Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 120



Vương Thiên Ân không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, cảm thấy Vương Sâm như hiện tại, dường như sinh ra một sự bất lực, trong lòng hắn cũng nhận thấy, có lẽ là nên dừng lại được rồi.

Thực ra những khi nói chuyện với nhau, trong thâm tâm hắn đã nhiều lần muốn hỏi ông ta...

Đã bao giờ ông ta tự đặt mình vào vị trí của hắn mà nghĩ cho hắn chưa?

Tại sao lại tự ý quyết định hết tất cả mọi thứ mà không cần nghĩ tới cảm nhận của hắn? 

Tại sao lại hi sinh hôn nhân của chính mình? Chẳng phải doanh nhân đều làm việc dựa trên thực lực và trí óc sao? Hà tất phải mang vấn đề hôn sự ra trao đổi? 

Tại sao lại mang nó ra làm cái cớ để thúc đẩy doanh nghiệp? 

Và câu cuối cùng hắn muốn hỏi đó là...

Đã bao giờ ông ta yêu mẹ hắn chưa?

Dù chỉ là động tâm...một chút thôi cũng được?

Rất nhiều câu hỏi từ khi hắn biết nhận thức cho đến hiện tại, vẫn cứ luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn, nhưng vì mối quan hệ không được tốt đẹp nên cảm xúc sớm đã nguội lạnh từ lâu.

Mỗi lần muốn hỏi những điều đó, cổ họng cư nhiên nghẹn ắng, dường như có một tảng đá lớn chắn ngang, khiến hắn không tài nào thốt ra thành lời.

Không gian tĩnh lặng một lúc lâu, chợt...

Hắn hỏi:

"Nếu tôi có thể chứng minh cho ba thấy, tôi hoàn toàn có thể làm cho tập đoàn lớn mạnh mà không cần đến liên hôn doanh nghiệp..."

"Ba sẽ đồng ý để tôi tự quyết định hôn sự của mình chứ?"

Vương Sâm nghe thấy, vẻ mặt khó tránh khỏi có chút thảng thốt, phải hơn nửa ngày sau mới phản ứng lại:

"Hừ! Anh nghĩ việc quản lý một tập đoàn là chuyện dễ dàng lắm sao? Anh nói nghe có vẻ như một trò đùa nhỉ? Anh có biết bên dưới anh là bao nhiêu con người đang sống và làm việc vì đồng lương mà chúng ta trả cho họ không? Chưa nói đến..."

"Tâm huyết của cả gia tộc sao có thể bị huỷ hoại trong tay anh? Liên hôn doanh nghiệp là chuyện hệ trọng, là hình thức duy trì từ đời này sang đời khác, nếu không liên minh thành một tổ chức lớn mạnh, trong tương lai chắc chắn chúng ta sẽ bị Trịnh thị chèn ép! Tôi sẽ không để anh mang tương lai của cả tập đoàn ra làm trò đùa!"

Trên thực tế thì Vương Sâm nói quả không sai, hiện tại nếu xét trên phương diện trong nước, tập đoàn Trịnh thị đang là tập đoàn kinh tế lớn mạnh nhất Trung Hoa Dân Quốc.

Ông ta không dám để hắn mạo hiểm cũng đúng...

Từ trước đến nay, dù cho ông ta có nỗ lực bao nhiêu, hầu như vị trí của tập đoàn vẫn luôn xếp sau Trịnh thị. Điều đáng chú ý chính là trong những năm gần đây, cũng đã nhiều lần Vương Thịnh thành công giành lấy rất nhiều dự án đấu thầu, nhưng doanh số cuối năm vẫn cứ là xê dịch trong khoảng 1 đến 1.5% so với Trịnh thị?

Vương Sâm không biết rốt cuộc ông ta đã bỏ qua điều gì? Cũng không hiểu vì sao cùng là những dự án đấu thầu nhưng Trịnh thị luôn được ưu ái hơn về mọi mặt?

Trong lòng có chút không cam tâm, rõ ràng là dùng thực lực để cạnh tranh, nhưng Trịnh Sởi quỷ kế đa đoan, luôn lợi dụng việc mình có những mối quan hệ xã hội thân thiết hơn với các chủ dự án mà đấu thầu không minh bạch, chính vì vậy, trong quá khứ, Trịnh thị không khó để có thể lấy được giá thầu thấp nhất.

Đây mà gọi là đấu thầu gì chứ?

Sao không trực tiếp đem dâng cho Trịnh Sởi luôn đi!

Thật khiến ông ta tức chết!

"Ba sợ tôi không đấu lại Trịnh Sởi sao?"

Vương Thiên Ân lãnh đạm cười.

"Cả đời tôi làm việc như cái máy còn chưa đấu lại ông ta, anh nghĩ anh là ai? Người chân ướt chân ráo như anh vừa mới ra thương trường, anh bảo tôi làm sao tin tưởng giao trọng trách của cả tập đoàn cho anh đảm đương?"

"Trịnh Sởi ông ta rất mưu lược, để mang được Trịnh thị đứng ở vị trí lớn mạnh như ngày hôm nay, cũng phải qua cả quá trình trầy da tróc vẩy, nói đi cũng phải nói lại, tuy tôi không thích ông ta lắm, nhưng phải công nhận là ông ta rất tài giỏi, rất biết cách vận hành một tổ chức."

Vương Sâm thở dài:

"Anh nghĩ doanh nhân như chúng tôi đứng trên thương trường mấy chục năm, phải đối mặt với biết bao nhiêu biến cố? Người lừa ta gạt, biến động thị trường, kinh tế suy thoái, cổ phiếu tăng giảm, bấy nhiêu đó sự cố, đã có chuyện nào anh từng trải qua? Anh tưởng muốn giữ vững được vị trí như hiện tại là dễ dàng lắm sao?"

"Vậy nếu tôi để ba ra điều kiện thì ba có tin tôi không?"

Điều kiện ư?

Vương Sâm lặng đi một lúc lâu, gương mặt thoắt biến sắc, không nghĩ con trai ông ta như vậy mà ngày hôm nay lại có thể vì một người phụ nữ, đồng ý để ông ta ra điều kiện trước?

Trong quá khứ, loại chuyện này vốn dĩ chưa từng xảy ra!

Vương Sâm nâng chén trà lên nhấp một ngụm, không e dè mà thẳng thừng đáp ứng mong muốn của hắn:

"Được! Nếu trong vòng bốn năm anh có thể đưa tập đoàn từ vị trí tập đoàn tài chính đứng thứ hai ở Trung Quốc, lên vị trí tập đoàn đầu tư tài chính hàng đầu thế giới, ít nhất phải nằm trong top 3 toàn cầu*, thì tôi cam đoan sẽ không can thiệp vào hôn nhân của anh nữa."

Vương Thiên Ân sau khi nghe xong, vẻ mặt vẫn bình thản, khuôn mặt không hề biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt nâu sơ đạm mà thâm thúy, mang đến cho người khác một loại cảm giác thâm sâu khó lường.

Ánh mắt hờ hững, dường như đang suy tính một điều gì đó, một lúc sau lại đột nhiên nở nụ cười, sau đó hắn đưa tầm mắt nhìn về căn nhà bên dưới khung cửa sổ, giọng nói trầm xuống...

"Được thôi..."

"Tôi sẽ không làm ba thất vọng."

Vương Thiên Ân nhẹ nhàng nhíu mày...

"Mong ba hãy nhớ từng lời nói của ngày hôm nay."

Chủ tịch Vương cười nhạt.

Thầm nghĩ, thực ra là vì ngày hôm nay nói chuyện với hắn không quá căng thẳng như những lần trước đó, ông ta cảm thấy cha con có chút hoà hợp, nên tâm trạng cũng không quá khó khăn, nếu hắn đã muốn ông ta thành toàn, ông ta liền để hắn không được toại nguyện.

Một điều kiện thốt ra như thanh kiếm Katana**, cư nhiên chém đứt hết mọi hi vọng của hắn!

Xem hắn như thế nào đạt được?

Vương Sâm cười lớn.

Ông ta cười đứa con trai ngây thơ non dại...

Sao ông ta có thể nói với hắn rằng, điều kiện đó căn bản là không thể thực hiện được?

Nói chính xác hơn là...

Kể cả thời hạn giao dịch có là mười năm đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ không thể nào thực hiện được!

Mục đích thực sự của Vương Sâm chính là muốn hắn nhận ra hiện thực.

Nhận ra thương giới khốc liệt ra sao?

Vốn không hề đơn giản như hắn đã tưởng tượng.

Làm hắn sớm nản chí mà bỏ cuộc, sau đó cam tâm tình nguyện chịu thua, trong lòng sẽ tâm phục khẩu phục, ngoan ngoãn quay trở về Vương gia nghe theo sự sắp đặt của gia tộc.

Song, ông ta còn muốn hắn biết được...

Thế nào là thương trường như chiến trường?

"Haha! Anh yên tâm. Thân là bậc trưởng bối, tôi chắc chắn không nuốt lời. Ngược lại là anh..."

"Vương Thiên Ân Vương đại thiếu gia...Nếu anh không làm được, khi kỳ hạn bốn năm chấm dứt, anh phải lập tức quay trở về đây thực hiện nghĩa vụ con cháu Vương gia theo đúng như những gì anh đã giao ước với tôi."

"Thế nào?"

Vương Sâm nhướn mày...

"Nếu anh đồng ý, chúng ta chính thức bắt đầu cuộc giao dịch vào đầu tháng sau?"

Vương Thiên Ân khẽ nhếch khoé môi, gương mặt lạnh lùng mang theo chút ngông cuồng, trầm thấp đáp lại một tiếng...

"Được."

...

(*) Trên toàn thế giới.

(**) Katana là loại Đao Nhật nihontō truyền thống, hình dáng dài, hơi cong, chỉ có một lưỡi thép duy nhất và vô cùng bén, hay còn được gọi là biểu tượng của Samurai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.