Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 148



Tiếng cửa chính đẩy vào, dường như Vương Thiên Ân trở về, có vẻ đã trôi qua hơn một giờ đồng hồ.

Uyển Đình Nhu ngồi ở sô pha. Cô nhìn Vương Thiên Ân sau khi vào cửa thì lấy bánh trôi mới mua đặt lên chiếc bàn ở trong bếp, mở túi, tháo nắp hộp nhựa ra.

"Mua được thật sao? Anh đã xếp hàng lâu lắm phải không?"

Vừa ngửi thấy mùi thơm, Đình Nhu đã đứng dậy tiến sát đến.

Mùi vị vừa thơm vừa thanh ngọt bay trong không khí. Đã hơn một năm rồi cô chưa nếm lại mùi vị của bánh trôi, chỉ ngửi thôi mà đã thấy ngọt tận tim.

"Không lâu lắm. Em thích ăn kiểu đồ ăn vặt này ư?"

Vương Thiên Ân không lấy thìa cho cô mà chỉ giúp cô mở nắp, nhìn một cái.

Hắn thấy dáng vẻ sáp đến gần như muốn ăn ngay của cô mà không khỏi cười khẽ.

"Mẹ Ngọc quản em rất nghiêm, em không có nhiều cơ hội được ăn đồ ăn vặt loại này. Mẹ nói đường ruột em yếu nên loại đồ ăn vặt sẽ làm em bị đau bụng. Có hai lần tình cờ được ăn, đến giờ em vẫn nhớ mãi mùi vị ấy."

Đình Nhu vừa nói xong lại ngửi một cái, giơ tay lên phía trên hộp, quạt quạt hương thơm về phía mũi mình.

"Coi chừng nóng, ngồi xuống trước đã."

Vương Thiên Ân trầm thấp nói.

Đình Nhu gật đầu một cái, nghe lời ngồi ngay ngắn lại. Cô còn nghĩ rằng hắn để cô chờ thức ăn nguội chút rồi mới ăn, không ngờ hắn lại múc bánh trôi vào cái bát đặt bên cạnh, thổi nhẹ, sau khi để nguội vài giây thì hắn tiến lại gần, múc một thìa đút tới miệng cô.

"Ăn đi, hết nóng rồi."

Đình Nhu bất giác giật mình, cô nhìn hắn, nhưng chỉ nhìn trong chốc lát, sau đó há miệng nuốt bánh trôi trước ánh mắt dịu dàng của hắn.

Thật ngọt, thật ấm, dường như trái tim cô cũng vì vị ngọt vị ấm này mà trào dâng vô số bong bóng màu hồng.

Cho đến khi hắn lại đút một thìa tới nữa, Đình Nhu nuốt xong liền vội nói...

"Em tự ăn được mà."

"Không sao, ngoan ngoãn ăn hết là được."

Hắn nói xong, lại đút cho cô một thìa nữa.

Mỗi một thìa Vương Thiên Ân đút cho cô vừa có bánh vừa có nước, không quá khô cũng không quá ướt, nhiệt độ vừa phải, rất ngọt nhưng không ngấy.

Đình Nhu cắn bánh trôi trong miệng...

"Ăn đồ ăn thôi mà, việc đơn giản như vậy em sẽ không làm hỏng nhé."

Đình Nhu vừa nhai vừa cười khúc khích như đứa trẻ, cô khẽ khều khều cùi chỏ vào người hắn.

"Anh nói xem, sao em lại làm mình bị bỏng được chứ?"

Vương Thiên Ân cười nhạt, lại vươn tay gõ nhẹ lên thái dương cô một cái...

"Bởi vì em rất ngốc."

"Anh...!!?"

Uyển Đình Nhu miệng bị nhét đầy bánh trôi, nhất thời chẳng thể mở miệng oán giận được. Cô há miệng ú ớ, nhưng bị ánh mắt Vương Thiên Ân nhìn chằm chằm nên đành im bặt.

"Ăn đi, đừng nói chuyện."

"Anh...cố ý!!! Ưm..."

Bụng dạ người này quá thâm sâu khó lường, hắn vì không muốn cô nói chuyện nên mới đút vào miệng cô nhiều như vậy. Cô vừa định mở miệng ra thì hắn lại đút thêm một thìa.

Rốt cuộc hắn mua cho cô mấy phần bánh trôi vậy?

Một bát chỉ có bốn cái bánh trôi, chẳng lẽ hắn đặc biệt mua mười mấy bát, đút đến khi cô no căng?

...

Sau khi ăn no, Uyển Đình Nhu thật không thể thở nổi, chưa bao giờ cô cảm giác bụng mình lại căng cứng đến vậy, quả thật không thể nhét thêm bất kì thứ gì, nếu không cô sẽ nôn ra mất.

"Này..."

Uyển Đình Nhu thở nặng nề.

"Anh là mua bù cho những khi em không được ăn sao?"

Vương Thiên Ân không nói gì, chỉ nhếch mép cười.

Chợt, tiếng chuông di dộng vang lên, cư nhiên cắt ngang qua ánh mắt của cả hai.

Là Lục Tư Thành.

Vương Thiên Ân bắt máy, không nói gì, chỉ đặt di động lên tai...

"Vương thiếu, tầm vài phút nữa người sẽ đến."

Uyển Đình Nhu ngồi đó, cô nhìn hắn, có hơi thắc mắc tại sao hắn nghe điện thoại mà lại không trả lời, cũng chẳng buồn "A lô", sắc mặt cũng từ đang vui vẻ mà sau khi nghe cú điện thoại, lập tức biến thành lạnh băng?

Đối phương đã nói đến chuyện gì sao?

Nhưng là chuyện gì?

Có nghiêm trọng lắm không?

Nghĩ vậy, Uyển Đình Nhu liền hỏi, ánh mắt khẽ động...

"A Hạo, có chuyện gì sao?"

Vương Thiên Ân nghe thấy cô hỏi, vừa dập máy, đôi môi hắn đã cong lên, nhàn nhạt đáp lại...

"Không có gì, tôi đi ra ngoài có chút việc..."

Nói xong, Vương Thiên Ân cầm lấy chiếc áo khoác, không đợi đến khi cô đáp lại, hắn đã đi thẳng ra ngoài, gần đến cửa liền xoay người nhìn cô, cười nhạt...

"Lát nữa tôi về, em ngủ đi, không cần đợi tôi."

...

HAI TIẾNG TRƯỚC...

"Rồi, rồi, tôi biết rồi, cô cứ nói mãi, từ trước đến đây, Thẩm Trí Trung này làm việc đã bao giờ khiến cô phải thất vọng chưa?"

Gã đàn ông ăn mặc kín đáo từ đầu đến chân, miệng đeo khẩu trang, mắt đeo kính râm đang thập thò, rình rập trước cửa tiệm bán đồ ăn vặt.

"Sao tôi có thể sai được chứ?"

Người phụ nữ đầu dây bên kia nghe đến đây thì vô cùng sửng sốt, cô ta đã nói một điều gì đó, dường như là không tin lời Thẩm Trí Trung nói, còn mắng ông ta, rõ là mắt có vấn đề mới nhầm lẫn một cách hoang đường như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.