Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 200



4 NĂM SAU...

Washington, D.C - thủ đô nước Mỹ, phân bộ tài phiệt Vương Thịnh.

Đã gần đến rạng sáng, tòa nhà này như không có buổi đêm, lúc nào cũng sáng rực, ngoài cửa sổ là một mảnh phồn hoa rất nổi bật mà phân bộ bên trong của tài phiệt Vương Thịnh còn đang rất bận rộn.

Những ngôi sao lấp lánh phản chiếu vào ô cửa kính, bóng dáng các nhân viên ở tập đoàn đang phải làm tăng ca.

Bên ngoài, nhiệt độ rất nóng bức, nhưng chỉ cần bước vào Vương Thịnh, trong nháy mắt nhiệt độ cơ thể sẽ được hạ xuống, thậm chí máu trong người cũng sẽ trở nên giảm nhiệt một cách khó hiểu?

Một giọng nói nghiêm khắc, lạnh như băng mang theo ý trách móc của vị tổng giám đốc nào đó truyền ra...

"Các người gọi đống rác trên bàn này là thành quả sau một tuần của các người sao?"

Vương Thiên Ân đập sấp báo cáo lên mặt bàn, quát lớn...

"Lập tức sửa lại!"

Tập hồ sơ bị ném ra phía sau, mặt mày trưởng phòng Trương xám như tro, sắc mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu.

"Nếu còn phạm phải sai lầm này một lần nào nữa thì có thể nghỉ việc được rồi! Ra ngoài!"

Ở văn phòng lạnh ngắt, hàn khí toả ra như địa ngục, mọi người nhìn nhau, ai nấy đều sợ tới mức thở cũng không dám thở ra tiếng.

Trên trán mỗi người đều đổ mồ hôi lạnh, kỳ thực, trong tay bọn họ thật sự có rất nhiều việc phải làm, nhưng mà bọn họ tình nguyện bị mệt chết, cũng không muốn trở thành người bị tổng giám đốc Vương khai đao!

Buổi trưa hôm nay đột nhiên tổng giám đốc Vương đi máy bay tư nhân đến phân bộ ở bang khác, tham gia hội nghị lâm thời khẩn cấp, làm toàn bộ nhân viên đều phải kêu khổ với trời.

Tất cả mọi người đều biết tổng giám đốc Vương là người điên cuồng trong công việc, hơn nữa dù đã tối, tuy rằng trên danh nghĩa nói là tham gia hội nghị lâm thời, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ, có thể khiến tổng giám đốc Vương bay đến Washington, D.C ngay lúc này, sự tình sẽ phải rườm rà một chút, mà bọn họ cũng đừng mơ tưởng sẽ có khoảng thời gian thoải mái cho mình.

Mỗi người chỉ có thể nói thầm với nhau, nhưng công việc trên tay vẫn phải làm, cho dù tăng ca đến nửa đêm cũng không dám lơi lỏng, bởi vì Vương Thịnh có chế độ đãi ngộ khiến người người phải ca ngợi, bọn họ cũng không muốn đánh mất chén cơm vàng này.

Bọn họ luôn biết tổng giám đốc Vương rất lạnh lùng và hung dữ, đôi khi điên cuồng. Nhưng hôm nay lại phá lệ làm mọi người phải dè dặt cẩn trọng hơn!

Chính là không đến một ngày, hắn đã như gió bão muốn nhấn sụp cả tòa nhà lớn, giống như hung thần ác sát, tuy rằng chỉ nói chuyện bằng lời nhưng ngôn ngữ nghiêm khắc cùng con ngươi lạnh như băng của hắn đã khiến người khác sợ muốn chết.

Từ ban ngày đến ban đêm, giống như hắn thấy ai cũng không vừa mắt, kể cả thư ký mang trà cũng không thoát khỏi, đều bị hắn chém gọt đến nỗi thương tích đầy mình!

Phòng tổng giám đốc lại truyền ra một tiếng vang, sau đó, Tống Gia Kỳ mang vẻ mặt mệt mỏi đi ra ngoài.

"Thư ký Tống, cậu cũng bị Vương tiên sinh trách móc sao? Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ của ngài ấy..." 

Một nhân viên trong đó dè dặt cẩn trọng hỏi hắn ta.

"Đúng đó, Tiểu Gia Kỳ, tuy là hôm nay bị mắng nhưng mà nghĩ cũng đáng ha, Vương tiên sinh sai cậu bận rộn hết chỗ này đến chỗ khác, hào phóng cho cậu mượn chiến mã bản giới hạn còn phái Lục daddy hộ tống cậu, đúng là nằm mơ cũng ước được sai vặt mà!"

Một nhân viên khác đẩy đẩy cùi chỏ vào cánh tay Tống Gia Kỳ trêu chọc, bất giác khiến mặt mũi hắn đỏ như tôm luộc.

"Hừ! Vui vẻ lắm hay sao mà nói? Chính tại các cô chú anh chị nên tôi mới bị vạ lây đấy."

Vừa dứt lời, đám người đã cười phá lên...

"Haha! Coi kìa, Tiểu Gia Kỳ mắc cỡ rồi, nhìn xem vẻ mặt giận dữ đáng yêu chưa kìa. Chả trách Lục daddy để mắt tới cậu."

"Phải nha! Tôi cũng thấy dạo gần đây Lục daddy rất hay đi cùng Tiểu Gia Kỳ đó! Có phải là..."

"Im ngay!"

Tống Gia Kỳ quát lớn, khuôn mặt càng lúc càng đỏ như quả táo chín.

"Tiếc quá đi! Nếu không phải vì tôi đã có gia đình thì tiểu thịt tươi này chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay tôi."

Một người phụ nữ tuổi tứ tuần có bờ môi căng mọng đỏ thẫm nháy mắt với Tống Gia Kỳ.

"Thôi đi bà cô ơi! Cô hơn thằng bé gần hai mươi tuổi đấy. Muốn làm phú bà còn phải xem cô có đủ trình qua ải của Lục Tư Thành không nữa?"

Một gã khác ôm mặt ngượng ngùng, giọng nói đã cao lại còn ẻo lả...

"Nói như chị em cũng cưa được, cùng là nhan sắc trung niên mà xem người ta kìa, cao một mét chín, lãng tử phong trần, đã đẹp trai còn tập thể hình, thêm màn râu kẽm nam tính nữa chứ... Ôi chết mất thôi! Đúng là kiểu bé thích mà!"

Cả văn phòng mỗi người một câu, xôm tụ như trẩy hội.

Tống Gia Kỳ mệt mỏi đảo mắt một vòng, thật không thể nói lại đám người này mà.

Mỗi ngày làm việc vốn đã mệt mỏi lắm rồi, vậy mà còn phải trở thành trò giải trí cho đám người này nữa, phát điên lên được! 

Tống Gia Kỳ trừng mắt nhìn đám người đang vui sướng trêu chọc hắn, sau đó hắng giọng một cái, nói với mọi người...

"Tôi nghĩ mấy người nên lo lắng cho mình trước đi, chuẩn bị cho tốt vào, vừa nãy Vương tiên sinh nói năm phút sau mọi người vào họp!"

Tất cả nhân viên thở dốc vì kinh ngạc, mặt mày của mọi người xám như tro tàn...

Không thể nào? Bây giờ đã gần rạng sáng, năm phút sau còn muốn họp sao? Chẳng lẽ thân mình của tổng giám đốc Vương thật sự làm bằng sắt ư? 

Trong lòng mỗi người muốn khóc thét, nhưng mà không có cách nào, ở Vương Thịnh, hiệu suất làm việc là điều quan trọng cần chú ý đến, bởi vậy, bọn họ không nói hai lời, lập tức chuẩn bị tư liệu, báo cáo để dùng trong cuộc họp.

Phòng họp phát ra tia sáng lạnh lẽo, cửa sổ to như vậy, bọn họ có thể nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa ở Washington, D.C.

Nhưng mà mỗi người đều không rảnh để thưởng thức cảnh đêm gì đó, bọn họ ngồi nghiêm chỉnh, cố nén lại sự bối rối.

Vương Thiên Ân ngồi ở đó, mày rậm khẽ nhíu lại, con ngươi đảo quanh tất cả những người tham dự hội nghị, trên người mặc bộ tây trang màu đen, biểu cảm lãnh khốc có thể khiến người ta chết lạnh.

Trong lòng mỗi người đều giống như con thỏ nhỏ, rất sợ tổng giám đốc Vương sẽ hạ câu ở chỗ mình.

Ngay tại lúc người người cảm thấy bất an, đột nhiên lại nghe được tiếng nói của Vương Thiên Ân.

"Phân bố ở nước Mỹ trên nửa năm nay đã lập công vượt qua tỉ lệ phần trăm dành cho cả năm, nhìn chung... không tồi!" 

Giọng nói trầm thấp nghe không ra nửa điểm vui sướng.

Tiền tài đối với Vương Thiên Ân mà nói, sớm đã trở thành con số bình thường!

Khi mọi người nghe được câu cuối cùng của tổng giám đốc Vương, trên mặt lộ ra biểu cảm vui mừng, hai chữ "không tồi" được thốt ra khiến cả phòng thở phào nhẹ nhõm.

Đây là sự đánh giá rất cao mà bọn họ nhận được!


...
CHƯƠNG 201

Vương Thiên Ân thu hết biểu cảm của mỗi người vào trong đáy mắt, hắn bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói một câu...

"Đến phần báo cáo tổng kết cuối tháng và kế hoạch cuối năm!"

Đám nhân viên lại bắt đầu nơm nớp lo sợ.

Trong laptop hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Vương Thiên Ân, bộ mặt nghiêm nghị lạnh như băng, từ trên mặt hắn không thể nhìn ra bất cứ biểu cảm gì.

Hắn là một người chú trọng thời gian và hiệu suất làm việc, thật hiển nhiên, bản quy hoạch và báo cáo của mọi người không thể làm hắn vừa lòng.

Vương Thiên Ân ném cái bút trong tay, ngón tay gõ trên mặt bàn có tiết tấu.

Con ngươi thâm thúy, tuy rằng khép hờ nguy hiểm, nhưng dần dần tâm tư bắt đầu phản bội ánh mắt.

Không biết hiện tại Tiểu Uyển như thế nào?

Mấy năm qua kìm lòng không nhìn cô, cốt chỉ là muốn tập trung vào công việc, không muốn bị phân tâm.

Hắn lo lắng cho cô, lo lắng bởi vì không có hắn bên cạnh, cô sẽ không ngoan ngoãn ăn cơm, cô còn bị đau bao tử, lại lười nấu ăn...

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn dần dần nảy lên cảm giác lo lắng, Tiểu Uyển, cô gái khiến hắn đau lòng.

Chỉ cần cạnh tranh đấu thầu dự án kết thúc, hắn sẽ lập tức quay trở về cầu hôn cô, hắn đã cho người làm nhẫn cầu hôn dựa theo sở thích khi trước mà cô đã từng nói với hắn, hắn muốn cô bất ngờ và hạnh phúc tột cùng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Thiên Ân ấm áp, nói thật, hắn không thể chờ đợi đến lúc cuộc đấu thầu kết thúc, bởi vì hắn muốn Uyển Đình Nhu nhanh chóng thuộc về mình, nhưng nếu làm như vậy, Vương Thiên Ân tưởng tượng trên mặt Uyển Đình Nhu sẽ lộ ra vẻ vui mừng cũng như không vui, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ những lời thú tội sau khi gặp lại...

Sống từ bé đến lớn, chưa bao giờ hắn biết sợ hãi là gì?

Nhưng ngay khoảnh khắc sắp được gặp lại này, thời gian càng đến gần, hắn lại càng cảm thấy hồi hộp, vui mừng là điều hiển nhiên, nhưng vẫn không thể tránh khỏi có chút sợ hãi.

Những đường cong trên khuôn mặt lạnh lùng của Vương Thiên Ân bắt đầu trở nên nhu hòa, Tiểu Uyển, mình cầu hôn cô ấy thì cô sẽ như thế nào, hai mắt cô nhất định sẽ xuất hiện tầng nước mắt mê người!

Vương Thiên Ân vội vã muốn nhìn con ngươi trong suốt không một tia gợn sóng của Uyển Đình Nhu.

Cô duyên dáng giống như bông hoa mai nở giữa trời đông giá rét. Không ước ao hoa hồng xinh đẹp, không ghen tị mẫu đơn được cưng chiều. Không giống như muôn hoa khoe sắc thắm, mà lặng lẽ tỏa ra hương thơm của riêng mình...

Lúc này, hắn cảm thấy mùi hương thanh nhàn ấy đang mạnh mẽ thấm vào đáy lòng mình.

Hắn không khỏi hít sâu một cái.

Mùi hương này, theo mũi hắn đi vào lục phủ ngũ tạng, thấm qua trái tim hắn, cũng quẫy nhiễu chỗ sâu nhất nơi đáy lòng hắn.

Tim của hắn, không khỏi đập từng đợt tê dại. 

Vương Thiên Ân nâng ánh mắt lên, dĩ nhiên ánh mắt thay đổi. Con ngươi sâu thẳm, tràn đầy khí phách...

Đột nhiên, hắn đảo mắt sang cấp dưới đang làm báo cáo, lạnh lùng nâng mày rậm bên trái lên, nhìn sang Tống Gia Kỳ bên cạnh...

"Thư ký Tống, tôi còn công việc nào không?"

Tống Gia Kỳ nhìn Vương Thiên Ân che kín đôi mắt lạnh lẽo, sợ tới mức lập tức đứng lên, cung kính trả lời...

"Báo cáo Vương tiên sinh, đã hết công việc."

Cả đám người lấm lét nhìn nhau, mắt của bọn họ sớm đã bị biến thành gấu trúc cả rồi.

Làm ơn... Tha cho tôi đi! Bây giờ đã là rạng sáng, ai còn tốt đến mức muốn làm việc nữa? Tìm được người như vậy cũng chỉ có thể là người ngoài hành tinh, bọn họ không khó tưởng tượng chỉ có tổng giám đốc Vương mới có thể dồn công việc trong một tuần hận không thể hoàn thành trong một ngày! Mỗi ngày giống như kẻ điên làm việc đến nửa đêm. 

Nghe vậy, Vương Thiên Ân nhíu mày, ngũ quan đã nghiêm khắc giờ càng thêm vẻ dọa người, quả thật là đằng đằng sát khí.

Xem xét kĩ nét mặt và lời nói, Tống Gia Kỳ nhanh chóng nói...

"Người của DSL vẫn muốn gặp ngài, hi vọng có thể dùng bữa với ngài, nếu hiện tại Vương tiên sinh có rảnh, tôi... lập tức gọi điện thoại liên lạc" 

Bởi vì sợ hãi, ngay cả ngữ điệu của hắn cũng hơi run.

Toàn thân Vương Thiên Ân toát ra vẻ lạnh lẽo liếc Tống Gia Kỳ một cái.

"Tôi nói với cậu tôi không rảnh ư? Cậu làm thư kí kiểu gì vậy? Nói cho DSL biết, nếu muốn hợp tác với tôi như trong lời nói, mười phút sau lập tức xuất hiện ở Vương Thịnh! Nếu không, không cần bàn gì nữa!"

Giọng nói lạnh lùng và không có kiên nhẫn.

Ngay sau đó, ánh mắt hắn sắc bén lướt qua đám người giống như sắp chết trên bàn họp nhưng vẫn cố làm ra vẻ tươi cười ngồi thẳng...

"Hội nghị đến đây kết thúc! Còn có..."

Vương Thiên Ân nhìn chằm chằm vào cấp dưới, con ngươi lạnh lẽo nhìn thẳng...

"Trưởng phòng Lăng, ban nãy ông báo cáo sai, là cao lên 7.92%, không phải 7.93, nhầm lẫn như vậy, tôi chỉ tha thứ một lần!"

Sau khi nói xong, hắn xoay người sải bước rời khỏi phòng họp.

Trưởng phòng đáng thương ngồi trước máy tính, sắc mặt trắng bệch một màu.

"Thực xin lỗi! Vương tiên sinh... tôi lập tức..."

Chưa kịp nói xong, ông liền xụi lơ trong lòng người đồng nghiệp bên cạnh...

"Mau... đưa tôi đi bệnh viện, tôi bị trúng gió!"

Có tổng giám đốc đáng sợ như vậy, bốn mươi lăm tuổi trúng gió, cũng không phải là không có khả năng!

Cũng bị ánh mắt tổng giám đốc đảo qua, người đồng nghiệp ôm ngực chạy tới.

"Ông không tồi, vừa rồi làm tôi sợ muốn chết! Tôi còn tưởng tổng giám đốc làm thịt mình, bảo tôi ngày mai không cần đi làm nữa!"

Vừa mới bị mắng, trưởng phòng Trương sợ tới mức ngồi phịch xuống ghế, lau mồ hôi lạnh nói.

"Tôi cũng vậy."


...
CHƯƠNG 202

Vừa nghe sấm nổ bên tai, nghĩ lại Tống Gia Kỳ vẫn còn thấy sợ hãi, đôi mắt lam tràn ngập khủng hoảng.

"Tôi ở Vương Thịnh lâu như vậy, tuy rằng đã sớm biết tính tình Vương tiên sinh rất xấu, nhưng chưa từng gặp bộ dạng đáng sợ như vậy, dọa chết người, tôi sợ không lĩnh được lương hưu đã..."

"Ôi, cũng không biết hôm nay Vương tiên sinh làm sao vậy? Rõ ràng cách đây mấy năm trước vẫn còn rất trầm ổn, tính khí cũng không quá đáng sợ như hiện tại."

Một viên chức nam nói.

"Đúng rồi, đúng rồi, còn nhớ vụ miếng đất ở Hải Thành không? Đêm hôm đó chúng ta kiên quyết muốn mua, cậu ta nhất quyết bác bỏ, một hai bắt chúng ta đợi, tiếng trước thuyết phục tin tưởng, tiếng sau đã thành công lên ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc trước sự nể phục của tất mọi người. Đúng là tuổi trẻ tài cao mà! Tôi còn tưởng con trai Vương chủ tịch là một thằng phá gia chi tử chứ? Khi đó vô tình đọc được tin tức mà thấy thương thay cho chủ tịch."

Một viên chức nữ trong gật gật tiếp lời.

"Vụ miếng đất ở Hải Thành nếu không nhờ cậu ta thì chắc chắn tập đoàn đã bị lỗ một vố to rồi. Để Trịnh thị gánh cú đó quả là kế sách thâm sâu mà, nhưng tại sao cậu ta lại biết được thông tin miếng đất đó nằm trong khu quy hoạch vậy? Khi ấy còn chưa chính thức được nhậm chức, chẳng phải cậu ta vẫn còn lông bông bên ngoài sao?"

"Phải đó! Tôi cũng cảm thấy thắc mắc, đúng là không thể xem thường mà, hiện tại làm việc với cậu ta được bốn năm, ngoài việc để dành tiền mua thuốc trợ tim ra tôi chẳng dám mua thêm thứ gì khác."

Trưởng phòng Lăng vẻ mặt giống như sắp khóc trượt dài xuống bàn.

"Tập đoàn chúng ta lúc nào cũng đứng sau Trịnh thị, nhờ có Vương tiên sinh mà hiện tại đã vươn ra toàn cầu, bỏ xa Trịnh thị tận mấy trăm dặm, đến cả cổ phiếu cũng không ngừng tăng cao, bốn năm gần đây không có doanh nghiệp nào là không muốn hợp tác... Nghĩ xem, tất cả là nhờ ai?"

Cô gái bên cạnh chống tay nhìn về một hướng, ánh mắt ngưỡng mộ tán dương.

"Phải phải! Tổng giám đốc của cô là giỏi nhất! Không phủ nhận, cậu ta quả thật khiến Trịnh Sởi có


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.