74
Trần Thiên Hạo quay trở lại, trên tay cầm một túi chườm lạnh cùng một ít thuốc thoa ngoài da.
Nhìn thấy hắn ngồi xuống sát bên cạnh, tim cô đập loạn xạ, cảm giác có chút không quen, Uyển Đình Nhu quay mặt sang hướng khác, khẽ nuốt nước bọt, cô ghì mạnh hai tay chống xuống ghế, nhẹ nhàng nhấc thân thể nhướn lên...
Bất thình lình, Trần Thiên Hạo kéo phắt cánh tay cô lại, giật mạnh một phát, rất chuẩn xác liền va vào người hắn.
"Nhích ra làm gì?"
Hai tai cô đỏ bừng, khuôn mặt thoắt cái đã biến sắc, bỗng nhiên hoá cứng đờ, động tác hắn đột ngột ập tới làm cô không kịp phản ứng, biết bản thân rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, Uyển Đình Nhu đành phải yên phận tuân theo.
Cũng phải thôi, trong thời khắc này, ngoài thuận theo mệnh lệnh của hắn thì cô còn biết làm gì hơn?
Vả lại, đâu phải cô không biết, hắn tính cách cổ quái, chẳng những dữ tợn lại còn bá đạo, vô số lần cô phản kháng, nhưng có mấy lần là thành công?
Một lần? Hai lần?
Nếu cô nhớ không nhầm thì còn chẳng có đến lần thứ ba?
Hiện tại, có muốn bướng bỉnh, cô cũng chẳng dám. Huống hồ, hắn còn là người vừa mới mang cô ra khỏi cái đám thượng lưu hỗn tạp kia.
Trần Thiên Hạo mở nắp tuýp thuốc, từ trong túi giấy lấy ra một vài tăm bông, đem một ít thuốc đổ lên trên, chấm nhẹ một cái, hắn giơ cánh tay thoa vòng quanh vết hằn rõ rệt trên khuôn mặt cô, thoạt nhìn có hơi sưng, nhìn kĩ mới thấy được, lúc nãy, khi bộ móng tay nhọn hoắc của Trương Hâm Đình sượt qua, đã để lại một vết trầy dài có hơi rướm máu.
Thuốc sát trùng được bôi lên, cô bất giác giật mình.
"Ngồi yên."
Hắn gằn giọng.
Cảm giác nóng rát xiết vào bên trong từng thớ thịt khiến cô đau buốt, Uyển Đình Nhu cắn chặt răng, cánh môi trái tim cũng theo đó mà mấp máy.
Nhìn Trần Thiên Hạo dịu dàng thoa thuốc giúp cô, trong lòng cô dấy lên một tia hạnh phúc.
Uyển Đình Nhu không biết lí do gì lại có thể biến Trần Thiên Hạo hắn trở nên tử tế như hiện tại, nhưng cho dù là bất cứ nguyên do nào, kể cả hắn có mục đích gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ cho là thật.
Nếu có thể, cô ước khoảnh khắc này sẽ dừng lại mãi mãi, cô sẽ cho bản thân một cơ hội "được" dối lòng, dù chỉ một lần thôi, cô cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Lần này, cô sẽ mặc định tin rằng, hắn là đang thật lòng quan tâm đến cô.
Trần Thiên Hạo xốc xốc mớ đá bên trong, đưa túi chườm đặt lên gò má đang ửng đỏ của cô. Uyển Đình Nhu nhìn chăm chú người đàn ông ở ngay trước mắt trong vô thức, càng nhìn lại càng ngẩn ngơ.
Tại sao cô lại chú tâm?
Dù cho hắn có kín bưng không lộ ra chút sơ hở nào trên khuôn mặt, cô vẫn không thể rời mắt?
Là vì điều gì?
Hành động của hắn sao?
Uyển Đình Nhu nhìn Trần Thiên Hạo đang giữ túi đá đặt lên trên mặt cô mà đôi mắt long lanh không hề động đậy.
Im ắng một lúc lâu, thấy cô cứ mãi nhìn, Trần Thiên Hạo đột nhiên ấn vào vết xước, làm Uyển Đình Nhu hoàn hồn xuýt xoa một tiếng, khẽ rụt người lại.
Hắn hạ thấp giọng nhẹ nhàng lên tiếng, cả người đều hướng về phía cô mà tới gần:
"Cô bị ngốc sao?"
"Sao cơ?"
Uyển Đình Nhu ngây ngốc hỏi lại, hàng lông mi cong vuốt khẽ động.
Trần Thiên Hạo đảo mắt một vòng, thấy cô vẫn đang im ắng chờ đợi lời hồi đáp từ hắn, mái tóc dài bị tát đến hất tung, thoáng chút rối, theo nếp rũ xuống che đi một nửa ánh mắt, hắn nhìn cô một hồi lâu mới trả lời:
"Cô ta đánh cô, cô liền để yên? Không biết đánh trả?"
Uyển Đình Nhu ngồi bên cạnh hắn, vừa định nói ra điều gì đó, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại đem tay đưa lên khuôn mặt cô, dịu dàng mang từng sợi tóc vén qua một bên, làm lộ ra đôi mắt bồ câu đang mở to, kinh ngạc nhìn hắn.
Bộ dạng hắn bây giờ hoàn toàn không giống các ngày bình thường hung hăng càn quấy cô, cảm giác giống như một con người hoàn toàn khác vậy.
Cô không thốt ra thành lời. Cả thân thể như bất động.
Uyển Đình Nhu nghĩ thầm...
Không phải hắn ghét cô lắm sao? Sao lại đối xử ân cần với cô như vậy chứ?
Từng hành động hiện tại của hắn chỉ khiến cô càng thêm tin vào cái mộng tưởng giả dối của chính bản thân mà thôi.
"Tại sao lại giúp tôi?"
Uyển Đình Nhu như không cần nghĩ ngợi, bất giác thốt ra, mà vốn dĩ trước đó, câu trả lời của cô không phải là câu hỏi này.
Động tác Trần Thiên Hạo ngay lập tức khựng lại, bàn tay ngưng động trên không trung, hắn thầm nghĩ...
Liệu bản thân hắn có thật sự đúng đắn?
Mình vì sao lại giúp cô ấy?
Là vì cô ấy mang gương mặt giống với Hàn Tư Kỳ ư?
Không thể nào.
Nhớ khi đó, Hàn Tư Kỳ cũng từng bị giới báo chí tung tin, dấy lên nghi vấn làm kiều nữ, những mụ hàng xóm không hiểu chuyện cũng hùa theo chửi rủa cô ta là "siêu mẫu bán hoa", không có tài cán gì, chỉ giỏi dụ dỗ đàn ông bao nuôi, hơn chục người xúm lại chửi rủa, càng nói càng khó nghe, khoảnh khắc đó, hắn cũng đã xuất hiện giải vây giúp cô ta. Khẳng định với tất cả, Hàn Tư Kỳ vốn chẳng phải là kiều nữ gì cả, cô ta là vị hôn thê của hắn.
Sức ảnh hưởng của Vương gia không nhỏ, phát ngôn của Vương Thiên Ân khi ấy đã làm cổ phiếu tập đoàn Vương Thịnh giảm sút hơn trăm tỷ, chỉ vì, hắn đứng ra bảo vệ một siêu mẫu kiêm minh tinh được mệnh danh là "nữ hoàng thị phi" trong giới giải trí.
Những kỷ niệm đã muốn quên đi nhưng lại bị Uyển Đình Nhu gợi nhớ.
Trần Thiên Hạo vội thu tay, hắn đứng phắt dậy liền xoay người, tâm trạng hắn giờ đây đang rất phức tạp, vốn đang yên đang lành, hắn chỉ nghĩ rằng, hắn giúp cô chỉ vì không muốn nhìn thấy cô bị đám nữ sinh kia ức hiếp, "người mới" như cô sao có thể đối chọi với Trương Hâm Đình?
Dây vào cô ta, há chẳng khác nào tự tìm đường chết trong những tháng ngày sau này?
"Mang tiếng hàng xóm, lại còn học cùng trường...Là một người đàn ông, tôi có thể đứng nhìn sao?"
Uyển Đình Nhu cảm nhận được hốc mắt của mình đang dần nóng ran lên, thoáng chốc đã ngấn lệ.
Vốn có chút niềm vui nhỏ nhỏ, nhưng kết quả lại bị hắn lạnh nhạt ném cho cô một sự thật hiển nhiên không kém phần phũ phàng, như thể, nếu là người khác thì ắt cũng sẽ hành động như vậy, khiến mọi hi vọng dù là giả dối cũng tự dưng mà tan biến vào hư vô.
Cô muốn rời đi, nhưng Trần Thiên Hạo lại tiếp lời, ngữ khí có phần lạnh lùng, cư nhiên ném ra sáu chữ:
"Đừng hi vọng gì ở tôi cả."
Dứt lời, hắn cất bước không chút do dự. Uyển Đình Nhu nhìn về phía bóng lưng hắn đến khi khuất hẳn, sau đó mới đứng dậy thu dọn mớ dụng cụ mà hắn đã bày bừa ra.
Uyển Đình Nhu bất động tại chỗ một vài phút, cô trầm mặc thở dài, xoay người cứ cắm mặt xuống đất mà đi, không nhìn thấy ở trước mặt đang có một người đi tới, vô ý liền va vào.
75
"Xin...xin lỗi."
Uyển Đình Như ngẩng mặt lên, cô nhìn thấy một mỹ nữ xinh đẹp rạng ngời trước mặt, ánh mắt lấp lánh, cô ta nhẹ nhàng nói:
"Tôi không sao, cô ổn chứ?"
"Cảm ơn, tôi ổn."
Uyển Đình Nhu cười giả lả:
"Tôi hơi lơ đễnh, xin lỗi nhé."
Cô ta "Ừm" một tiếng, giọng nói ngọt ngào phát ra thanh âm nhẹ nhàng:
"Không sao là tốt rồi."
"Có phải cô là Uyển Đình Nhu, học sinh mới nhập học hôm nay có phải không?"
Uyển Đình Nhu vẻ mặt ngạc nhiên.
Trong cái học viện này mà cũng có người biết đến sự tồn tại của cô ư?
Thấy Uyển Đình Nhu ngập ngừng, có vẻ không quen với không gian nơi đây, cô lập tức đưa tay, nở nụ cười trìu mến:
"Xin chào, tôi là Trịnh An Nhã, phó chủ tịch hội đồng học sinh học viện Quốc tế Sử Đế Lan."
Trịnh An Nhã sao?
Có phải là tên của hoa khôi học viện mà mình mới nhìn thấy trên bảng tin lúc sáng?
Trịnh An Nhã quả thật rất đẹp.
Không giống Trương Hâm Đình, Trịnh An Nhã đem đến cho cô cảm giác vô cùng bí ẩn. Tất cả cảm xúc đều không ngu ngốc mà thể hiện rõ ra, làm người khác khó lòng mà đoán được.
Uyển Đình Nhu nhìn qua khuôn mặt của Trịnh An Nhã, kỳ thật, cô cảm thấy bản thân không xấu, nhưng nếu nói là ưu tú, cô vốn không bằng ai.
Cô không giống Trịnh An Nhã có ánh mắt thân thiện, nhìn kĩ sẽ cảm thấy có phần không tự nhiên, biểu cảm trên gương mặt cũng có chút giả tạo, nhưng tính cách của cô khiến người khác yêu thích.
Vậy tại sao Trần Thiên Hạo lại không thích cô?
Chẳng lẽ cô xấu đến mức đến cảm tình, hắn cũng không có sao?
Nếu như cô là một cái cây ở ven đường, thì Trịnh An Nhã nhất định là đóa hoa xinh đẹp mềm mại, đắm chìm trong ánh mắt trời, trăm phần trăm phóng thích vẻ đẹp của mình hấp dẫn người đi đường.
Uyển Đình Nhu nghĩ thầm.
Ai có thể không thích đây?
Uyển Đình Nhu đưa tay sang, cô cười khổ...
Đối với phụ nữ, chắc có lẽ cậu ấy sẽ thích mẫu người như Trịnh An Nhã?
Cảm giác như từ đầu đến chân, mình cái gì cũng không bằng người con gái trước mặt, Uyển Đình Nhu có chút ghen tị, cô nhìn Trịnh An Nhã với ánh mắt ngưỡng mộ.
...
Uyển Đình Nhu quay trở về lớp học, không gian vốn đang nháo nhào bỗng nhiên im bặt, hơn chục cặp mắt đồ dồn về phía cô. Bọn chúng xì xầm:
"Con nhỏ này ngồi ở đâu vậy? Hic, tôi không muốn phải ngồi gần nó."
"Tôi cũng vậy, nhìn nó kìa. Đồ quỷ nghèo."
"Ngồi gần có bị lây cái sự dơ bẩn của nó không vậy?"
"Đâu cần ngồi gần, chỉ cần nó còn ở trong cái học viện này thì bầu không khí ở đây vốn đã bị vấy bẩn rồi."
Uyển Đình Nhu cúi gầm mặt, đáng lẽ cô không nên đến đây, cái môi trường này thật sự rất kinh tởm.
Cô không thuộc về nơi này.
Từng lời nói của bọn chúng như trăm mũi giáo đâm thẳng vào cô.
Bỗng, một tên trong đám đứng lên quát lớn:
"Cút xuống dưới mà ngồi!''
Uyển Đình Nhu lặng lẽ bước xuống, cô an phận ngồi ở cái bàn cuối lớp, bên cạnh khung cửa sổ, úp mặt xuống bàn, tưởng tượng bọn chúng như một đám cẩu đang sủa hùa theo bầy đàn, cố thể hiện sự thượng đẳng dạy dỗ người khác.
Cô cùng bọn chúng vốn chẳng liên quan gì đến nhau. Cớ sao chúng lại có ác cảm với cô đến vậy?
Chỉ bởi vì cô xuất thân thấp hèn sao?
...
Cũng đã hơn một tuần cô nhập trường, ngày nào cũng giống nhau, cô không biết mục đích bọn chúng đến cái học viện này để làm gì?
Là để học, hay để làm những việc đê hèn chỉ để thoả mãn "thú tính" của bản thân?
...
Giờ giải lao.
ÀOOOOOO!!!
Một xô nước to đã được chuẩn bị kĩ càng, chực chờ cô vừa bước tới, một tên đứng bên trong giật dây đổ trút xuống, phút chốc đã biến cả thân thể cô ướt sũng như tắm.
Uyển Đình Nhu nhắm mắt lại, từng ngón tay bắt đầu cấu chặt vào lòng bàn tay.
Âm thanh giễu cợt bắt đầu cười phá lên:
"Hahaha, tao đã nói là trúng ngay đích mà."
"Hay đấy! Chuẩn xác một trăm phần trăm."
Trương Hâm Đình từ bên ngoài đi vào, cô ta cười nhạt, huých mạnh vào bờ vai Uyển Đình Nhu làm cô ngã nhào xuống đất.
"Ối xin lỗi! Chị có sao không?"
Trương Hâm Đình vẫn luôn như vậy, cô ta trưng ra cái vẻ mặt thánh thiện làm bộ làm tịch, giả vờ đỡ lấy Uyển Đình Nhu.
Cô lùi lại, cố tránh khỏi vòng tay Trương Hâm Đình...
Uyển Đình Nhu kinh tởm đứa con gái đê hèn này.
Sao Uông tiên sinh lại có đứa em gái như cô chứ?
Một con ả ngồi bên dưới lên tiếng:
"Trương Hâm Đình! Sao cậu lại phải đối xử tử tế với cô ta?"
"Phải đấy! Ở học viện Sử Đế Lan, tất cả mọi người đều phải nói chuyện bằng quyền thế và thực lực. Người như cô ta không xứng thuộc về nơi này. Hơn nữa...''
''Ai là "chị" chứ?''
"Biến khỏi đây đi! Đã cướp hôn phu của người khác còn mặt dày đến tận đây, muốn chứng tỏ điều gì vậy?"
"Con điếm nghèo hèn này! Mày là cái thá gì chứ?"
Ngay tức khắc, một cuốn sách dày cộm vụt thẳng vào đầu Uyển Đình Nhu một tiếng "Bốp!" rõ to.
"Haha. Đánh rất chuẩn nha."
Nói rồi, bọn chúng xúm lại vây quanh cô, thi nhau ném tập sách vào người Uyển Đình Nhu, đám nữ sinh lại gần hơn cả, bọn chúng hơn chục bàn tay dí lại nắm tóc cô...
"Ai cho mày cái gan dám cướp học trưởng Uông của chị Hâm Đình hả?"
"Làm người không muốn lại muốn làm trà xanh?"
"Đê tiện này! Vô liêm sỉ này!"
Cứ nói một lời, chúng lại xỉ vào đầu cô một cái, Uyển Đình Nhu ngồi bệt dưới đất, dù đau đớn nhưng cô vẫn chưa hề rơi lấy một giọt nước mắt nào.
Một tên trong đám lợi dụng tình thế hỗn loạn vây quanh, cặp mắt gian xảo giở trò lưu manh, hắn vươn tay ra vừa định luồn tay vào váy cô, chợt...
Bàn tay quỷ quyệt ngay lập tức bị chụp lấy, hắn há hốc mồm, thảng thốt ngẩng mặt lên.
Thiên Hạo một tay kéo Tần Nguỵ đứng phắt dậy, tay sớm đã cung thành nằm đấm, một cú giáng thẳng vào mặt Tần Nguy.
BỐP!!!
Rất nhanh, từ trong mũi Tần Nguỵ đã chảy ra chất lỏng đỏ tươi. Hắn loạng choạng sờ vào hốc mũi, vẻ mặt hoảng hốt chửi đồng:
"Con mẹ nó! Thằng khốn! Mày...mày dá..."
BỐP!!! BỐP!!!
Chưa kịp dứt lời, cú đấm thứ hai, thứ ba, rồi nhiều cú đấm khác...
Liên hoàn đấm liên tiếp giáng vào mặt Tần Nguỵ khiến đôi mắt hắn lờ đờ như sắp ngất lịm.
Thấy hắn mất đà, Trần Thiên Hạo lại nắm đầu hắn giữ chặt, lấy thế co chân lại, đầu gối liên tiếp huých vào bụng làm Tần Nguỵ phát ra những âm thanh "ục, ục" như muốn nôn mửa.
Mỗi lần Tần Nguỵ ngã xuống, Trần Thiên Hạo lại thong thả cúi xuống nắm cổ áo lôi hắn đứng lên. Đấm đến mặt mũi Tần Nguỵ tím ngắt, phút chốc sưng phù, khuôn miệng rách một đường dài, phun "phụt" ra một đống máu tươi...
Không chịu nổi được nữa, hắn liền quỳ xuống, thều thào trong ánh nhìn mơ hồ:
"Dừng...dừng lại đi, làm ơn...tao...xin mày...tao...không chịu nổi...được nữa."
Bàn tay yếu ớt của Tần Nguỵ cố bám víu vào ống chân Trần Thiên Hạo van xin, Trần Thiên Hạo nhìn xuống, hắn nhếch khoé môi nở ra một nụ cười đầy khinh bỉ.
Khẽ lùi lại một bước làm Tần Nguỵ không còn chút sức lực buông thả bàn tay rơi xuống.
Ngay lúc này, hắn mới bước tới...
"Aaaaaaaaaaa!!!!"
Trần Thiên Hạo một chân ghì mạnh xuống bàn tay Tần Nguỵ khiến hắn hét lên đau đớn, cố vùng vẫy thoát ra khỏi mũi giày của Trần Thiên Hạo.
''Aaaaaaaaaa!!!...Đừng mà...!!!''
Trần Thiên Hạo ghì mạnh đến nỗi, mu bàn tay Tần Nguỵ rướm máu, cả hốc mắt cũng bắt đầu đỏ hoe lên ướt đẫm.
Tần Nguỵ càng la hét, Trần Thiên Hạo lại càng xoáy mạnh hơn, xung quanh hắn toát ra một luồng sát khí đạt cực hạn, gương mặt thờ ơ đến đáng sợ.
"Thôi mà!!! Trần Thiên Hạo!"
"Dừng lại đi, làm ơn... Tôi xin cậu."
Uyển Đình Nhu gào lớn, nhìn thấy cô đã bắt đầu rơi nước mắt, hắn ngay lập tức liền dừng lại.