Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 147



Vương Thiên Ân trước khi đi còn dặn dò cô ngoan ngoãn ở trong nhà đợi hắn, không cần ra trước cửa, chỉ cần ngồi đây là được.

Nhìn theo bóng lưng hắn, khoé môi cô vô thức cong lên, nở ra nụ cười ngọt ngào, nụ cười của sự hạnh phúc, giống như mang theo ánh sáng của cầu vồng, vô cùng rực rỡ. 

Uyển Đình Nhu khẽ đưa tay chạm lên trái tim.

Phải nói là từ khi sinh ra đến giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình thích một người khác giới nào nhiều đến vậy, cô dường như sắp nổ tung vì hắn rồi...

Người đàn ông này, giống như tia nắng ấm áp len lỏi vào sâu trong trái tim thiếu nữ đơn thuần của cô.

Một đĩa sủi cảo và một phần bánh trôi cũng đủ làm cô vui vẻ đến vậy?

Đình Nhu tự vấn lòng mình, cô muốn tự mình tìm kiếm đáp án. Dường như trôi qua cả thập kỷ, song, cô mới cong môi...

Không phải... 

Không phải là vì đồ ăn ngon.

Là tất cả mọi thứ!

Đúng vậy!

Chỉ cần là điều hắn làm cho cô, cô đều sẽ thích.

...

Hôm nay là Đông Chí, chả trách quán bánh trôi này lại đông đúc đến vậy.

Chiếc Ghost màu đen dừng ven đường, Vương Thiên Ân vừa bước xuống đã thấy một đám người xếp hàng dài trước cửa quán không lớn không nhỏ.

Hắn nhìn đồng hồ, bước tới.

Phía trước có hai cô gái trẻ trung cũng xếp hàng tại đấy. Một cô chợt thúc lưng cô gái còn lại, nhỏ tiếng hỏi...

"Cậu nhìn kìa! Kia có phải là Vương thiếu không?"

"Vương thiếu?"

Cô bé kia quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc...

"Ý cậu là Vương thiếu Vương Thiên Ân sao?"

"Phải! Phải! Chính là người đó."

Cô gái kia gật đầu lia địa.

"Sao có thể chứ?"

Cô nàng phản bác.

"Chắc chỉ là dáng vẻ giống nhau thôi? Làm sao Vương thiếu lại có thể đích thân tới trước cửa hàng nhỏ để này xếp hàng mua bánh trôi được chứ?"

Thấy cô bạn ngờ vực, cô nàng kia lại quyết đưa ra bằng chứng làm cho bạn mình phải tâm phục khẩu phục... 

"Cậu xem chiếc xe dừng ở gần đó kìa. Đó là chiếc Rolls-Royce Ghost phiên bản kỷ niệm trăm năm đó! Toàn thế giới chỉ có một chiếc thôi! Nghe nói đấy là xe của Vương thiếu Vương Thiên Ân, cái này chắc không sai đâu nhỉ?"

"Ôi trời ơi! Đúng... Đúng rồi! Cậu mau nhéo mình một cái đi! Để xem có phải mình đang nằm mơ không? Không ngờ ở đây mà cũng gặp được nam thần. À không...là nhân vật tầm cỡ siêu cấp đẹp trai mới đúng! Thật thích quá đi!"

Cả hai cô nàng ríu rít như chim non, người che tay, người bụm miệng cười cười nói nói, sớm cũng đã truyền đến tai Vương Thiên Ân.

Lục Tư Thành đang ngó quanh canh chừng, bỗng, Vương Thiên Ân lườm mắt, lạnh lùng hỏi...

"Mercerdes Benz đâu? Tại sao lại đi Ghost?"

Lục Tư Thành nghe thấy Vương Thiên Ân gọi tên, dù không làm gì chột dạ nhưng cũng bất giác giật mình...

"Dạ, hôm nay là ngày tôi lên xưởng lấy xe, thưa Vương thiếu."

Vương Thiên Ân nghe thấy vậy, liền không hỏi gì thêm, Lục Tư Thành cũng theo đó mà thở phào một hơi.

Đương nhiên là hắn nhớ, Vương thiếu đã dặn, nếu không phải vì lý do công việc liên quan đến tập đoàn, tuyệt đối không được phép đi chiếc xe cá nhân đó trong khoảng thời gian hắn vẫn còn sinh sống ở đây, Lục Tư Thành sao có thể dám trái ý?

Chỉ là hôm nay Mercerdes Benz rẻ tiền kia vì một số hư hỏng nên phải mang đi sửa chữa, hắn mới mang chiếc Rolls-Royce Ghost này ra hộ tống đại boss xuống phố.

Người đứng xếp hàng trước cửa quán rất dài, nhưng Vương Thiên Ân không hề sai người đi mua thay, hơn nữa cũng không bảo người chen ngang phía trước.

Khoảng bốn mươi lăm phút trôi qua, rốt cuộc hắn cũng mua được bánh trôi bốn vị mà Đình Nhu nói muốn ăn.

Nhìn thấy Vương Thiên Ân định đi, hai cô gái núp dưới tán cây vừa trồng cây si vừa nói...

"Không ngờ Vương thiếu vậy mà lại kiên nhẫn xếp hàng mua loại đồ ăn vặt này. Mình và nam thần của mình cùng ăn một món ăn vặt đây này!"

"Cậu vừa vừa thôi, không thấy anh ấy chỉ mua một phần thôi sao? Chắc không phải bản thân anh ấy muốn ăn đâu."

"Hình như đúng là vậy nha! Loại đồ ngọt ngày chỉ có con gái thích, anh ấy mua cho ai?"

"Đường đường là Vương thiếu Vương Thiên Ân mà lại phải nhọc công xếp hàng mua loại đồ ăn này, nhất định là mua cho phụ nữ! Cậu nói xem, có phải Vương thiếu có người phụ nữ khác ở bên ngoài không?"

"Chắc không đâu... Cậu không nhớ tin tức về Hàn Tư Kỳ khi trước đây sao? Anh ấy vì chia tay với cô ta mà trở thành thiếu gia ăn chơi trác táng nhất Bar Kim Cát, ắt hẳn anh ấy phải rất buồn, rất hận nên mới trở nên sa sút như vậy."

"Cậu nói phải ha! Nhưng mà khoan đã..."

Cô nàng kia nhướn mày, vuốt vuốt cằm...

"Dạo gần đây không phải anh ấy đã biệt tích tăm hơi khỏi giới thượng lưu sao? Chắc cũng phải cả năm rồi chúng ta không nghe thấy giới báo chí nhắc đến anh ấy đấy?"

"Cậu nhớ kĩ lại xem, kỳ đó tạp chí lá cải còn đưa tin nói anh ấy mất tích, sau đó chủ tịch Vương Sâm phải lên tiếng xác nhận, ông ta nói anh ấy không qua nước ngoài cũng chẳng phải mất tích gì cả, chẳng qua là do bọn họ nghiệp dư nên mới không thể tìm thấy anh ấy mà thôi."

"Phải ha!"

Cô bạn mắt mở to thốt lên một tiếng.

"Cậu nhắc mình mới nhớ đó!"

"Vậy mà hôm nay chúng ta lại may mắn gặp được anh ấy ở đây, thật đúng là duyên phận mà!"

Nghe thấy vậy, cô nàng kia liền bĩu môi...

"Thôi đi cô nương, người ta là đi mua bánh trôi cho bạn gái, trường hợp xấu hơn thì chắc âm thầm lấy vợ rồi cũng không chừng, ở đó mà mơ với chả mộng. Biết đâu vài hôm nữa chúng ta sẽ lại thấy bài báo nói về Vương Thiếu Vương Thiên Ân quay trở lại sau thời gian vắng bóng cũng nên?"

"Tôi thật ghen tỵ quá đi! Ai mà lại có diễm phúc được Vương thiếu Vương Thiên Ân đích thân xếp hàng mua đồ ăn vặt cho vậy?"

Cô nàng mặt tròn nhún vai...

"Chắc có lẽ lại là chân dài nào đó trong giới giải trí..."

Hai cô gái mải mê nói chuyện với nhau mà không hề để ý, ở ngay bên cạnh còn đang có một gã đeo kính râm từ nãy đến giờ vẫn đang đứng nép vào nghe ngóng câu chuyện...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.