờ, nửa ngày sau mới định thần khẽ nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn lắm mới thốt ra được hai chữ:

"Không biết."

Hắn đảo mắt một vòng.

Lạy Chúa! Dẫu biết đây là tên mình nhưng cảm giác khi bị cô ấy hỏi tới thật là...

Trần Thiên Hạo quay mặt sang hướng khác, không để ý biểu cảm trên khuôn mặt cô lúc này, khoé môi xinh đẹp khẽ cong lên, dường như ánh mắt có chút thất vọng.

"Thế à?"

Uyển Đình Nhu thở dài, sau đó gắp một miếng rau xanh đặt vào chén, một tay đang cố lấy chiếc nĩa xiên thịt ban nãy đã bị cô đâm xuống một nhát, tay còn lại dùng dao định cắt ra làm đôi, cái nĩa vẫn còn ghim chặt vào trong đó, cô dùng sức tách ra. Tay chân lóng ngóng làm dao nĩa va chạm vào nhau vang lên thanh âm "keng keng", điệu bộ trông khá khó khăn và phức tạp.

Trần Thiên Hạo nhìn thấy vậy, hắn cười nhạt, vươn tay ra kéo chiếc đĩa của cô về phía hắn. Ngón tay thon dài cầm dao và nĩa lộ ra vẻ thượng lưu, không cần ăn diện sang trọng vẫn toát ra khí chất quý tộc, hành động nhẹ nhàng mà chậm rãi không hề phát ra tiếng động nào.

Hắn chăm chú cắt từng miếng beefsteak trên đĩa thành từng ô vuông đều đặn đẹp mắt. Khéo léo gắp những miếng rau xanh bên trong chén đặt xen kẽ vào, cuộn lại giúp cô, rưới một ít sốt bò thượng hạng cùng nấm hương lên trên, sau cuối đẩy qua phía cô nói:

"Ăn beefsteak phải ăn như vậy có biết chưa?"

Nhìn dáng vẻ từ tốn của Trần Thiên Hạo, Uyển Đình Nhu không khỏi kinh ngạc, đôi mắt to tròn như dán chặt lên từng động tác của hắn, khoé môi trái tim không hề động đậy, chỉ vô thức nuốt "ực" một cái, ngoan ngoãn gật đầu.

Yên ắng được một lúc, chợt, Uyển Đình Nhu sực nhớ tới ban nãy vẫn còn chút nghi hoặc, cô quay sang hỏi:

"Cậu đã từng ăn như vậy rất nhiều lần sao? Trông cậu có vẻ thuần thục nhỉ?"

Hắn nhìn người con gái ngây thơ trước mặt, thật không biết phải giải thích sao mới phải lẽ?

Sao hắn có thể nói với cô rằng, những bữa ăn đạm bạc này cùng những cách thức đó đều là thói quen sinh hoạt hằng ngày của hắn?

Trần Thiên Hạo im lặng vài giây, thấy khuôn mặt ngây ngô của cô vẫn mãi nhìn, tựa hồ vẫn đang rất nóng lòng muốn nghe câu trả lời, hắn cười...

"Tôi học lỏm đấy. Khi trước từng làm việc ở câu lạc bộ Hoàng Gia, phục vụ cho đám người thượng lưu, ít nhiều cũng biết được đôi chút."

Tuy hắn trả lời là vậy, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không ăn khớp lắm?

Cô nghĩ rằng một bữa ăn trong đây rất đắt đỏ, chỉ là ăn trưa thì cần gì phải xa hoa như vậy?

Nếu đã làm phục vụ thì cô là người hiểu rõ nhất.

Bản thân cũng là một người chạy bàn, cô biết đồng lương chẳng những ít ỏi còn rất vất vả, cứ cho là hắn làm việc ở câu lạc bộ Hoàng Gia, có lẽ lương sẽ cao hơn một chút, nhưng chung qui cũng chỉ là nhân viên phục vụ, có thể tiêu xài sang, ăn trưa trong nhà hàng cũng được, nhưng chắc chắn một trăm phần trăm...

Không thể nào là nơi cô đang ngồi!

Vốn định hỏi thêm một câu, nhưng cảm thấy có vẻ khá tế nhị, nên cô lại thôi.

Trần Thiên Hạo thấy cô không nói gì, hắn mới nhớ đến sự việc quan trọng ban nãy, suýt chút đã bỏ qua, hắn thấp giọng hỏi:

"Cô...vì sao lại hỏi Vương Thiên Ân là ai?"

Uyển Đình Nhu trầm mặc một lúc lâu, mới quyết định đem toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm nay kể lại cho Trần Thiên Hạo.

Ngoại trừ việc cô vẫn giữ lời hứa với Tần Nguỵ khi ấy, đó là không đề cập gì đến hắn sau khi hắn nói cho biết cô toàn bộ sự thật, thì toàn bộ phần còn lại cô đều kể không sót một chữ.

Về phía Tần Nguỵ, cô đã nói dối rằng lúc ấy tên bắt cóc bịt mắt cô, cô căn bản không biết kẻ muốn thực hiện hành vi cưỡng hiếp mình là ai?

Mọi việc bị bại lộ là bởi vì tên đó đã lỡ miệng nói ra tên Trịnh An Nhã, hắn là một tay mơ, bị cô bắt bài nên mới yếu vía mà khai ra hết tất cả.

Trần Thiên Hạo nghe xong, khuôn mặt cư nhiên tối sầm lại, bàn tay vô thức cũng siết chặt thành nắm đấm.

Hắn không thốt ra lời nào, đôi mắt sắc bén nhìn cô hồi lâu, gần nửa thế kỷ sau mới phản ứng, hắn chống một tay lên nâng đầu, ngắm nhìn cô như một tác phẩm nghệ thuật, khẽ vươn tay tới, định vén tóc mái cô sang một bên.

Uyển Đình Nhu nhìn hắn, cô cũng không hiểu rốt cuộc là hắn nghe xong câu chuyện cô thì có suy nghĩ gì, sao hắn đột nhiên lại im lặng đáng sợ vậy?

Hàng lông dài mi cong vuốt động đậy, cô hoàn hồn, vô thức lách nhẹ thân thể, bất giác khiến hắn dừng lại, bàn tay vẫn còn đặt trên không trung, chưa vội hạ xuống.

"Ngại sao?"

Khoé môi gian tà nhếch lên, hắn hỏi.

"Đây đâu phải là lần đầu tiên tôi làm vậy?"

Uyển Đình Nhu ngập ngừng, cũng đúng, thực sự thì hắn đã làm vậy nhiều lần, chỉ là do bản thân cô vẫn chưa thể thích nghi được với dáng vẻ dịu dàng này của hắn mà thôi.

Cô nghĩ thầm...

Phải chăng, nếu hắn quát nạt cô như trước thì cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn?

"Tôi...hơi không quen."

Không thể phủ nhận, cảm xúc trong cô lúc này có vài phần sợ người đàn ông trước mặt.

Nhìn thấy sắc mặt biến lạnh của hắn, Uyển Đình Nhu cười giả lả.

"Nhưng đừng...đừng lo, tôi sẽ tập dần."

Là do cô không hiểu, những lúc hắn yên ắng cùng trầm tĩnh như vậy mới thực sự là nguy hiểm tột cùng.

Chỉ nghĩ đơn giản là hắn cổ quái nên tâm tính mới khiến người ta khó đoán, có khi hắn rất dữ tợn, mỗi khi quát đều như sư tử gầm thét, có khi lại giở thói lưu manh trêu chọc cô, bỗng dưng ngày đó chứng kiến được một lần khi hắn yên lặng, đến giờ vẫn khiến cô nhớ mãi, không thể nào quên được hình ảnh lúc đó.

Uyển Đình Nhu theo bản năng nuốt "ực" một cái.

Hiện tại, hắn lại thế.

Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu tính cách vậy chứ?

Nhìn cô lúc này như con thỏ trắng bí bách bị sói xám nham hiểm là hắn áp chế, trong lòng nổi lên một sự ranh mãnh, nén nụ cười trên khoé môi, hắn nghiêm túc ngồi thẳng lại nói...

"Đùa thôi, trông cô kìa..."

Trần Thiên Hạo không nhịn được, cuối cùng cũng bật cười, nụ cười lộ ra hàm trăng trắng sứ, thoắt ẩn thoắt hiện qua nửa khuôn mặt dưới vẫn không làm bớt đi bao nhiêu vẻ đẹp trai tựa nam thần của hắn.

Uyển Đình Nhu ngây ngất nhìn theo, cô dường như chết lặng, đôi mắt trong veo như thuỷ tinh bất giác đắm chìm vào trong nụ cười ấy.

Biết nhau cả năm trời, đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy hắn cười như vậy.

"Tôi đáng sợ lắm sao?"

Uyển Đình Nhu giật mình, vội lắc đầu xua tay.

"Không, trông cậu...rất đẹp trai."

Mắt nhìn cũng tốt phết nhỉ?

Hắn cười thầm, cánh môi khẽ lộ ra một tia mị hoặc.

Không biết Trần Thiên Hạo lấy đâu ra một miếng bánh ngọt, đồng thời xoa đầu cô, điệu bộ này hệt như hành động xoa đầu trẻ nhỏ.

"Những khi tâm trạng không tốt, ăn đồ ngọt sẽ làm cô cảm thấy khá hơn đấy."

Uyển Đình Nhu không nói gì, chỉ nhìn Trần Thiên Hạo, vài giây sau, cô cầm lấy cái nĩa xắn một miếng, cúi xuống, chăm chú nhìn hoạ tiết xung quanh, điểm nhấn là trái dâu tây xinh xắn được phủ một lớp mạch nha đặt bên trên, chóp mũi cô vô tình chạm vào phần kem.

Cô ngậm miếng bánh ngọt trên muỗng, ngẩng mặt lên, vừa khéo bắt gặp khuôn mặt tuấn mỹ vẫn chưa kịp thu lại của hắn.

Trần Thiên Hạo nhếch môi.

Thuận tay vét ngang, đặt ngón tay cái lên đầu lưỡi, chớp mắt đã liếm sạch phần kem trên chóp mũi của cô.

Nhìn hành động của hắn, Uyển Đình Nhu vẫn chưa thể nào tin được vào mắt mình, cả khuôn mặt thất kinh chỉ biết há hốc nhìn hắn, kinh ngạc đến nỗi mọi hành động hiện tại của cô trong giây phút này như hoàn toàn hoá đá.

Không đợi cô phản ứng, hắn lại gõ nhẹ vào thái dương cô một cái.

"Ngốc."

Sau đó chậm rãi đi ra phía cửa.

"Cứ ăn đi, tôi đã thanh toán cả rồi, nếu phí phạm tôi sẽ rất buồn đấy."

Uyển Đình Nhu ngây ngốc hơn cả thế kỷ sau mới phản ứng lại, cô quay mặt sang, vừa định nói gì đó thì hắn lại nở ra nụ cười mê hoặc...

"Hiện tại tôi có chút việc phải đi trước, gặp lại cô sau."

Nói xong, hắn rời khỏi.

Cánh cửa vừa đóng lại cũng chính là lúc nụ cười trên khoé môi hắn biến mất.

Cặp mắt phượng bén như dao cắt bất ngờ sụp xuống, dấy lên một tia đanh thép quỷ quyệt, cả thân thể hắn như đang toả ra một luồng sát khí cảnh cáo những kẻ xung quanh "chớ đến gần".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.