Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 166



Vương Thiên Ân dường như đã mất hết kiên nhẫn, hắn cố gắng không để bản thân mình sinh ra cảm xúc kích động trước đám vệ sĩ kia, nhưng khi vừa định đứng lên, một đám người đã nhanh chóng bước tới chặn lại...

"Vương thiếu, thật thứ lỗi chúng tôi thất lễ, trong bản cam kết chúng tôi nhận được từ chủ tịch, điều khoản thứ ba trong số năm điều khoản, ba tiếng trước khi lên máy bay, ngoại trừ Uyển tiểu thư kia tới đây gặp ngài, nếu không, ngài sẽ không được bước ra khỏi đây dù chỉ là nửa bước!"

Vương Thiên Ân thoáng ngạc nhiên, vội giật lấy tấm giấy chăm chú đọc thật kĩ...

Chết tiệt!

Hắn thật không thể tin được trước đó trên bản cam kết còn có điều khoản này?

Vương Thiên Ân nghiến răng, bấu mạnh vào bản cam kết, quay lưng liền bất cần vứt nó bay đi, một tên vệ sĩ nhanh chân chạy đến nhặt lên.

Vương Thiên Ân cười khẩy.

Chỉ trách bản thân khinh suất, giờ phút này có muốn nuốt lời cũng đã muộn.

Vương Thiên Ân ngồi xuống bàn, hai tay đen xen vào nhau, đôi mắt phượng dần khép lại...

Tiểu Uyển... Em đang ở đâu? Tại sao còn chưa tới?

Bản cam kết giấy trắng mực đen, rõ ràng dấu vân tay được ấn bằng mực đỏ trên đó là của hắn, bên cạnh còn có cả dấu vân tay của Vương Sâm.

Cả hai mỗi người giữ một bản nên hắn không phục cũng đành phải chấp nhận.

Vương Thiên Ân nghiến răng, đúng là hắn đã xem thường tác phong làm việc của ba hắn quá rồi.

Giờ phút này, ngoại trừ chờ đợi ra, hắn cũng không thể làm gì khác, điều lệ đã được ban ra, nếu dám chống đối, hậu quả sẽ nguy hiểm khôn lường.

Vương Thiên Ân chậm rãi đến bên lan can, ung dung châm một điếu xì gà đưa lên miệng, nhìn về một nơi xa xăm trong thành phố, đôi mắt sắc bén thờ ơ đến lạnh lùng.

Nhìn thấy vậy, cả hai người Lục Tư Thành và Chu Hạch Sắc đồng thời nhìn nhau, song, thư ký Chu khẽ hất cằm, ra hiệu Lục Tư Thành đến bên cạnh.

Lục Tư Thành gật đầu liền bước đến, vừa định mở miệng thì Vương Thiên Ân đã trầm thấp...

"Chú Lục..."

Hắn rít một hơi xì gà, lãnh đạm nói một câu...

"Nếu ba mươi phút nữa cô ấy vẫn không đến, tôi sẽ bắn chết đám người kia để ra khỏi đây!''

Bắn chết? Hơn mười tên vệ sĩ đó sao?

Vương thiếu đúng là điên rồi!

Lục Tư Thành nghe Vương Thiên Ân nói mà thần sắc trên khuôn mặt bỗng hoá tái mét, rõ ràng đây không phải là chuyện của hắn nhưng khi nghe Vương Thiên Ân lạnh nhạt thốt ra câu nói đó, không hiểu sao cổ họng hắn vô thức chạy xuống một ngụm nước bọt, phải qua hồi lâu, hắn mới hít một thật hơi sâu, dường như lấy hết can đảm để nói...

"Vư... Vương thiếu."

Lục Tư Thành cười cười, cố giảm bớt bầu không khí căng thẳng...

"Tôi nghĩ ngài không nên làm vậy đâu."

Vương Thiên Ân quét mắt nhìn sang, ánh mắt sắc bén cơ hồ bóp chết Lục Tư Thành.

Lạy Chúa... Xin hãy che chở cho con.

Lục Tư Thành run run, cố nói tròn câu...

"Không phải tôi muốn ngăn cản ngài, nhưng mà Vương thiếu, ngài không nhớ chuyện tương tự đã xảy ra với cô Hàn Tư Kỳ cách đây ba năm trước sao?"

"Cái gì?"

Đoạn nói tới đây, Lục Tư Thành bắt được ánh mắt của Vương Thiên Ân, bất giác mím môi, ngậm miệng lại, nửa chữ cũng không dám nói tiếp.

Chết thật! Hắn đúng là chán sống rồi, để ngăn không cho Vương Thiên Ân trở nên mất nhân tính mà dám lấy chuyện cấm kị của hắn ra để làm ví dụ.

Đúng là tự mình tìm đường chết!

Lục Tư Thành cắn chặt răng, ngăn không để cho hai hàm răng va đập nhau.

Vương Thiên Ân quả thật muốn nhai sống tên họ Lục này, nhưng khi nghe hắn nhắc lại chuyện cũ, bất chợt cũng khiến Vương Thiên Ân vô thức nhớ lại...

Chuyện cách đây ba năm trước, Vương Sâm vì ngăn cản hắn và Hàn Tư Kỳ yêu nhau, ngày cả hai gia tộc Trịnh - Vương tổ chức tiệc gia đình nhằm hướng đến liên hôn, ông ta đã từng đến gặp trực tiếp Hàn Tư Kỳ và đe doạ, ngăn không cho cô ta làm loạn, ông ta thừa biết, Hàn Tư Kỳ là người phụ nữ tâm cơ, cô ta luôn muốn tung ra tin đồn thất thiệt với cánh báo chí, hay giả làm kẻ đáng thương trong mối quan hệ này, nhằm làm tiền đề để thúc đẩy sự nghiệp trong giới giải trí của cô ta.

Chính vì vậy, Vương Sâm muốn cả hai phải cắt đứt, nhưng vì Hàn Tư Kỳ không đồng ý nên đã bị ông ta thẳng tay bắn một phát vào chân phải để cảnh cáo.

Đoạn ra về, ông ta còn cố ý nói thêm một câu...

"Nếu cô còn không hiểu chuyện thì lần sau... chắc chắn sẽ không chỉ là một chân phải!"

Nói xong, Vương Sâm cho người đem một chiếc va li đưa tới trước mặt Hàn Tư Kỳ, mở ra bên trong là những sấp tiền đô dày cộm, ướm chừng khoảng mười triệu nhân dân tệ.

Vương Sâm đứng lên đi ra phía cửa, để lại Hàn Tư Kỳ vẫn đang ngồi bệt ở dưới sàn, nước mắt ngắn dài không ngừng tuôn ra, đau đớn vô cùng, cô ta là siêu mẫu nhưng hiện tại lại vì cái tình yêu chết tiệt này mà phải trì hoãn cả tương lai.

"Gọi xe cứu thương cho cô ta đi."

Vương Sâm lạnh nhạt ra lệnh cho thư ký Chu, sau đó một mạch đi thẳng, gương mặt lạnh băng, một cái liếc mắt cũng không buồn đoái hoài.

Nghĩ đến đây, Vương Thiên Ân vô thức bóp chặt điếu xì gà, vung tay ném mạnh xuống đất, một chân ghì mạnh đến nát vụn.

"Vương thiếu, thật ra thì..."

"Nói!"

Tâm trạng Vương Thiên Ân không tốt, hắn nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, bản thân dù không cam tâm nhưng vẫn phải cố kìm nén cảm xúc.

"Tôi nghe thư ký Chu nói, trước khi ngài đến đây, bên phía chủ tịch đã cho người bố trí xung quanh canh chừng..."

"Chú nói cái gì?"

Vương Thiên Ân điên tiết nắm lấy cổ áo Lục Tư Thành kéo lên, trừng mắt đầy hung hãn.

"Sao các người dám?"

Lục Tư Thành niệm chú trong đầu, cầu trời khấn Phật khi nói ra những lời này xong Vương Thiên Ân vẫn sẽ cho hắn sống sót...

"Vương thiếu, thứ lỗi tôi nhiều lời. Khi xưa ngài không ký kết bất cứ bản cam kết nào với chủ tịch mà ngài ấy lại còn ra tay triệt để như vậy, ngài nghĩ xem, nếu ngài không tuân thủ theo cam kết thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

Lục Tư Thành thở dài.

"Ngài nên vui mừng vì hiện tại chủ tịch đã biết làm việc có quy tắc hơn đấy."

Giọng nói có hơi run...

"Cam kết thì cũng đã ký. Ngài xem... Là hai bên đồng thuận lăn tay! Chính ngài cũng thấy, một tháng qua, chủ tịch không hề có bất cứ hành vi vi phạm cam kết nào đối với ngài, bản thân ngài cũng đã được trải qua trọn vẹn một tháng như mong muốn... Không phải sao? Nên bản thân tôi tin rằng... Chủ tịch không tuyệt tình đến mức phải dùng tới thứ vũ khí như súng để nói chuyện đâu ạ. Vốn chỉ là một biện pháp để..."

"Không tuyệt tình ư?"

Vương Thiên Ân nhếch mép cười, hắn mệt mỏi, hai bàn tay dần buông lỏng cổ áo Lục Tư Thành, trượt dài xuống...

"Ông ta còn có thể tự tay đẩy vợ mình xuống lầu thì còn chuyện gì lại không dám?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.