Đèn đường mờ vàng, lẳng lặng đánh vào da thịt trắng nõn tỉ mỉ của Uyển Đình Nhu, khiến cho ngũ quan của cô thoạt nhìn điềm tĩnh dịu dàng.
Hôm nay thật khiến cô mệt lả, Vỹ Kỳ quán cũng đã lâu không đông khách như vậy. Uyển Đình Nhu vừa mới dọn dẹp xong, cô trên con đường trở về nhà trong tình trạng tứ chi như muốn vỡ vụn, vừa đi vừa cố xoay chuyển cả cơ thể:
"Ôi, cái lưng của mình."
Từ đằng xa, một bóng dáng quen thuộc dần hiện ra, người đàn ông cao ráo điển trai bên chiếc Lamborghini Veneno đang đứng trước nhà cô.
Uông tiên sinh?
Sao anh ấy lại đến đây vào giờ này?
Uông Sở Diệu nhìn thấy Uyển Đình Nhu liền mỉm cười bước đến, ánh mắt ngời sáng trên khuôn mặt rạng rỡ thật khiến người ta không khó để nhìn thấu được tâm can.
"Tôi ghé qua Vỹ Kỳ quán đợi em nhưng họ bảo em vừa rời đi vài phút trước. Nên tôi..."
Uông Sở Diệu ngập ngừng, Uyển Đình Nhu không biết tại sao Uông Sở Diệu lại đợi cô nhưng cô nghĩ có lẽ là một việc quan trọng nên hắn mới đến tận nhà cô như vậy, lại còn muộn thế này. Cô nói:
"Để anh đợi lâu như vậy, thật ngại quá. Anh có việc gì gấp thì có thể để lại tin nhắn WeChat mà, hà tất gì phải..."
"Tôi nhớ em."
''...''
Đêm tịch mịch, trăng thanh gió mát, khung cảnh thâm tình gợi lên cảm xúc mãnh liệt hơn, đồng điệu vào tâm hồn của cả hai con người.
Không gian giữa cả hai chợt lắng đọng đi vài giây.
Uyển Đình Nhu kinh ngạc nhìn hắn.
Uông tiên sinh vừa mới nói...
Anh ấy nhớ mình sao?
Làn gió nhẹ nhàng lướt qua mái tóc bồng bềnh của cô, khẽ chạm vào nơi gò má đang ửng đỏ.
Hay là mình đã nghe nhầm?
Uyển Đình Nhu mặt đỏ như quả táo chín, cô không dám xác nhận lại lời nói vừa rồi, cứ như vậy mà quay mặt sang hướng khác, không phải là cô cố tình lơ hắn, chỉ là, cô không dám đáp lại, Uông Sở Diệu thấy vậy liền nắm lấy tay cô đặt vào một tấm bưu thiếp nói:
"Đợi tôi về hẵn mở nó ra đọc."
Trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết nên phản ứng như thế nào, vì vậy vẻ mặt đờ đẫn nhìn hắn. Chỉ đáp lại một tiếng "Ừm".
Bầu trời đêm âm trầm, trong căn phòng chỉ vỏn vẹn vài mét vuông, Uyển Đình Nhu đang ngẩn người đứng trước tấm kính hong khô tóc, chợt, cô nhớ đến tấm bưu thiếp ban nãy, liền lấy ra xem.
Nội dung: Ngày mai, tôi đợi em ở nhà hàng lần đầu tiên chúng ta cùng ăn tối. Tôi có điều muốn nói với em.
Là điều gì quan trọng lắm sao? Kể cả việc hẹn mình ra ngoài anh ấy cũng phải nhọc công thế này? Sao lại không gửi tin nhắn...
Uyển Đình Nhu đang vừa đọc vừa ngẫm nghĩ thì chiếc di động lại *ting* lên.
Là tin nhắn WeChat?
Cô khẽ giật mình, tiện tay ấn vào xem.
19 giờ. Hẹn gặp lại em sau, Đình Nhu.
...
Cái gió se lạnh của mùa thu thật dễ chịu, Uyển Đình Nhu đang sửa soạn, cô chuẩn bị ra ngoài, đứng trước cái gương quen thuộc nhưng cảm giác lại có chút hồi hộp.
Đây đâu phải lần đầu tiên mình cùng anh ấy ra ngoài chứ?
Hiện tại vẫn chưa thể thích nghi?
Cô ngồi tại bậc thềm buộc dây giày, không quên nói vọng vào:
"Cháu đi chốc lát sẽ về."
Bà Ngọc trong bếp nghe thấy liền hỏi lại:
"Với Sở Diệu sao?"
Uyển Đình Nhu không nói gì, cô mỉm cười rồi chạy đi, bà Ngọc nhìn cô cười hiền từ, thầm nghĩ, nếu mọi chuyện được tiến triển thuận lợi thì chắc bà sẽ sớm có thể yên tâm mà an nghỉ tuổi già.
Hôm nay, Uông Sở Diệu không đến đón cô, là cô tự mình bắt taxi đến điểm hẹn. Bước vào bên trong, không gian hôm nay vẫn không khác gì lần trước.
Mới có bảy giờ tối? Sao lại vắng vẻ thế này? Chẳng lẽ Uông tiên sinh lại...
"Xin mời, Uyển tiểu thư."
Một nhân viên phục vụ lịch sự kéo cửa chìa tay vào bên trong.
Thấy Uyển Đình Nhu ánh nhìn có chút e dè, cô ta liền tiếp lời:
"Có phải Uyển tiểu thư là khách của Uông thiếu?
"Phải...là tôi."
Nghe thấy vậy, nhân viên phục vụ liền nở nụ cười chuyên nghiệp mời cô vào trong nói:
"Vậy thì đúng rồi, Uông thiếu nói hôm nay nhà hàng chúng tôi chỉ có thể đón tiếp một vị khách duy nhất. Đó là vị khách mà ngài ấy đặc biệt mời đến."
"Xin hỏi, Uyển tiểu thư có muốn gọi món trước?"
Uyển Đình Nhu lắc đầu:
"Dạ cảm ơn."
Cô mỉm cười dịu dàng:
"Tôi muốn đợi Uông tiên sinh."
...
Từ trong nhà, Uông Sở Diệu bước chân đi ra khá vội vàng, hắn vừa đi vừa mặc chiếc áo khoác dạ vào, động tác thoạt nhìn trông rất hấp tấp.
"Cháu đi đâu mà vội thế? Không ăn tối à?"
"Cháu có hẹn."
Uông Sở Diệu phóng như bay vào chiếc ô tô, đạp ga hết công lực lao như một con thiêu thân, kim đồng hồ đo tốc độ thoắt cái đã nhảy lên đến hàng trăm. Hắn buột miệng "Chậc" một tiếng:
"Cứ tưởng sẽ kịp giờ, không ngờ lại..."
Bỗng, chuông điện thoại reo lên.
"Uông thiếu!!! Không hay rồi! Tiểu thư không biết đã làm gì nhưng tôi thấy cô ấy tự mình vào phòng băng bó, máu...máu chảy rất nhiều ạ."
Uông Sở Diệu nghe thấy vậy trong phút chốc không nghĩ được gì liền nói:
"Bảo cô ấy ngồi yên đó đừng đi lung tung, tôi đến ngay."
Ngay lập tức, hắn bẻ lái nhanh chóng quay ngược lại. Trên đường đi còn gọi cho Trương Hâm Đình rất nhiều cuộc nhưng cô ta không nghe máy.
Uyển Đình Nhu ở nhà hàng đợi Uông Sở Diệu cũng đã được gần hai giờ đồng hồ, cô quyết định ấn vào gọi hắn, Uyển Đình Nhu cố gọi cho Uông Sở Diệu không dưới chục cuộc nhưng điện thoại hắn cứ báo "người dùng bận."
"Uyển tiểu thư, cô có muốn dùng thêm nước?"
"Không, cảm ơn."
Nhân viên phục vụ đi vào trong, cả đám túm tụm lại xì xầm:
"Không phải là bị cho leo cây đấy chứ?"
"Tôi rót cho cô ấy bình nước này đã là bình thứ tư rồi."
"Chậc, hẹn người ta ăn tối mà lại để người ta uống nước thay cơm thế này. Uông thiếu cũng thật là..."
"Bởi thế, trông tội nghiệp nhỉ? Xinh đẹp thế mà lại..."
Uyển Đình Nhu ngồi đó tuy không nghe rõ từng lời nói của họ nhưng cô đại khái cũng hiểu ra được phần nào chủ ý. Cô thở dài nhìn ra bên ngoài cửa ra vào...
Uông Sở Diệu vừa đến nơi đã hớt hả chạy vào, đến giày cũng chưa kịp thay, hắn gọi lớn:
"Đình Đình!!!"