Vương Thiên Ân châm một điếu xì gà, vòng khói bạc vây hãm lấy gương mặt anh tuấn, lúc sáng lúc tối, chân trái đặt lên đùi phải, thờ ơ nhìn Cố Trạch Viễn, hàn ý tản ra nơi đáy mắt hắn, thâm sâu, u tịch, gần như có thể nhấn chìm người ta...
"Vương...Vương thiếu..."
"Cậu đang đùa có phải không? Chúng ta chơi vui vẻ thôi mà?"
Cố Trạch Viễn cười giả lả.
"Hà tất phải căng thẳng như vậy?"
Vương Thiên Ân rút điếu xì gà ra khỏi miệng, nhẹ nhàng cười...
"Tôi không hứng thú với những điều nhàm chán."
Thằng nhãi này...rốt cuộc là này muốn giở trò gì?
Cố Trạch Viễn tự trấn an, hơi thở càng lúc càng nặng nề...
Không hiểu vì sao kẻ trước mặt chỉ là một thằng ranh đáng tuổi con trai ông ta, nhưng hiện tại lại khiến ông ta cảm thấy có chút sợ hãi, cảm giác như bị ma quỷ ghé thăm.
Cả thân thể hắn toát ra một sự bất cần đến đáng sợ, như thể mạng sống là cỏ rác, hắn không xem sự sống ra gì, cũng giống như không hề coi trọng mạng sống của chính mình.
Cố Trạch Viễn trầm ngâm, ông ta nhìn thật kỹ kẻ trước mặt...
Ông ta cảm nhận được, giờ phút này, Vương Thiên Ân đang ung dung rít xì gà, hắn nhắm mí mắt lại, tựa hồ đang cảm nhận một bản nhạc giao hưởng du dương, chỉ nhìn thấy hàng mi dài dày dặn, không nhìn thấy ánh mắt hắn khiến cho ông ta thở dễ dàng hơn một chút.
Cố Trạch Viễn theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt...
Không thể không thừa nhận, thằng ranh mà ông ta xem là nhãi nhép này có đôi mắt sắc bén như thể gắn vũ khí xấu xa vào vậy.
Hừ! Dù sao cũng là địa bàn của mình...
Kiểu gì chả thắng!
Cố Trạch Viễn này mà lại đi sợ một thằng oắt con như mày sao?
Chả biết lúc tao gây dựng cơ đồ, mày đã biết đi chưa? Hay vẫn còn đang bú bình?
Nghĩ đến đây, Cố Trạch Viễn bất giác nở ra một nụ cười gian tà, ánh mắt dấy lên một tia hiểm ác...
Nếu đã muốn cược lớn thì ông đây sẽ dạy cho mày biết thế là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Thằng ranh xấc láo!
Vương Thiên Ân vốn đang nhắm mắt, bất thình lình lại mở mắt, ánh mắt bất giác chọc thẳng vào khuôn mặt thoắt biến sắc của Cố Trạch Viễn, ông ta vừa định cất lời thì hắn đã lên tiếng...
"Không cược mạng nữa cũng được. Đổi một thứ khác tương xứng..."
Đáy mắt Vương Thiên Ân nổi lên ý cười sâu sa không thể lường trước...
"Cổ phần chẳng hạn?"
Hắn cười lạnh.
"Nếu tôi thắng, ông sẽ chuyển nhượng sòng bạc này cho tôi. Ngược lại..."
Vương Thiên Ân rít một hơi, phả ra làn khói hư ảo hoà vào bầu không khí, ghì mạnh xì gà vào gạt tàn...
"Nếu tôi thua, tôi lập tức sang tên 40% cổ phần tôi hiện có trong tập đoàn cho ông."
"Thế nào?"
Vương Thiên Ân nhướn một bên mày ranh ma...
"Có muốn chơi tiếp không?"
Tận 40% ư?
Vậy há chẳng phải là cho không mình cái ghế tổng giám đốc rồi sao?
Thằng nhãi này bị điên rồi à?
Đây là thể loại gì đây? Phá gia chi tử* cấp cao sao?
Bất giác, trong đầu Cố Trạch Viễn hiện lên hàng loạt nghi vấn. Ông ta thật không thể tin được Vương Thiên Ân lại dám mạo hiểm đến vậy?
Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng!
Được biết nội bộ tập đoàn tài chính Vương Thịnh bao gồm Vương Sâm, Vương Thiên Ân và nhiều cổ đông lớn nhỏ khác, riêng chỉ với Vương Sâm đã là 45% cổ phần, Vương Thiên Ân 40%, còn lại 15% cổ phần được rải rác ở các cổ đông trong hội đồng, nếu hắn đã đề nghị như vậy, tức là đang muốn mở đường cho ông ta ngồi vào ban hội đồng quản trị của tập đoàn.
Miếng mồi ngon dâng tận miệng thế này...
Sao ông ta có thể bỏ qua?
Cố Trạch Viễn đột nhiên cười ha hả.
Ông ta vỗ tay vài cái như thể tuyên dương điều kiện của Vương Thiên Ân, cảm thấy ý tưởng này rất kích thích, quả thật không tồi, nhưng thực chất là đang muốn mỉa mai hắn rất ư là ngu xuẩn!
Đây vốn dĩ là địa bàn của ông ta, trước đó còn làm hắn thua liền mấy ván. Hiện tại tiền thua cược đã lên đến mười tỷ (≈ 35 ngàn tỷ). Cố Trạch Viễn cũng không biết Vương Thiên Ân lấy đâu ra động lực để cược lớn đến vậy?
Đồng ý sòng bạc này là sòng bạc lớn nhất Hong Kong, nhưng nếu so giá trị ra thì gần nửa cổ phần của tập đoàn Vương Thịnh kia vẫn hơn hẳn sòng bạc này của ông ta.
Cố Trạch Viễn híp mắt suy ngẫm, nét mặt lộ vẻ đăm chiêu.
Qua vài phút, cuối cùng cũng quyết định...
"Được! Nếu Vương thiếu đã muốn chơi lớn thì chúng ta cùng cược. Tôi chỉ muốn nhắc cho cậu nhớ. Loại điều kiện này giá trị không hề nhỏ, nếu đã muốn đánh đổi thì chúng ta cần viết cam kết, lăn tay điểm chỉ. Vương thiếu...nếu cậu đồng ý, tôi lập tức cho người lập cam kết!"
Vương Thiên Ân bày ra bộ dạng uể oải, lên tiếng đáp lại.
"Được thôi...Cố tiên sinh minh bạch, tôi nào dám trái ý."
Qua vài phút, sau khi cả hai bên cùng làm bản cam kết, nét chữ đều là chữ ghi tay của Vương Thiên Ân và Cố Trạch Viễn, có người chứng thực, giám định, hai bên là luật sư đại diện cho hai phía, cam kết được lập ra dựa trên những điều kiện được đặt ra trước đó.
Cả hai đều đồng thuận, không cưỡng chế hay ép buộc.
Thời khắc lăn tay điểm chỉ, Cố Trạch Viễn dường như không cần nghĩ, quay sang, nhìn thấy tên luật sư gật đầu chắc nịch, ông ta cũng cười nham hiểm với hắn, sau đó mở nắp bút ký vào.
Ở phía đối diện...
Chu Hạch Sắc đọc qua một lượt rồi đưa sang Vương Thiên Ân.
"Vương thiếu..."
Ông ấy nhìn hắn, khẽ gật đầu, nhìn thấy vậy, Vương Thiên Ân đưa bàn tay phải lên, Lục Tư Thành đánh mắt, lập tức tiến lại, cúi người đầy cung kính, hai tay dâng lên chiếc bút máy được làm từ vàng trắng, nắp bút chạm khắc một con rồng tinh xảo uốn quanh, được tạo nên từ hai trăm bảy mươi ba viên hồng ngọc tinh xảo.
Chưa cần săm soi kĩ lưỡng, chỉ mới nhìn sơ qua mà đã khiến cả căn phòng ai nấy đều trầm trồ trước sự lấp lánh của nó, chiếc bút được phản chiếu tuyệt mỹ dưới ánh đèn pha lê, phút chốc khiến cả đám người của Cố Trạch Viễn nhìn chằm chằm, không tránh khỏi có chút loá mắt trước sự xa hoa vô độ này.
Cả hai ký tên, đồng thời đẩy cam kết sang trao đổi.
Song, Cố Trạch Viễn đứng lên, hoà nhã chìa tay ra, cười ẩn ý...
"Vương thiếu, chúc cậu may mắn."
Vương Thiên Ân một tay đặt trong túi quần, thư thả đứng lên, hắn ngạo nghễ bắt lấy, cư nhiên nhếch mép cười...
...
(*): Chỉ những đứa con làm tan nát tài sản của gia đình, cũng dùng để chỉ kẻ ăn chơi hoang toàng khiến cơ nghiệp (cơ đồ) gia đình tán gia bại sản.