Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 140



Buổi sáng chủ nhật, tiết trời âm u, khi Uyển Đình Nhu mở mắt thì đã không nhìn thấy Vương Thiên Ân nữa...

Có lẽ, hắn đã thức dậy từ sớm?

Cô chậm rãi ngồi dậy, đêm qua thật sự hãi hùng, hắn muốn cô nằm cạnh hắn, loại chuyện hoang đường này, từ trước đến nay vốn dĩ là chưa từng xảy ra, vậy mà đêm hôm qua lại có thể diễn ra một cách đột ngột và tự nhiên như vậy?

Chưa kể đến việc cô dám cả gan để một người đàn ông tá túc lại trong nhà đã là rất "can đảm" rồi, hiện tại lại còn ngủ cùng hắn?

Nếu bà biết được, thật không biết sẽ kích động ra sao?

Có khi bà sẽ đánh gãy chân cô cũng nên?

Uyển Đình Nhu bất giác rùng mình, thần sắc phút chốc đã đỏ như một quả táo chín.

Chợt nhớ lại tối qua, khi khuôn mặt tuấn mỹ của hắn áp sát vào bờ vai mảnh khảnh của cô, ngủ yên như một con mèo lớn ngoan ngoãn, trong lòng cô bỗng cảm thấy nóng hừng hực, nhịp tim cũng theo đó mà dồn dập liên hồi...

Tầm mắt vô thức liếc xuống cánh tay của người đàn ông đang vắt ngang bụng cô như dây leo quấn quanh, cư nhiên rúc vào người cô giống như sợ cô sẽ không giữ lời mà rời khỏi.

Trong lòng bỗng trỗi dậy một cảm giác ấm áp khó tả?

Suốt cả buổi tối có những lúc không kìm được lòng mà chạm nhẹ lên mặt hắn một cái, cô muốn xác thực xem đây có phải là sự thật hay không?

Song, hắn đã thật sự giữ đúng lời hứa, chỉ cần cô chịu nằm cạnh hắn, để hắn yên ổn có giấc ngủ ngon, hắn chắc chắn sẽ không quấy phá cô nữa, nằm trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng Đình Nhu cũng có thể chìm vào giấc ngủ...

...

Uyển Đình Nhu vươn vai đi xuống nhà, chưa vội quét tầm mắt nhìn quanh, cô đã đi đến bên chiếc bàn trong phòng khách ngồi xuống, rót cho mình một ly nước, mùa đông lạnh lẽo luôn khiến cho cổ họng cô cảm thấy khô rát khó chịu.

Vương Thiên Ân đang nấu ăn trong bếp, quay lưng lại nhìn thấy cô, hắn đã cố ý hỏi...

"Dậy rồi sao, đêm qua ngủ có ngon không?"

Đình Nhu không kịp phản ứng, khi nghe thấy câu hỏi đó, không tránh khỏi bị sặc một cái, suýt thì phun cả ra ngoài.

Cô lật đật rút vài tấm khăn giấy ra lau xung quanh, chậm chậm lên áo lẫn khoé môi.

Bao nhiêu hình ảnh đều bị bắt trọn, đáy mắt Vương Thiên Ân loé lên một tia ma mãnh, hắn nghiêng người tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, thích thú ngắm nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa...

Vương Thiên Ân xoay người, ung dung đi vào trong bếp, nấu nốt phần nguyên liệu còn đang dang dở, dọn ra bữa sáng thịnh soạn.

Uyển Đình Nhu ngồi đó, trầm ngâm một lúc lâu, sau hồi nghe thấy hắn gọi tên, cô mới định thần đi vào.

"Ăn nhiều vào, em gái của tôi..."

Vương Thiên Ân gắp cho cô một miếng thịt bò cùng một ít rau xanh, đặt miếng thịt bò vào trong, cuộn lại...

"Em gầy quá đấy."

Đình Nhu gật đầu một cái, vừa định nói gì đó thì di động trên mặt bàn lại rung lên...

Cô dời tay, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh. Bầu không khí hoà hợp bất ngờ biến mất khiến Vương Thiên Ân có chút khó chịu, ấn đường bất giác chau lại.

Dường như, càng lúc hắn càng trở nên quyến luyến những khoảnh khắc được ở cạnh cô, thật sự ích kỷ đến mức không muốn bất kì ai cắt ngang, giống như muốn mang cô gói gọn bên mình, không cho phép bất cứ một ai được phép phá vỡ thời gian khi hắn ở cùng cô.

Cuộc gọi tới từ một số lạ, Uyển Đình Nhu vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nói có chút ngập ngừng...

"Xin...xin chào, Đình Nhu có phải không? Chuyện hôm trước anh nói, em có thể suy nghĩ lại, anh không ngại em có anh trai, nếu em đồng ý, chúng ta sẽ cùng nhau thuyết phục anh trai em thành toàn cho chúng ta, còn nữa, anh sẽ chăm chỉ làm việc, tiết kiệm thật nhiều tiền để lo cho em sau này, trong khoảng thời gian đó, chúng ta có thể cùng nhau đợi bà em tỉnh lại rồi nói với bà, em...em thấy có được không? Cả đêm qua, anh đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định gọi cho em, nếu em..."

"Tôi không đồng ý!"

Âu Dương Tu còn chưa kịp nói hết, Vương Thiên Ân đã giật mạnh chiếc điện thoại trên tay Đình Nhu áp vào tai hắn, giọng nói lạnh lùng mang theo sự kiên quyết truyền đến như muốn đóng băng cả đầu dây bên kia.

Dứt lời, hắn gắt gao ấn mạnh vào nút "kết thúc", để lại Đình Nhu vẫn còn đang ngây ngốc nhìn theo, cô nhìn chằm chằm hắn như thể đang chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ, nhất thời cũng không biết phải phản ứng ra sao?

Cô không dám hỏi hắn, loại hành động tuỳ tiện này, nếu không phải là người yêu của nhau thì còn có thể là gì?

Hình ảnh một người cha nghiêm khắc đang không muốn con gái mình có bạn trai sao?

Cô tự hỏi, sao hắn lại tự dưng cộc cằn thế nhỉ?

Chẳng phải dạo thời gian gần đây, hắn đã trở nên ôn nhu hơn rất nhiều rồi sao?

Mặc dù vừa rồi Đình Nhu không bật loa ngoài, nhưng vì Vương Thiên Ân ngồi gần nên vẫn có thể nghe thấy một số âm thanh bên trong, nói là một số nhưng hầu như là nghe được gần hết nội dung cuộc gọi.

Dập máy đã một lúc lâu, thấy tốc độ ăn của cô có vẻ chậm, Vương Thiên Ân không vui nói...

"Em thích tên đó sao?"

Thấy Đình Nhu có vẻ ngập ngừng, ánh mắt cũng có vài phần lảng tránh, cô vừa mới cất lên hai tiếng "Em không...", thì hắn lại nói xen vào...

"Hành động của tôi làm em không vui?"

"Không phải! A Hạo, em..."

Uyển Đình Nhu ngẩng mặt, liền vội vã xua tay.

"Em không trách anh, nhưng em..."

Cô khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy, dừng khoảng chừng vài giây mới hít một hơi thật sâu, dường như lấy hết can đảm thu vào trong lồng ngực, thở nhẹ ra một hơi...

"Em có thể hỏi anh một câu được không?"

Vương Thiên Ân có hơi không vui nhìn cô, đôi mắt nâu thâm sâu như biển khóa lại hình ảnh xinh đẹp có hơi run run của Đình Nhu vào trong đáy mắt, âm trầm đáp...

"Em muốn hỏi gì?"

Đôi mắt đẹp của Đình Nhu ẩn chứa sự nghi vấn, cô nhìn hắn, mi tâm không hề động đậy, hai bàn tay vô thức bấu vào tà váy, cuối cùng cũng quyết định bật ra thành tiếng...

"Sao đột nhiên anh lại nổi giận như vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.