Này Vương Ác Thiếu, Chớ Làm Loạn!

Chương 35



Dương Tâm Khắc lao vụt đến, dùng hết sức lực cung tay lại đấm thật mạnh vào mặt Vương Thiên Ân, chẳng may, hắn đã nhanh nhảu lướt thân mình sượt nhẹ sang một bên khiến Dương Tâm Khắc mất đà bổ nhào xuống ngay mũi giày của Uông Sở Diệu.

Tức giận đẩy lên tới đỉnh điểm, càng không chịu bỏ cuộc, hắn tiếp tục đứng phắt dậy, vùng lên gọi thêm những tên đàn em đang đứng đợi sẵn chạy tới tiếp viện.

"Mẹ kiếp!!! Cái lũ ngu này. Còn đứng đó nhìn?"

"Đập chết thằng đó cho tao!"

Dương Tâm Khắc vừa dứt lời thì một đám người xông lại bủa vây lấy Vương Thiên Ân. Số lượng cụ thể phút chốc không thể nhìn bằng mắt. Ai nấy đều khiếp sợ bỏ chạy toáng loạn.

Những tay đàn em cao to của Dương Tâm Khắc mặt mũi vô cùng hung hãn và dữ tợn. Bọn chúng ồ ạt xông vào lại gần bốn năm chục tên khiến tình hình trở nên căng thẳng gấp bội.

Ai cũng biết, đám đàn em của Dương Tâm Khắc đều là do hắn cậy thế có ba hắn - Dương Khắc Phong - chống lưng nên mới có thể xem trời bằng vung mà càn quấy như vậy. Hắn đã thành công trong việc tự mình lập ra một băng nhóm xã hội đen và thu về hơn cả trăm tên tình nguyện đi theo và trung thành với hắn.

Bang hội Long Ẩn - Một băng nhóm mà chỉ cần nhắc tới tên thôi cũng đã khiến người khác cảm thấy rùng mình.

Uông Sở Diệu thấy tình hình dần trở nên phức tạp và nguy hiểm hơn nên nhanh chóng nhảy vào ứng cứu.

Cả hai bên không ai nhường ai. Xung quanh rất hỗn loạn, Vương Thiên Ân đang chiếm lợi thế hơn vì dường như, mọi nắm đấm và cử chỉ khi ra đòn của Dương Tâm Khắc đều bị hắn đoán được mà chặn lại kịp thời.

Bỗng, Dương Tâm Khắc thoắt như một con báo, nhanh như chớp đã lộn ra được sau lưng của Vương Thiên Ân, đánh lén từ phía sau, huých mạnh vào mạn sườn của Vương Thiên Ân một cú đau điếng khiến hắn khuỵu một chân xuống như đang quỳ trước mặt Dương Tâm Khắc.

Tên Dương đại ca đương đương tự đắc cười ngông cuồng đầy ngạo mạn, thừa cơ hội xoay người lại đứng trước mặt Vương Thiên Ân, dùng đầu gối huých mạnh vào cằm hắn, cười lớn:

"Haha. Cẩu Vương mày, cảm giác quỳ dưới chân tao thế nào hả?"

Vương Thiên Ân nhếch mép lộ ra nụ cười khinh bỉ khiến ai cũng chán ghét:

"Tao quỳ dưới chân mày, sao bằng Trịnh An Nhã tình nguyện quỳ trên giường tao."

"Thằng khốn nhà mày! Đồ súc sinh!"

BỐP!!!

"Mày câm ngay cho tao!!! Tao cấm mày xúc phạm tới An Nhã!"

Dương Tâm Khắc nghe vậy thì mặt mũi biến sắc, điên cuồng bổ nhào lên đấm tới tấp vào mặt Vương Thiên Ân.

...

Sở dĩ Vương Thiên Ân hắn khinh thường Trịnh An Nhã như vậy cũng bởi vì trước đây, đã từng có một lần, Trịnh An Nhã vì muốn hắn bị trói buộc vào hôn sự giữa hắn và cô ta nên đã tự mình hạ xuân dược vào rượu của hắn trong đại lễ mừng thọ tròn 70 tuổi của chủ tịch tập đoàn Uông Đại - Uông Đại Đồng.

Cô ta đã tự mình lên kế hoạch hết tất cả mọi thứ.

Trịnh An Nhã dìu Vương Thiên Ân vào phòng, cởi hết quần áo của hắn ra rồi ve vãn, quyến rũ hắn như một ả đàn bà dâm đãng. Cô ta khẳng định:

"Thiên Ân, vợ của anh chỉ có thể là em mà thôi."

May sao, Vương Thiên Ân đã kịp nhận ra. Hắn ngồi bật dậy trong tình trạng đầu óc choáng váng mơ hồ, trừng mắt bóp chặt lấy cổ Trịnh An Nhã khiến cô ta suýt chút thì tắt thở.

"Ặc...ặc...Thiên...Ân...bỏ em...ặc..."

Xuân dược quá mạnh khiến hắn không tài nào bình tĩnh nổi được nữa nên đành phải buông tha cho cô ta.

Vương Thiên Ân mặc vội quần áo đi ra ngoài mà đến cả khuy áo cũng chưa kịp cài lại. Hắn đã tự mình cắn vào cánh tay đến chảy máu, loạng choạng đi dãy trong hành lang, hơi thở càng lúc càng nặng nề, run run lấy chiếc di động ra bấm gọi cho Uông Sở Diệu.

Kể từ khi đó, hắn vô cùng xem thường nhân cách của Trịnh An Nhã và càng khẳng định rằng nhân cách của Trịnh gia. Ai cũng thối nát như nhau.

Vương Thiên Ân hắn không hề truy cứu hay nhắc lại sự việc xảy ra ngày hôm đó với bất cứ một ai ở Vương gia hay Trịnh gia. Bởi vì...

Hắn muốn giữ lại cho Trịnh An Nhã chút thể diện cuối cùng mà hắn có thể làm được, mong rằng cô ta còn chút tỉnh táo và liêm sỉ để buông tha cho hắn, tự mình rút lui cũng như đồng ý từ bỏ đi sự sắp đặt hôn nhân này.

Điều đáng chú ý là...

Chuyện ngày hôm đó, ngoại trừ Uông Sở Diệu là người được gọi đến đón Vương Thiên Ân, thì Dương Tâm Khắc là người đã đạp cửa vào ngay sau đó để chứng kiến hết tất cả mọi việc.

Khoảnh khắc hắn nhìn thấy cô ta không một mảnh vải che thân, ngồi ôm mặt khóc thì hắn đã mặc định nghĩ rằng...

Trịnh An Nhã đã bị Vương Thiên Ân làm nhục ngay chính tại căn phòng mà hắn và cô ta thường xuyên qua lại với nhau.

...

Tình hình náo loạn ở Bar Kim Cát làm cả không gian nháo nhào cả lên, mọi người đều lo chạy thoát thân nên không ai để tâm đến tên Đào A Hãn kia đang lê tấm thân bị Dương Tâm Khắc đánh đến tứ chi đều như muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh, nhanh chóng hoà vào dòng người kia đã lết được ra tới bên ngoài.

Đào A Hãn nhân lúc hỗn loạn đã vội vã kêu đàn em mau chóng lấy xe đến ứng cứu hòng chạy thoát thân. Đi được một đoạn đường, hắn lật đật lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Bỗng Uông Sở Diệu hét lớn:

"Thiên Ân!!! Coi chừng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.