Đã đến giờ hẹn rồi ư?
"Tim mình đập nhanh quá."
Kể ra thì đây là lần đầu tiên mà Uyển Đình Nhu kết bạn với một người khác giới. Cuộc đời cô là một chuỗi tẻ nhạt, sống gần hai mươi năm trên cuộc đời nhưng những người mà cô quanh quẩn trước giờ cũng chỉ có mỗi bà Uyển Đình Ngọc, người bạn thân nhất của cô - Lý Hân Nghiên và ông bà chủ Vỹ Kỳ quán.
Chẳng trách được hôm nay, cô lại cảm thấy hồi hộp như vậy.
Uông Sở Diệu đã đến trước cửa nhà cô từ bao giờ. Hắn cũng bồn chồn không kém cô là bao.
Đây là cảm giác gì?
Hắn đặt tay lên lồng ngực.
Là cảm giác lần đầu tiên được hẹn hò cùng người mà mình thích ư?
Đôi mắt bồ câu trong veo như ngọc, cô cúi mặt khẽ nhìn hắn, bẽn lẽn cất giọng:
"Để anh...đợi lâu rồi."
Uyển Đình Nhu từ trong nhà bước ra, hôm nay cô thật sự rất xinh đẹp. Cô như nàng thơ bước ra từ trong tranh vẽ, thanh toát và ôn nhu trong chiếc váy trắng ngang gối, nửa kín nửa hở khoác thêm chiếc áo len dệt ở trước ngực càng làm tôn thêm sự dịu dàng của một thiếu nữ tuổi đôi mươi.
Uông Sở Diệu trong phút chốc như bị câu dẫn mất hồn phách, hắn nhìn cô không chớp mắt.
Hắn không nghĩ rằng ngày thường khi cô không trang điểm vốn đã rất đẹp rồi, vậy mà hôm nay khi trang điểm lên trông lại chẳng khác gì một tuyệt sắc giai nhân.
Uông Sở Diệu quay sang hướng khác, hắn cười nhạt...
Vương Thiên Ân, cho đến tận giờ phút này, tôi mới thực sự cảm thấy Hàn Tư Kỳ kia so với Uyển Đình Nhu quả thật rất tầm thường.
...
"Hôm nay, em...đẹp lắm...Rất xinh đẹp."
Uông Sở Diệu ngập ngừng, chưa bao giờ hắn cảm thấy tên sát gái hoạt ngôn như hắn khi muốn bắt chuyện với một người lại trở nên khó khăn đến vậy.
Ở phía nhà đối diện, Vương Thiên Ân từ bên trong nhìn ra đã chứng kiến được hết mọi chuyện.
Đùa gì vậy chứ?
Uông Sở Diệu mà cũng có vẻ mặt như thế này sao?
Hắn khoanh tay trước ngực, đảo mắt một vòng rõ vẻ mệt mỏi rồi bước vào phòng, cải trang thành Trần Thiên Hạo thật kĩ càng, trang bị thêm vài phụ kiện khác để dễ dàng thực hiện theo những gì mà hắn đã tính toán trước đó.
Vương Thiên Ân đã quyết định sẽ ngăn cản cái mối quan hệ "đũa lệch" này đến cùng, mặc cho Uông Sở Diệu năm lần bảy lượt khuyên ngăn hòng đánh bay cái ý nghĩ vơ đũa cả nắm của hắn, nhưng xem ra, Uông Sở Diệu sớm đã thất bại ngay từ lần đầu tiên kể với hắn rồi.
Còn tưởng rằng khoảnh khắc hắn cho Uông Sở Diệu lời khuyên, hắn đã thay đổi...
Hoá ra, Uông Đại thiếu gia kia mới thực sự là người đáng thương nhất vì phải làm tấm bia chịu đựng cho cái hậu chia tay đầy chấp niệm điên cuồng của hắn.
Một mình Vương Thiên Ân tôi là quá đủ.
Tôi sẽ không để phụ nữ các người có bất kì cơ hội nào để làm tổn thương cái tên đó.
...
"Để tôi."
Uông Sở Diệu nghiêng người qua kéo lấy dây an toàn thắt cho cô, hắn tiến sát lại gần, gần đến nỗi suýt thì khiến hai chóp mũi chạm vào nhau.
Uyển Đình Nhu vội quay mặt đi. Cô nói:
"Cảm ơn anh..."
"Sở Diệu."
Hắn nghe thấy vậy thì liền khựng lại vài giây, ánh mắt hắn nhìn cô thật trìu mến, mỉm cười dịu dàng.
Đi một đoạn cũng khá xa. Chợt, hắn hỏi:
"Em có thích ngắm sao không?"
"Ý tôi là...ở khoảng cách gần đấy."
Uyển Đình Nhu "Vâng" một tiếng, cô trả lời:
"Nếu có cơ hội."
May thật.
Thế thì lại phải cảm ơn em rồi, nếu em cảm thấy nó thật vô vị thì chẳng phải tôi đã phải phí công vô ích sao?
Đình Nhu không biết Uông Sở Diệu sẽ đưa cô đi đâu, nhưng với câu hỏi vừa nãy, cô dường như cũng đã hiểu sơ qua được ý nghĩ của hắn.
Uông Sở Diệu bước xuống xe, hắn nhanh chóng vòng qua mở cửa cho cô. Ân cần nói:
"Uyển tiểu thư, mời."
Trước mắt cô là một toà cao ốc vô cùng diễm lệ, trông có vẻ là một nơi rất sang trọng.
Nó cao quá!
"Đây là..."
Uông Sở Diệu phì cười:
"Đây là một trong những công ty con ở chi nhánh tập đoàn nhà tôi. Tập đoàn Uông Đại có rất nhiều các chi nhánh nhỏ rải rác, nhưng đối với quang cảnh và tầm nhìn trên cao thì tầng thượng của nơi này là một vị trí vô cùng lãng mạn và lí tưởng đấy."
"Có thể cùng nhau ăn tối, lại còn có thể cùng nhau ngắm sao. Không phải sẽ rất thú vị ư?"
Hắn gọi tên cô, qua một vài giây sau, nói:
"Em có thể vào trong trước được không? Tôi muốn chuẩn bị một vài thứ, sẽ lên sau. Đợi tôi ở tầng 31."
Đình Nhu khẽ gật đầu.
Cô bước vào trong, thấy cô có ý định muốn lên tầng thượng của toà nhà thì đột nhiên, một tên bảo vệ đứng canh ở đó chặn lại hỏi:
"Cô gái, cô muốn lên tầng 31 sao? Cô là người được Uông thiếu gia mời đến à?"
Uyển Đình Nhu không thích ánh mắt mà tên đó nhìn cô, cảm giác như hắn đang dò xét, thoạt nhìn còn có vẻ hơi háo sắc. Cô trả lời:
"Uông tiên sinh muốn tôi lên đó trước để đợi anh ấy."
Tên bảo vệ cuời ma mãnh...
Một mình cô ta sao?
Tên bảo vệ bấm thang máy, không biết như thế nào mà hắn cũng cùng cô bước vào.
Đình Nhu có cảm giác bất an, vừa định bước ra thì chợt, cả không gian tối sầm lại.
Uyển Đình Nhu vẫn chưa kịp bước ra ngoài thì thang máy đã đóng lại, một tiếng "BỐP!" ở rất gần khiến cô bất giác phải quay lại nhìn.
SẦM!!!
Tối quá, mình không thấy gì hết? Là ai vậy?
Cô vừa mò mẫm trong bóng tối vừa cất giọng hỏi:
"Sở Diệu, là anh sao?"
"Sở Diệu...?"
...
Không phải Uông tiên sinh?
Cả không gian đều tối đen như mực, chạm vào bên cạnh thì thấy có một người đang đứng, Uyển Đình Nhu không biết đó là ai nhưng theo cảm nhận của cô thì với vóc dáng cao to như vậy thì ắt hẳn là một người đàn ông.