"Còn ai trong cái học viện này lại dám động tới Tần Nguỵ Tần thiếu gia? Có phải không?"
Vương Thiên Ân tiến lại, vừa nói vừa vỗ vỗ trêu ngươi vào mặt Tần Nguỵ, khiến gương mặt hắn bỗng chốc hoá cứng đờ.
"Vương thiếu, Tần Nguỵ nó..."
"Suỵt!"
Vương Thiên Ân nhẹ nhàng đặt ngón tay lên môi.
Biết con mình đã hết đường lui, dù hắn có nói đỡ ra sao cũng đều vô dụng, Tần Nguyên Lãng đành lùi ra sau để cho thằng con ngu dốt một mình chịu ''giáo huấn''.
Tần Nguỵ đứng trong căn phòng có hai máy lạnh to thổi khắp tứ phía, không hiểu sao cả lưng áo hắn vẫn ướt đẫm, ngay lúc này, đối mặt với Vương Thiên Ân, từng giọt mồ hôi trên trán bắt đầu lấm tấm chảy xuống hai bên má.
"Thôi nào, đừng căng thẳng thế chứ?"
Vương Thiên Ân mỉm cười, nụ cười mang vẻ bí hiểm, quỷ dị mà duy mỹ, giống như một vòng xoáy, đem người khác hút vào trong đó.
Hai bàn tay đặt lên vai Tần Nguỵ, khẽ giơ lên chậm mồ hôi trên trán hắn.
Từng thanh âm thốt ra nhẹ nhàng mà uy lực.
"Rút kinh nghiệm, về nhà tịnh tâm mà học làm người, đừng dại dột giở trò quấy rối tình dục nơi công cộng nữa..."
Vương Thiên Ân càng nói, âm giọng càng thấp dần, hắn cúi xuống, ghé sát vào tai Tần Nguỵ:
"Đặc biệt là đối với người phụ nữ của tao."
Dứt lời, Vương Thiên Ân vụt tay bóp chặt vào cổ Tần Nguỵ.
"Vương...Vương thiếu...ặc...ặc..."
Tần Nguyên Lãng nhìn thấy, hốt hoảng chạy đến cố nới lỏng từng ngón tay đang bấu mạnh vào cổ Tần Nguỵ:
"Vương thiếu, con tôi lần đầu lỡ dại. Xin cậu..."
"Vương thiếu, xin hãy nể mặt ba cậu mà tha cho Tần thiếu gia."
Hiệu trưởng Chu tiếp lời.
Tần Nguyên Lãng nghe hiệu trưởng Chu nhắc tới Vương Sâm, ông ta đột nhiên nhớ ra chiếc "phao cứu tinh" quan trọng.
Phút chốc dấy lên ánh nhìn ma mãnh, cố hết sức nới lỏng bàn tay Vương Thiên Ân ra, thấy hắn càng bóp càng xiết chặt, ông ta giận dữ quát lớn:
"Thằng ranh này! Có thôi ngay đi không thì bảo? Cũng tại mày vô duyên vô cớ, khi không lại giả dạng làm người khác làm gì? Nếu muốn khảo sát tình hình cũng không nên giở cái trò "vi hành" lố bịch này làm hại con trai tao dại dột mà va vào? Mày không thấy mày mới là kẻ nham hiểm nhất sao?"
Vương Thiên Ân một phát đẩy mạnh Tần Nguỵ văng ra xa, năm dấu tay đỏ chót hằn đậm như vết máu tụ lại trên cổ Tần Nguỵ, nét mặt trợn trắng tưởng chừng sắp nôn khan, hắn đỏ cả mắt ho "khụ khụ" liên hồi.
Tần Nguyên Lãng vội vã nhào lại đỡ lấy Tần Nguỵ đứng dậy, sớm biết Vương Thiên Ân hắn vốn không phải kẻ dễ nhằn gì, hắn chắc chắn sẽ chấp nhặt con trai ông ta nếu sau này có gặp lại trong học viện, những ngày tháng sau này của Tần Nguỵ đương nhiên không dễ sống.
Chính vì vậy, ngay giờ phút này...
Tần Nguyên Lãng quyết định cứ phản bác trước rồi tính, đường đường là giám đốc tài chính tập đoàn Vương Thịnh, là bạn thân của Vương Sâm, ngay cả ba hắn còn phải nể mặt ông ta vài phần, thằng nhãi như hắn lấy quyền hạn gì để thị uy với bậc trưởng bối như vậy chứ?
"Mày đừng tưởng tao không biết, mày rời khỏi Vương gia vì mục đích gì? Trong giới thượng lưu ai mà không biết Vương Sâm đang muốn liên hôn mày với người của Trịnh gia? Có tin nếu bây giờ tao gọi một cú cho lão Vương thì mày ngay tức khắc sẽ bị gông đầu về Vương gia không hả?"
"Hahaha..."
Vương Thiên Ân cười lớn, đốt một điếu xì gà đưa lên cánh môi.
"Thằng mất dạy! Mày cười cái gì? Tưởng tao đang nói đùa sao? Được! Tao cho mày biết thế nào lễ độ?"
Tần Nguyên Lãng lấy trong túi ra chiếc di động, động tác thoăn thoắt, vừa định ấn gọi thì Vương Thiên Ân cất lời:
"Thư ký Chu, bật màn hình máy chiếu, mở tệp dữ liệu trong USB tôi đã cho người gửi vào một giờ trước."
Thư ký Chu nghe thấy, lập tức tiến lại khởi động, từ trên trần hạ xuống một màn hình phẳng công nghệ cao, theo mệnh lệnh mở tệp tin mà hắn nói.
Rất nhanh, trên màn hình hiện ra những tệp thống kê chi tiết mà Tần Nguyên Lãng không thể nào không quen mắt, vẻ mặt hoá trắng bệch đến cắt không còn chút huyết sắc, ông ta há hốc mồm nhìn chằm chằm vào màn hình.
Khuôn miệng lắp bắp:
"Làm thế nào mà mày...?"
Nhìn thấy Tần Nguyên Lãng nheo mắt tiến lại gần, giơ tay lên khẽ dụi dụi, Vương Thiên Ân tặc lưỡi bật thành tiếng:
"Chậc! Thư ký Chu, ngày mai cho người đến gở quách cái màn hình này ra đi. Màn hình 90 inch mua những 100 vạn (≈ 3.5 tỷ) mà Tần tổng đứng gần như thế vẫn không nhìn thấy rõ..."
"Cơ sở vật chất của chúng ta chẳng phải quá kém cỏi sao?"
Hiệu trưởng Chu ôn tồn đáp lại:
''Vâng, thưa Vương thiếu.''
"Tần tổng, thật ngại quá. Năm phút sau tôi sẽ cho người gửi đầy đủ các tệp tin đó đến hộp thư của Tần gia. Ông sẽ có đủ thời gian để mà..."
"Thằng khốn! Làm thế nào mà mày lại có được những dữ liệu này?"
Tần Nguyên Lãng nổi cơn thịnh nộ nhào tới nắm lấy cổ áo Vương Thiên Ân, trong giây phút nóng giận, ông ta cung tay lại vụt tới, ngay lập tức liền bị Vương Thiên Ân chụp lại.
Nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của Tần Nguyên Lãng, Vương Thiên Ân chỉ mỉm cười.
Trên màn hình hiện ra vô số những số liệu thống kê thất thoát tài chính của tập đoàn Vương Thịnh trong những năm qua, những khoản tiền khéo léo được đưa ra ngoài, sau đó lại được lắp trả bằng những con số ảo, kể cả những địa điểm và thời gian chuyển tiền cũng đều rất hợp lí và trùng khớp đến mức không thể nghi ngờ.
Vốn tưởng cứ yên ổn như vậy thì ông ta mỗi năm sẽ bòn rút được một ít, cả tập đoàn lớn mạnh như thế, lợi nhuận ròng hằng năm lên đến cả trăm tỷ, nếu thuận lợi thực hiện trót lọt nhiều dự án cùng một lúc có khi lên cả ngàn tỷ, ông ta chỉ lấy bốn năm tỷ thì có hề hấn gì?
Ỷ mình là người được Vương Sâm tin tưởng, giao toàn quyền xử lý tài chính cho ông ta, mất một khoản tiền chưa lên hàng chục tỷ thì ắt sẽ không ai nhận ra, huống hồ, ông ta còn để thống kê giả vào làm lá chắn che mắt thiên hạ?
Ai mà có thể nhận ra được chứ?
Thời gian qua cũng đã hơn chục năm ông ta ngồi trên chiếc ghế giám đốc bộ phận tài chính tập đoàn Vương Thịnh, nghĩ bằng đầu gối cũng biết, tổng số tiền mà ông ta cắt xén đã lên đến bao nhiêu tỷ?
Tần Nguyên Lãng nghiến răng, đôi mắt long lên sòng sọc đầy chỉ máu, nhìn chọc thẳng vào ánh mắt khiêu khích của Vương Thiên Ân.
"Có tin nếu bây giờ tôi gọi một cú cho văn phòng công tố thì ông ngay tức khắc sẽ bị gông đầu vào tù?"
Từng thanh âm Vương Thiên Ân thốt ra nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng từng lời nói rõ ràng rành mạch, hắn gằn giọng nhại lại từng câu chữ của Tần Nguyên Lãng khiến ông ta nghe mà sợ mất hết hồn mất vía.
"Vương...Vương thiếu..."