"Đình Nhu, em đã chạy đi đâu thế? Tôi đã gọi cho em rất nhiều cuộc nhưng em không nghe máy. Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Uyển Đình Nhu không muốn trả lời hết những vấn đề trong câu hỏi của Uông Sở Diệu, hờ hững hỏi lại:
"Tôi không sao, Sở Diệu, anh gọi tôi có chuyện gì không?
Bốn chữ "có chuyện gì không" của Uyển Đình Nhu thốt ra làm Uông Sở Diệu cảm thấy như gáo nước lạnh hất vào mặt, Uông Sở Diệu cảm giác được lồng ngực khó có chút khó chịu. Tự hỏi rằng giữa hắn và cô, đã xa cách đến mức phải có chuyện gì thì hắn mới có thể gọi cho cô sao?
Chẳng lẽ tất cả những gì đã trải qua đều là vô nghĩa?
Uông Sở Diệu trầm mặc một lúc lâu, Uyển Đình Nhu không thấy hắn lên tiếng liền kêu hai tiếng "Sở Diệu" làm hắn giật mình phản ứng, liền vội trả lời:
"À, ừ...?"
"Không phải anh tìm tôi có việc gì sao?"
Hắn định thần lại:
"Tôi có thể gặp em vào ngày mai được không?"
Uông Sở Diệu trước khi gọi cho cô đã đắn đo một lúc lâu, trước đó, khi đang trong tầm suy nghĩ phức tạp, loay hoay có nên gọi cho cô hay không? Hắn có vẻ hơi áy náy vì chuyện lần trước đã lỡ hẹn nên đang không biết phải bắt chuyện lại như thế nào?
Dạo một vòng Weibo, hắn thấy cô cập nhật trạng thái cách đó vài giờ trước, là hình ảnh những chậu dương xỉ đã được tưới nước, phiến lá vẫn còn long lanh, kế bên còn có vài chậu xương rồng, đáng nói ở đây, Uông Sở Diệu nhìn ra được khung cảnh xung quanh dường như không phải là nơi hắn thường xuyên ghé đến.
Xoay điện thoại ngang dọc, vẻ mặt tỏ ra đăm chiêu, đôi mắt híp lại săm soi, Uông Sở Diệu bất ngờ nhận ra.
Nhà cái tên mù màu!
Uông Sở Diệu đang nằm dài trên giường bỗng nhiên ngồi bật dậy như cái lò xo, hắn quyết định ấn gọi cho Uyển Đình Nhu, gọi đi gọi lại nhiều lần không thấy cô nghe máy, Uông Sở Diệu tức tối muốn đi ngay đến nhà cô, đang trong cuộc điện thoại cuối cùng, vừa mới cầm lấy áo khoác và cái điều khiển ô tô lên, Uyển Đình Nhu bắt máy.
Cô ngập ngừng, đôi mắt to tròn khẽ khép lại, vắt tay qua che khuất đi ánh nhìn đầy ưu tư, cô biết hắn đang chờ đợi câu trả lời của cô, nhưng hiện tại, chưa thể quyết định nên đành nói dối:
"Tôi nghĩ ngày mai tôi có vài việc cần phải làm. Tôi sẽ trả lời anh sau nhé."
Uyển Đình Nhu vừa cúp máy đã vứt chiếc di động sang một bên, xoay người, úp mặt vào ôm chặt con gấu bông bên cạnh, hiện tại cô chỉ muốn ở nhà, cô vốn dĩ không có tâm trạng đi ra ngoài.
Nhưng, cứ mỗi khi Trần Thiên Hạo làm cô khóc, cô lại có ý định từ bỏ, cô đã nhiều lần mong muốn bản thân đừng chấp mê bất ngộ nữa, cô muốn cho mình một cơ hội khác, như mọi người vẫn thường hay nói "nếu muốn thì người ta sẽ tìm cách, không muốn thì tìm lý do".
Uyển Đình Nhu vẫn luôn hi vọng sẽ có một ai đó có thể giúp cô thoát ra khỏi cái sự đơn phương ngu ngốc này, nên đôi khi cô nghĩ, nếu mở lòng với một người khác mà giúp cô quên đi hắn thì có lẽ cô sẽ làm như vậy.
Quên đi cái thứ tình cảm ngu xuẩn từ một phía của chính mình, quên đi cái sự u mê chấp vá mà hắn vốn dĩ không hề hay biết, quên đi tất cả mọi thứ, và quên đi khoảnh khắc ngày hôm đó, cô cùng hắn lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của đối phương.
Uyển Đình Nhu đấu tranh vài giờ, cuối cùng vẫn là gọi điện thoại cho Uông Sở Diệu, đồng ý với hắn, nhưng mà cô có thêm một điều kiện, chính là sau khi cô tan làm, cô muốn hắn đến trước công viên cách chỗ làm tầm mười lăm phút đi bộ để đón cô.
Uyển Đình Nhu không muốn ông bà chủ Vỹ nhìn thấy, lại càng không muốn để người bạn thân Lý Hân Nghiên vì hiếu kỳ mà sau đó sẽ lại thăm dò cô. Như vậy ắt sẽ rất phiền phức.
Dù sao thì lần trước, khi xuất hiện, Uông Sở Diệu đã làm cả Vỹ Kỳ quán náo loạn một phen, nghĩ vậy, giờ vẫn nên cẩn thận thì hơn, cô không muốn gây sự chú ý, huống hồ, đó lại còn là Uông thiếu gia của tập đoàn Uông Đại.
Uông Sở Diệu chưa bao giờ cảm thấy đối với một người con gái, cơ hội thốt ra ba từ "tôi thích em" lại khó khăn đến vậy.
Trước đây, cứ nghĩ tới cảnh hắn thích ai thì chắc chắn sẽ có được, ba từ "tôi thích em" trong từ điển của hắn vốn dĩ là một cụm từ rất "đại trà".
Giờ nghĩ lại, Uông Sở Diệu cười khổ, cảm thấy bản thân thật kém cỏi, hiện tại khi Uyển Đình Nhu đồng ý vẫn có vài phần khiến lòng hắn thấp thỏm không yên. Không biết tại sao lại như vậy, Uông Sở Diệu có dự cảm không lành.
Nghĩ thì nghĩ, dù sao đây cũng là cơ hội cuối cùng để hắn có thể đến gần cô thêm một lần nữa, là dịp để hắn nói ra lòng mình, nếu cô không đồng ý, có lẽ từ nay về sau, cô và hắn mỗi người sẽ thật sự đi một ngả, cả đời cũng hiếm có cơ hội để qua lại với nhau.
Uyển Đình Nhu xong việc đã một lúc lâu, cô nán lại rửa hết đống bát đĩa, bà Vỹ nhìn thấy vậy liền nói:
"Tiểu Nhu! Chẳng phải hôm nay cháu xin phép có việc về sớm sao? Để đó cho chúng ta, cháu mau đi đi kẻo muộn."
Uyển Đình Nhu gật đầu "Dạ" một tiếng, cô vào nhà vệ sinh cởi bỏ chiếc tạp dề phục vụ, chỉnh chu lại toàn thân, mái tóc được vấn gọn phút chốc được thả xuống, bồng bềnh xoã ngang lưng, cô dặm thêm chút son, vơ vội chiếc túi xách rồi chạy ra.
"Chào ông bà chủ cháu đi trước ạ."
Uyển Đình Nhu bước chân nhanh hơn bình thường, cô vừa đi vừa giơ tay lên nhìn đồng hồ.
Chưa đầy mười lăm phút sau thì cô đã đến nơi. Uyển Đình Nhu đưa tầm mắt nhìn quanh...
Chưa đến sao?
Uông Sở Diệu mở cửa xe, động tác có hơi nhanh, ngồi xuống liền đánh vô lăng, quay đầu xe qua bên khoảng trống trong khuôn viên đi ra cổng chính, hắn nhìn tình hình qua kính chiếu hậu.
Bỗng dưng...
Trong tầm mắt bắt phải một cảnh tượng khiến hắn vô cùng thảng thốt, mặt Uông Sở Diệu biến sắc, liền đạp mạnh chân ga thắng ''két'' một tiếng chói tai, dừng xe tại chỗ, gọi lớn:
"Đình Đình!!!"
Trương Hâm Đình ghé qua nhà Uông Sở Diệu, đi vào cổng chính, giơ tay lên, vẻ mặt hớn hở vừa định gọi "Anh Sở Diệu" thì bỗng dưng, khuôn mặt biến sắc tái nhợt, mắt dần khép lại, ngã xuống, ngất xỉu ngay trong khuôn viên biệt thự Uông gia.
Uông Sở Diệu hoảng hốt chạy đến, đỡ cô ta ngã vào lòng, cố lay lay gọi tên nhưng Trương Hâm Đình bất động không nhúc nhích càng khiến hắn thêm hoảng sợ gấp bội.
Ngay lập tức, Uông Sở Diệu bế Trương Hâm Đình lên xe, đạp ga thoáng cái đã làm đồng hồ công tơ mét nhảy lên 120, 140, 160...
Chớp mắt đã đưa Trương Hâm Đình đến bệnh viện thành phố.
...
"Chị ơi, chị không về nhà sao?"
Uyển Đình Nhu đứng dưới bầu trời chiều nhưng quang cảnh không khác gì sáu bảy giờ tối, bầu trời cuồn cuộn mây đen kéo đến, cô nghe thấy giọng nói của một cậu bé đi cùng mẹ, sắc mặt hơi mất tự nhiên nhìn một cái rồi thờ ơ quay mặt đi.
Trên từng chiếc lá đã bắt đầu hứng lấy những giọt nước rơi xuống, từng âm thanh "lộp độp" bắt đầu lớn dần, lớn dần, ngày một dày đặc hơn.
Cậu bé được mẹ trang bị kĩ lưỡng, tay chân bà ấy thoăn thoắt choàng áo, đội mũ cho cậu bé, cậu bé nép vào ôm chân mẹ, chiều cao chỉ tầm nửa ống chân, cậu bé tròn mắt, ngước lên nhìn mẹ ngây ngô hỏi:
"Mẹ ơi, chị đó không có nhà sao?"
Người mẹ thoắt cái đã bịt miệng cậu bé lại:
"Suỵt! Đừng nói người ta như vậy. Kệ họ đi con."
Sau đó nhanh chóng ẵm cậu bé chạy đi tìm chỗ trú mưa.
Đứng trong công viên giữa rừng cây um tùm, Uyển Đình Nhu nhìn quanh, cô không tìm thấy bất cứ một cái mái hiên nào để cô trú vào, cô bất giác nhìn lên bầu trời, vươn tay ra hứng những giọt nước mưa đầu mùa, ánh mắt khẽ động.
Mưa rả rích không ngừng, Uyển Đình Nhu đã ở dưới trời mưa hơn hai tiếng đồng hồ, toàn thân cô ướt sũng, cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, không biết đang nhìn gì, cứ cắm mặt mà nhìn xuống dưới đất.
Tại phòng VIP ở bệnh viện thành phố, bác sĩ đã hoàn tất các kiểm tra cho Trương Hâm Đình, kéo cửa ra, vẻ mặt khá nghiêm trọng thông báo.